Chapter 8
Buổi tối, trời đã chuyển sang đông, không khí lạnh đang dần tràn về, cái lạnh dần khiến người ta chẳng muốn đi ra ngoài. Cũng vì thế mà trong một căn nhà có hai con người đang ngồi trên ghế sofa tranh giành tấm chăn nhỏ.
Bỗng bên ngoài có tiếng chuông cửa reo lên, Thùy Trang vui mừng vì cuối cùng gà rán đã được giao tới, nhưng cô lại lười ra ngoài vì mãi mới giành được tấm chăn của Lan Ngọc, cô liền huých tay kêu Lan Ngọc ra lấy đồ ăn.
Lan Ngọc nằm trên ghế tự ôm bản thân cho ấm lên một chút rồi nói:
"Cô đi ra ngoài lấy đi, tôi đã đặt đồ ăn cho cô, vừa bị cô giành chăn nữa, cô còn muốn tôi ra lấy đồ ăn dâng tận miệng cho cô à ?"
Bảo mãi mà Lan Ngọc không đi, tiếng chuông cửa đã reo lên mấy lần liên tục, vì sợ tên 'thị vệ' kia đi mất nên Thùy Trang mới bất đắc dĩ đứng dậy đi lấy.
"Cái đồ lười chảy thây nhà ngươi !", Thùy Trang bĩu môi nói.
"Cô....dám....."
Lan Ngọc nhăn nhó mặt mày nhìn Thùy Trang
"Đã đặt đồ ăn cho rồi còn đòi mình phục vụ nữa...đúng là được voi đòi tiên"
Chẳng thèm để ý đến bà cô công chúa kia nữa, Lan Ngọc nhanh chóng lấy chiếc chăn đắp lên người.
"Cuối cùng cũng ấm rồi, nãy giờ nhường cô ta mà mình lạnh muốn chết"
"Ngươi...ngươi...trả lại cho ta mau....!"
Thùy Trang vừa mang hộp gà rán vào thì đã thấy Lan Ngọc đã giành lấy chiếc chăn của mình thì cố đòi lại cho bằng được.
Lan Ngọc thấy Thùy Trang đòi chiếc chăn thì ôm khư khư bĩu môi nói:
"Cô không phải muốn ăn gà sao ? Ăn gà thì lấy chăn làm gì cho bẩn chăn của tôi ?"
Nói mãi mà Lan Ngọc không chịu trả, Thùy Trang liền vào bếp lấy một chiếc đĩa ra ăn gà một mình.
Mở hộp gà rán ra, một làn hơi nóng bốc lên mang theo mùi hương ngào ngạt thơm phức.
Thùy Trang thích thú cầm lấy hộp gà đưa lên tận mặt hít lấy hít để.
Lan Ngọc nhìn thấy thì cười phá lên.
"Ngươi...ta...làm sao hả ?"
Thùy Trang thấy người kia cười thì có chút cáu.
Cố gắng không cười nữa nhưng Lan Ngọc chỉ dám lắc đầu, bây giờ nêu cô nói nhìn mặt cô ta lúc ấy buồn cười như thế nào thì chắc bà cô công chúa kia sẽ xử trảm cô mất, lần trước cô đã bị cô ta véo đến tím cả eo, chẳng những thế, cô ta còn hay cắn cô bừa bãi. Thà để cô đi bắt lũ tội phạm còn sướng hơn là đánh nhau với cô ta.
Thùy Trang ôm khư khư hộp gà ăn một mình. Lúc ở hoàng cung, cô cũng được ăn thịt gà nhưng lại không ngon bằng ở thời hiện đại, thức ăn ở thế giới này thật hợp khẩu vị với cô.
Ăn xong xuôi, Thùy Trang đem hộp gà vứt vào thùng rác, còn chiếc đĩa thì để vào bồn rửa bát.
"Ngọc, có một chiếc đĩa ở đây, ta có thể rửa nó không ?"
Thùy Trang rất thích rữa bát đĩa vì cô có thể tạo bọt và bong bóng, và cô rất thích nghịch chúng.
"Thôi thôi tôi xin cô, để tôi rửa cho, lần trước cô rửa thì đã làm vỡ hai cái đĩa rồi, đã vậy côn còn đổ gần hết chai nước rửa chén ra nữa chứ"
Lan Ngọc nhớ lại mấy hôm đầu đến ở nhờ, cô ta đòi rửa bát, nhưng chủ yếu là thích nghịch nước rửa chén mà thôi.
Vừa nghe xong, Thùy Trang đã bĩu môi:
"Không muốn ta rửa thì nói đại đi, có cần phải kể lại không ?"
......................
Về nhà mở tủ lạnh đã thấy hết đồ ăn, Lan Ngọc liền ghé qua siêu thị mua thêm đồ.
Lúc về nhà vô tình đi ngang một cửa hàng thời trang mới mở, Lan Ngọc sực nhớ ra trời đang lạnh dần mà cô chỉ mới mua cho Thùy Trang một vài bộ quần áo ngắn và rộng để cô ta mặc cho thoải mái. Lan Ngọc nghĩ có lẽ mình nên mua thêm vài bộ mặc mùa đông nữa.
Trở về nhà, Thùy Trang theo thói quen vừa nghe thấy tiếng chuông cửa liền chạy ngay ra cửa đón Lan Ngọc.
Nhìn thấy mấy túi đồ ăn, cô liền mang vào bếp rồi mở ra, Lan Ngọc hôm nay mua rát nhiều đồ ăn, trong đó còn có một hộp bánh bông lan cuộn.
Thùy Trang cầm hộp bánh cuộn đưa lên mũi ngửi rồi nói:
"Ta ăn nó được không ?"
"Sắp đến giờ ăn tối rồi, để buổi tối ngồi xem tivi thì ăn, giờ mà ăn thì không ăn được cơm đâu", Lan Ngọc nói.
Thùy Trang có chút hụt hẫng vì có đồ ăn ngon nhưng lại không được ăn.
Nhưng khi thấy Lan Ngọc chỉ tay vào một túi đồ thì liền vui vẻ hỏi:
"Cái này là gì vậy ?"
"À, cái này tôi mua cho cô"
Mở túi đồ ra, cảm xúc của Thùy Trang lập tức vui vẻ ngập tràn, cô la ầm lên rồi hứng thú đưa mấy bộ đồ lên thử.
Những y phục này rất đẹp, rất giống những y phục cô thấy trên tivi. Thùy Trang không nghĩ có ngày mình cũng được mặc chúng.
Nhân lúc Lan Ngọc không để ý, Thùy Trang rón rén lại gần rồi nhảy lên ôm lấy Lan Ngọc, từ lúc bị lạc đến thế kỷ 21, cô biết ơn cô cảnh sát này nhiều lắm. Lan Ngọc đối xử thật tốt với cô, đợi đến khi nào về lại được hoàng cung rồi thì cô sẽ bảo phụ thân trọng thưởng cho Lan Ngọc thật hậu hĩnh.
"Ngươi mua thật nhiều đồ cho ta, ta rất cảm kích, ta sẽ bảo phụ thân trọng thưởng cho ngươi", Thùy Trang hí hửng nói.
"Không phải tôi đã hứa cuối tuần tôi sẽ đưa cô đi khu vui chơi sao ? Trời cũng đã lạnh rồi, cô không nên ăn mặc phong phanh ra ngoài. Tôi có vài chiếc áo khoác không mặc nữa vì nhỏ quá, cô mặc có lẽ sẽ vừa đấy. Thú thật là tôi cũng sắp hết ngân lượng rồi mà lương lại chưa về nên không thể mua cho cô áo mới dược"
Lan Ngọc vừa nói vừa nghĩ:
"Quái lạ ! Sao mình lại đối xử tốt với cô ta vậy nhỉ ? Cô ta cũng chỉ được mình cho ở nhờ thôi mà ?"
Lan Ngọc cũng chẳng hiểu tại sao bản thân mình lại làm như vậy nữa.
Cô mang đồ ra bếp nấu ăn, thỉnh thoảng còn liếc nhìn trộm khuôn mặt của Thùy Trang, cô ta cứ ngồi ôm lấy chiếc áo mới mà cười híp cả mắt vào.
"Cô ấy vui vẻ đến mức ấy sao ?"
.......................
Cuối cùng, ngày mà Thùy Trang đợi mãi cũng đến, cô còn dậy từ sáng sớm, kéo chăn không cho Lan Ngọc ngủ mà muốn cô ta dậy cùng mình.
Thùy Trang nhanh nhẹn đánh răng, rửa mặt rồi thay đồ, sau đó vào phòng thúc giục Lan Ngọc nhanh nhanh một chút. Cô không thể đợi thêm được nữa, cô vui mừng háo hức đến mức không thể ngồi yên được nữa.
"Chiều mới đi cơ mà ? Cô dậy sớm làm gì ?"
Lan Ngọc ngáp ngắn ngáp dài nói, hôm qua vì có lịch trực đêm nên đến gần mười hai giờ cô mới được về nhà. Vậy mà cô công chúa kia lại không cho cô ngủ yên giấc nữa.
Vừa nghe xong, Thùy Trang liền bất động, đến chiều mới được đi sao ?
"Không chịu đâu ! Tại sao bây giờ lại không đi được ? Ta muốn đi bây giờ cơ !"
Thùy Trang kéo tay của người đang nằm lỳ trên giường kia nói.
"Bây giờ họ chưa mở cửa đâu, chiều đi rồi tôi sẽ cho cô chơi đến tối. Buổi tối ở đó mới đẹp, cô đi buổi sáng thì làm gì có đèn nhấp nháy đâu", Lan Ngọc mệt mỏi nói.
Thùy Trang hụt hẫng, đến chiều mới được đi khu vui chơi vậy mà hôm nay mới sáng sớm cô đã dậy. Cô không biết mình dậy sớm như vậy để làm gì nữa.
Thùy Trang nghĩ rồi lại chui vào chăn cố ngủ tiếp.
"Không kéo chăn nữa à ?"
Lan Ngọc thấy người kia lại nằm xuống giường thì cười phá lên.
Bỗng từ đâu, một cơn đau nhói ở eo truyền đến, Thùy Trang thật sự véo rất đau.
Lan Ngọc kêu oai oái trên giường một hồi thì cả hai lại ngủ tiếp, đến gần trưa thì Lan Ngọc mới dậy để đi nấu bữa trưa kiêm luôn bữa sáng cho cả hai.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro