Chapter 7
Buổi tối hôm nay Lan Ngọc vì về muộn nên không thể nấu cơm được nên cô đã đưa công chúa ra ngoài ăn với mình.
Đến khi trở về nhà thì cả hai đi ngang qua một khu vui chơi lớn trong thành phố.
"Ngọc...Ngọc...kia là thứ gì mà lại đẹp như vậy ?"
Thùy Trang không khỏi sửng sờ khi thấy vòng đu quay khổng lồ của khu vui chơi.
Lan Ngọc trong lúc dừng xe chờ đèn đỏ thì quay sang chỗ Thùy Trang chỉ mà nhìn.
"Đó là vòng đu quay khổng lồ của khu vui chơi, nó ở cách đây mọt đoạn nhưng vì nó lớn nên đứng từ xa cũng có thể nhìn thấy"
Lan Ngọc nhìn thấy nó thì lại thấy không vui, cô đã từng có những ký ức sâu đậm ở đây.
Đèn đã chuyển từ đỏ sang xanh,
Lan Ngọc không hề muốn lưu luyến về nơi này nữa, cô đạp ga thật mạnh phóng đi. Cả đoạn đường trờ về nhà, cô lại nghĩ về người đó.
"Đưa ta đi chỗ đó được không ? Nó thật sự rất đẹp lắm á !"
Thùy Trang từ lúc đỗ xe đến lúc lên phòng vẫn không ngừng nài nhỉ Lan Ngọc đưa mình đi.
Chưa bao giờ cô thấy thứ gì đẹp đến như vậy, thứ đó lại còn nhấp nháy ánh sáng nữa, từ đằng xa, cô cũng có thể nghe được tiếng cười đùa, có lẽ không khí trong đấy rất vui.
"Tôi đã nói rồi, không là không", Lan Ngọc nhất quyết cự tuyệt.
Năn nỉ mãi mà vẫn không được, Thùy Trang cứ bám theo Lan Ngọc mãi khong rời, đến mức còn ôm cả chân Lan Ngọc nữa.
Lan Ngọc thật sự không còn cách nào khác, cô không muốn tới chỗ đó vì nơi đó đã lưu giữ quá nhiều kí ức về một người mà cô muốn quên đi, vậy nên cô không hề muốn đến đó một chút nào.
Dù cho bị Thùy Trang bám vào chân thì Lan Ngọc vẫn cố lết đi cho bằng được, dù cho Thùy Trang có làm khuôn mặt hờn dỗi thì Lan Ngọc cũng không thèm để ý lấy một chút.
Thấy mọi cách đều vô dụng, Thùy Trang thật sự không còn cách nào khác.
"Phải làm gì để được đi bây giờ ?"
"Ta hứa sẽ không ăn bánh ngọt nữa, người đưa ta đi được không ? Đi mà ?"
Lan Ngọc vẫn ngồi xem tivi mặc cho Thùy Trang ở bên cạnh cứ liên tục nài nỉ.
Tất nhiên, Lan Ngọc vẫn cố ý làm ngơ như chưa nghe thấy gì, cứ chốc chốc lại liếc sang nhìn Thùy Trang một cái lại thấy cô ta cúi gầm mặt xuống như đang suy nghĩ điều gì đó.
"Ta hứa sẽ lau dọn nhà cho ngươi cả đời, ta hứa sẽ ngoan mà, hữa không cãi lời ngươi nữa, được không ?", Thùy Trang vẫn tiếp tục cầu xin.
"Không"
Lan Ngọc chỉ nói một từ thôi, nhưng dường như đã khiền Thùy Trang rơi xuống đáy vực thẳm.
Dỗi không thèm nói chuyện với Lan Ngọc nữa, Thùy Trang mở cửa phòng ngủ đi ngủ sớm hơn mọi hôm. Lan Ngọc tuy rất buồn cười nhưng cuối cùng cũng mặc kệ cô ấy.
Buổi chiều hôm sau,
Trong lúc ra ngoài vứt rác, Thùy Trang liền gặp chị Diệp nhà bên, cô cả ngày cứ nghĩ đến chiếc đu quay khổng lồ kia mà không kiềm chế được tò mò liền hỏi cô ấy:
"Đại tỷ xinh đẹp, tỷ có biết cái thứ gọi là vòng đu quay khổng lồ kia không ?"
"À, chiếc đu quay khổng lồ đó hả, tỷ biết tỷ biết, tỷ từng đi chơi ở đó với bạn trai rồi á"
Chị Diệp vốn là người hài hước, cô cũng rất thích Thùy Trang vì cô ấy luôn gọi mình là tỷ tỷ xinh đẹp.
"Ở đó ra sao vậy ? Rất vui đúng không ? Từ đây đến nơi đó mất mấy canh giờ vậy ?"
Thùy Trang sau khi nghe thấy Diệp tỷ trả lời thì vui mừng hỏi dồn.
"Ở đó thật sự rất vui, không thiếu chỗ cho muội chơi đâu, hơn nữa còn có rất nhiều đồ ăn nữa, từ đây đến đó nếu đi xe thì cũng không lâu lắm đâu"
Nghe thấy chỗ đó rất vui ve và có rất nhiều đồ ăn nữa nên tất nhiên Thùy Trang rất háo hức muốn đi. Cô lại dùng miệng lưỡi ngọt ngào của mình để nịnh nọt Diệp tỷ chỉ đường đến đấy.
Không ngờ, Diệp tỷ lại hào phóng đến mức trả luôn tiền taxi cho Thùy Trang đến đấy chơi.
Nhìn thấy chiếc hộp sắt được gọi là ô tô dừng lại sau cái vẫy tay của Diệp tỷ, Thùy Trang thật sự rất khâm phục cô ấy.
"Thật là êm ái quá đi !"
Bình thường Thùy Trang chỉ được nhìn thấy nó đi qua đi lại, đến hôm nay mới được ngồi lên nó. Nhìn ra ngoài cửa xe, Thùy Trang được thấy rất nhìn nơi đẹp đẽ.
"Thế giới này có nhiều ánh sáng, màu sắc, hình thù kì lạ nhưng thật đẹp quá đi !"
Trở về nhà, Lan Ngọc tháo giày đặt lên kệ. Cô thấy thật kỳ lạ khi hôm nay không thấy cô công chúa kia ra đón mình.
Lan Ngọc liền gọi lớn nhưng không nghe thấy cô ấy trả lời, ban đầu cô còn nghĩ cô ấy vẫn còn đang ngủ hoặc vẫn còn đang dỗi mình vụ không cho đi khu vui chơi nên không thèm trả lời, nhưng khi cô mở cửa kiểm tra các phòng thì lai không thấy cô công chúa ấy đâu.
Trong lòng Lan Ngọc lại nổi lên một nỗi lo lắng lớn, cái cô công chúa này chẳng bao giờ chịu ở yên trong nhà cả, cô không biết cô ấy đã chạy đi đâu rồi.
Lan Ngọc liền chạy như tên bắn ra ngoài tìm, cô tìm khắp nơi, từ cửa hàng tạp hóa đến công viên gần nhà, nhưng lại khong thấy cô công chúa kia đâu.
Lan Ngọc bây giờ thực sự lo lắng đến mức phát hoảng, nhỡ cô ấy có mệnh hệ gì thì sao ?
Cô nghĩ cô ta đi lạc đâu đó rồi không tìm được đường về, chắc chắn giờ này đang ngồi khóc đâu đó cũng nên, trong đầu Lan Ngọc không ngừng lặp lại câu hỏi:
"Thùy Trang, cô đang ở đâu ?"
Tay chân Lan Ngọc run run, cắn môi gọ điện nhờ người ở sở cảnh sát tìm xem có ai đi lạc không. Thậm chí cô còn đi hỏi những người xung quanh đó nhưng chẳng có ai thấy Thùy Trang ở đâu cả.
Mãi cho đến khi cô hỏi chị Diệp khi cô ấy vừa đi chợ về thì mới biết Thùy Trang rất muốn đi khu vui chơi quá nên đã đến đó một mình.
"Chị Diệp ơi là chị Diệp ! Chị làm vậy là hại chết em rồi"
Lan Ngọc cau mày nói rồi chạy thật nhanh lên nhà lấy chìa khóa xe phóng một mạch đến khu vui chơi.
Vừa đến cổng khu vui chơi, cô đã nhìn thấy Thùy Trang.
"May thật, cô ấy kia rồi, nhưng sao lại đứng ở ngoài như vậy ?"
Lan Ngọc quan sát thấy Thùy Trang đang nhìn vào bên trong, đôi vai đang run lên như sắp khóc đến nơi. Nhìn ánh mắt đó, Lan Ngọc biết được cô ta muốn vào đấy đến mức nào, ánh mắt trông như đang mong ngóng một thứ gì đó vì...chính Lan Ngọc đã từng có cảm giác giống như vậy.
Lan Ngọc tiến đến gần.
Thùy Trang như có giác quan thứ sáu liền quay lại, nhìn thấy Lan Ngọc thì nước mắt tự dưng lại trào ra rồi nhanh chóng ôm lấy.
"Ngọc à, bọn họ không cho ta vào, ta đã xin rât nhiều rồi nhưng họ vẫn không cho ta vào đó, họ nói phải có vé, nhưng ta không mang theo ngân lượng, ta không vào bên trong được. Ta thật sự muốn vào đó lắm"
Thùy Trang ôm chặt lấy Lan Ngọc, nước mắt cứ như vậy mà tuôn ra.
Bị người kia ôm, Lan Ngọc thật sự có chút bất ngờ, nhưng nhìn cô công chúa này khóc, Lan Ngọc lại có cảm giác tội lỗi. Nghe cô ấy nói thật đáng thương, cô không nghĩ cô ấy lại muốn đến đây nhiều như vậy. Lan Ngọc để ý cô ấy còn chẳng thèm khoác áo khoác nữa, mặc dù dạo này thời tiết đã có chút se lạnh rồi.
Thấy bản thân mình thật sự có lỗi khi đã làm cho công chúa khóc, Lan Ngọc dỗ dành rồi hứa cuối tuần được nghỉ sẽ đưa cô ta đi.
Lan Ngọc đưa tay lau nước mắt người kia rồi nói:
"Ngoan, không khóc nữa, cuối tuần tôi sẽ đưa cô đi, được không ?"
Nghe thấy Lan Ngọc sẽ đưa mình đi, Thùy Trang cố gắng nín khóc, nhưng vẫn thút thít như đứa trẻ.
Lan Ngọc nhanh chóng đưa Thùy Trang về nhà, kêu cô ấy đi tắm còn mình thì nhanh chóng đi nấu bữa tối.
Trong bữa cơm, Lan Ngọc gắp rất nhiều đồ ăn cho vào bát của công chúa vì nghĩ cô ấy khóc cả ngày chắc chắn đã mệt lả người rồi.
"Từ lần sau, nếu đi ra ngoài thì phải khoác áo khoác vào, lấy tạm cái trong tủ của tôi cũng được, và nhớ không được ra ngoài một mình nữa, không được khóc ở bên ngoài nữa, nghe chưa ? Thế giới này rất nguy hiểm, cô khôn được tự ý ra ngoài một mình như vậy nữa, được không ?", Lan Ngọc nghiêm mặt nhắc nhở.
Thùy Trang nghe xong liền gật đầu lia lịa, cô nghĩ đến hai tên lính gác không cho mình vào mà thật sự rất tức giận, đợi đến khi về hoàng cung, cô sẽ nói vua cha cho bọn chúng đi lưu đày luôn.
"Cô có biết tôi chạy đi tìm cô rất mệt không ?"
"Ta xin lỗi Ngọc, đã để ngươi chạy mệt mỏi rồi"
"Chỉ cần lần sau đừng tự ý bỏ đi là được rồi"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro