Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 63

"Tôi đã có vợ rồi"

Một câu nói của Lan Ngọc làm dập tắt nụ cười trên môi của Phong Linh, cô ả không hề vui vẻ trong lòng nhưng vẫn giả vờ tươi cười nói:

"Cô ấy đang ở đâu ?"

"Chuyện này không liên quan gì tới cô"

Lan Ngọc đặt đôi đũa xuống nói rồi cầm áo khoác quay người ra về mặc kệ Phong Linh đang tức giận ngồi nhìn.

Phóng thật nhanh trở về nhà, Lan Ngọc nhận ra hôm nay cô vẫn chưa lên núi. Nghĩ rồi, cô vòng xe về hướng đến ngọn núi kia.

Trên đỉnh núi,

Dựa người vào tảng đá, Lan Ngọc buồn bã, áp bàn tay vào mặt đá lạnh lẽo kia, cô cắn răng, run rẩy nói nhỏ:

"Công chúa....bao giờ cô mới trở về với tôi...cô còn muốn tôi phải đợi bao lâu nữa đây ?"

Từng giọt nước mắt Lan Ngọc rơi xuống.

Sáng hôm sau,

Khi vẫn còn bận rộn trên bàn làm việc, Lan Ngọc lại bị cô ả hôm nào cũng đến làm phiền tìm đến, mùi nước hoa ngào ngạt của Phong Linh khiến cho mọi người xung quanh ai cũng bị cuốn hút. Mọi người đều thấy Lan Ngọc thật may mắn khi lúc nào cũng có những cô gái xinh đẹp vây quanh, còn đối với Lan Ngọc thì điều này lại là một phiền toái cực kỳ lớn.

Đứng ngay trên bàn làm việc, Phong Linh cúi xuống nhìn Lan Ngọc nhưng người kia không thèm để ý đến cô một giây, tay liên tục gõ phím.

"Cuối giờ ở lại gặp tôi", Phong Linh nói.

"Tôi nói mà cô không hiểu hả ? Tôi rất bận, không có thời gian để làm mấy việc linh tinh"

Lan Ngọc cau mày, đôi mắt chăm chú nhìn vào màn hình laptop.

"Tin nhắn của tôi sao cô xem mà không trả lời"

Phong Linh tức giận đập hai tay xuống bàn khiến chiếc bàn phát ra một âm thanh đủ lớn để làm mọi người chú ý.

"Tin nhắn của cô sao ? Tôi còn tưởng là tin rác đấy", Lan Ngọc nhếch mép cười.

"Cô...cô được lắm"

Phong Linh chỉ thẳng mặt Lan Ngọc mà cay cú, từ trước đến nay chưa bao giờ có ai đối xử với cô như vậy cả.

"Đêm đó cô đã làm gì...", Phong Linh thét lên.

Giật nảy mình, Lan Ngọc đứng phắt dậy, đưa tay bịt miệng cô ta lại. Mọi người xung quanh ai cũng nhìn Lan Ngọc mà bàn tán. Xua tay nói không có gì, Lan Ngọc đưa Phong Linh ra ngoài sau đó mới nói chuyện tiếp.

Yêu cầu của Phong Linh rất đơn giản, chỉ là mỗi ngày Lan Ngọc theo cô ta đi mua sắm, đi ăn tối, thỉnh thoảng cùng cô ta đi chơi. Lan Ngọc chỉ vì sợ mọi người biết nên mới phải đồng ý làm theo.

Cứ như vậy, mỗi ngày trôi qua, Lan Ngọc khi nào xong việc là lại bước vào chiếc xe sang đậu trước cổng sở cảnh sát, chiếc xe sẽ đưa cô đến gặp Phong Linh rồi cả hai cùng đi mua sắm rồi ăn tối, thỉnh thoảng thì đi ngắm biển hoặc đi sang nơi khác chơi.

"Cô còn muốn mua bao nhiêu nữa hả ?"

Lan Ngọc trên tay xách hơn chúc túi đồ hàng hiệu mà Phong Linh mua, lẽo đẽo chạy theo sau cô ta than thở.

Tiếp theo là đi mua nước hoa, Phong Linh chọn một lọ nước hoa bên ngoài hình dáng rất đẹp, mùi hương cũng dễ chịu khiến cô rất thích. Cô ta hướng về phía Lan Ngọc xịt cho cô ấy một chút. Lan Ngọc quay mặt né tránh, cô ghét mùi nước hoa quá nồng, ngoài mùi hương trên người Thùy Trang ra thì cô chẳng thích mùi hương nào khác nữa, nhưng mùi hương ấy đang mờ dần....

"Ăn đi", Phong Linh cầm đũa lên nói.

Đưa Lan Ngọc vào một nhà hàng, Phong Linh tất nhiên không để cô ấy phải chịu đói, cô gọi rất nhiều đồ ăn, nhưng tâm trạng Lan Ngọc hôm nay không tốt, cô không muốn đụng đũa một chút nào.

"Hôm nay là ngày bảy tháng bảy Âm Lịch, cũng là lễ Thất Tịch, là ngày Ngưu Lang và Chức Nữ gặp nhau, còn mình không biết bao giờ mới có thể gặp lại nàng nữa đây ?"

Cô ngước nhìn ánh trăng tròn buồn rầu nghĩ, một giọt nước mắt lăn xuống, đã ba năm rồi cô chưa được gặp nàng, bản thân cô cũng không biết phải chờ cho đến bao giờ nhưng cô vẫn không từ bỏ, cô biết Thùy Trang một ngày nào đó sẽ trở về bên mình.

Được Phong Linh lái xe đưa về, Lan Ngọc ngồi ở ghế lái phụ. Suốt đường đi, cô không nói chuyện với cô ta một câu, chỉ xoay mặt nhìn ra ngoài cửa xe mà rầu rĩ. Phong Linh đối với tình huống này không hề vui chút nào, cô đã làm mọi cách để Lan Ngọc chú ý đến mình trong suốt những tuần qua vậy mà cô cảnh sát kia lại không thèm quan tâm đến cô một chút nào.

Để phá vỡ bầu không khí này, Phong Linh buộc phải mở miệng trước:

"Cô...làm sao vậy ?"

"Không có gì"

Phong Linh bất ngờ đạp phanh, Lan Ngọc suýt nữa thì bị cô ta làm cho hồn bay phách lạc vì cú phanh xe đột ngột ấy.

"Cô...."

Lan Ngọc vừa định mở miệng thì liền bị chặn lại bằng một nụ hôn.

Phong Linh mở khóa dây an toàn rồi vươn người sang hôn Lan Ngọc, dùng sức giữ lấy khuôn mặt của người kia để cô ta không chống cự được.

"Cô bị điên hả ?", Lan Ngọc đẩy Phong Linh ra rồi tức giận quát lớn.

Vừa định lặp lại hành động đó một lần nữa, Phong Linh liền bị Lan Ngọc đẩy ra tiếp. Lan Ngọc tức giận mở cửa xe ra ngoài, lấy tay cố gắng lau sạch môi của mình.

Giận đến phát khóc, Phong Linh mở cửa ra ngoài theo Lan Ngọc.

"Cô làm cái gì vậy hả ?", Lan Ngọc nhìn Phong Linh mà lớn tiếng.

"Cô đối với tôi thời gian qua không có chút rung động nào sao ? Ban đầu tôi cứ ngỡ quen cô để trêu đùa vài ngày, nhưng không ngờ chỉ trong thời gian ngắn ngủi ấy lại động lòng với cô. Bây giờ cô bảo tôi phải làm thế nào ?", Phong Linh nhìn Lan Ngọc trách móc.

Nghe xong, Lan Ngọc im lặng không nói một câu gì, Phong Linh làm cô nhớ đến Ngọc Huyền, không hiểu tại sao hai người này lại giống nhau nhiều đến như vậy ?

Bỗng nhiên Lan Ngọc nhìn thấy một chiếc xe máy lao thật nhanh về phía Phong Linh. Nhanh như gió, Lan Ngọc kéo tay Phong Linh vào lòng mình, điều đó khiến Phong Linh giật mình, sau khi chiếc xe đó chạy qua, Lan Ngọc mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng điều này khiến Phong Linh lại nghĩ đó là do Lan Ngọc chấp nhận cô nên trong lòng đã nổi lên một tia hy vọng và vui mừng.

Bỗng Lan Ngọc nhìn thấy trên ngọn núi mà cô thường hay đến có một luồng sáng kì lạ phát ra, Lan Ngọc đẩy Phong Linh ra, cô muốn chạy đến đó nhưng ngọn núi ấy lại cách cô cả một đoạn đường.

"Lê xe mau", Lan Ngọc gấp gáp nói với Phong Linh.

"Cô muốn đi đâu ?"

Phong Linh nhìn khuôn mặt kinh ngạc của Lan Ngọc mà lo lắng.

Trên ngọn núi,

Lan Ngọc chạy thật nhanh đến nơi hòn đá kia, trong lòng lóe lên một tia hy vọng về Thùy Trang. Cả đoạn đường đi, cô liên tục cầu nguyện cánh cổng ấy sẽ mở ra thêm một lần nữa.

"Ninh Dương Lan Ngọc"

Phong Linh đuổi theo Lan Ngọc nhưng một người đi giày cao gót và một người đi giày thể thao thì tốc độ lại rất khác nhau.

Vừa lên đến nơi, Lan Ngọc đã nhìn thấy thứ ánh sáng ngày trước, sau đó một mùi hương quen thuộc tỏa ra, Lan Ngọc như nhìn thấy ai đó rồi kéo người ấy ra khỏi thứ ánh sáng kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro