Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 62

Sáng hôm sau,

Lan Ngọc tỉnh lại trên chiếc giường mềm mại của khách sạn năm sao đắt đỏ nhất thành phố, cô mơ màng ngồi dậy.

"Hôm qua mình hình như đã uống rất nhiều rượu...mà sao bây giờ lại ngủ ở đây ?"

Lan Ngọc không hề nhớ rõ được chút nào, cô chỉ nhớ hôm qua có quen một cô gái rồi đi uống rượu với cô ta rồi sau đó...sau đó....

Đột nhiên nhớ ra, Lan Ngọc giật nảy mình, đêm qua cô cùng cô gái kia có dây dưa với nhau. Nhìn sang chiếc gối bên cạnh, thấy không có ai, cô thở phào nhẹ nhõm.

"Chắc là mơ thôi"

Lan Ngọc muốn rời khỏi giường, nhưng cô vừa nhấc chiếc chăn ra thì nhận ra bản thân mình đang không mặc bộ đồ nào.

"Không đâu...không phải...."

Đột nhiên mồ hôi vã ra như tắm, Lan Ngọc cố gắng trấn an bản thân mình.

Đột nhiên, một giọng nói vang lên:

"Ồ, cô dậy rồi sao ?"

"Hả...hả....?"

Lan Ngọc bị dọa giật lùi về phía sau, nhanh chóng cầm chăn che đi cơ thể mình, cô bây giờ giống như một thiếu nữ đã bị ai đó hãm hại vậy.

"Cô...cô...cô là ai ?", Lan Ngọc chỉ tay vào Phong Linh, run lẩy bẩy nói.

Nhìn bộ dạng của Lan Ngọc, Phong Linh buồn cười, liền muốn dọa cho cô ta một phen.

"Tôi là ai sao ?"

Phong Linh dùng khuôn mặt dâm tặc nhìn Lan Ngọc sau đó nhẹ nhàng từng bước tiến lại gần người đối diện.

Bị dọa đến chết, Lan Ngọc lấy chiếc chăn kia che đi cơ thể của mình rồi la hét:

"Đừng...đừng qua đây"

Bị chọc cười, Phong Linh ôm bụng nhìn Lan Ngọc cười như được mùa, hôm qua cô ta còn như một con thú hoang muốn cắn xé cô ra, vậy mà hôm nay lại tỏ ra vô tội.

"Cô đêm qua đã làm gì không nhớ sao ?", Phong Linh nói.

Từ lúc tỉnh lại, Lan Ngọc vẫn luôn hy vọng giấc mơ kia không phải là sự thật nên lắc đầu lia lịa.

"Cô...đồ khốn khiếp...hôm qua cô đã hành tôi một đêm, báo hại tôi hôm nay đau đến mức đi lại cũng khó khăn, vậy mà giờ cô còn nói là không nhớ gì", Phong Linh lớn giọng trách móc.

"Không phải chứ...giấc mơ đó là thật sao ?"

Lan Ngọc lo lắng, cô không hiểu mình đã làm ra chuyện tày trời gì nữa. Thùy Trang mà biết nàng sẽ hận cô cả đời. Khuôn mặt Lan Ngọc bỗng lặng thinh, cô đã làm chuyện có lỗi với vợ của mình nếu sau này gặp lại nàng, cô sẽ nói như thế nào đây ?

Lan Ngọc ôm đầu buồn bã, nhưng hôm qua trong lúc say cô rất nhớ Thùy Trang, đã vậy cô gái tên Phong Linh kia có giọng nói giống hệt nàng ấy khiến cô cứ ngỡ người trong lòng chính là vợ mình.

"Tôi xin lỗi, đêm qua tôi say quá nên không làm chủ được bản thân"

Lan Ngọc xấu hổ về mình nên không dám nhìn Phong Linh.

Nói xong, Lan Ngọc mặc đồ rồi đi sửa soạn quần áo sau đó về nhà, Phong Linh tất nhiên là không bỏ qua cho Lan Ngọc dễ dàng như vậy, cô chắc chắn sẽ khiến Lan Ngọc phải thuộc về mình.

Trở về nhà, Lan Ngọc nhanh chóng vào nhà tắm. Cô tắm rửa sạch sẽ rồi thay một chiếc áo sơ mi trắng cùng một chiếc quần jean thoải mái sau đó đến nơi làm việc. Cô cố gắng vùi đầu vào đống giấy tờ để quên đi những gì mình vừa làm, nhưng việc bản thân đã lên giường với một cô gái khác khiến Lan Ngọc rất tức giận với chính mình.

Buổi chiều, gần giờ tan làm, một cô gái xinh đẹp mặc một chiếc váy xanh, mái tóc dài uốn lượn nhẹ nhàng, cô ta đeo một chiếc kính râm khiến cho cô thật bí ẩn trong mắt mọi người, tiếng giày cao gót chạm xuống sàn khiến cả sở cảnh sát ai ai cũng hướng mắt lên nhìn.

Lan Ngọc cũng không ngoại lệ, cô ngước lên nhìn rồi sau đó liền cúi xuống thật nhanh, lấy tập tài liệu che đi khuôn mặt mình để cô ta không nhận ra.

Mấy nam cảnh sát thi nhau chạy ra ngỏ ý muốn giúp đỡ:

"Cô gái xinh đẹp đến đây có chuyện gì vậy ? Có cần chúng tôi giúp đỡ không ?"

Một viên cảnh sát nói, những người khác cười lên thích thú.

"Tôi tìm người tên Lan Ngọc", Phong Linh cởi kính, nhìn những viên cảnh sát kia cười đểu nói.

"Sếp Ngọc sao ?", mọi người đều ngạc nhiên.

Cả phòng trọng án liền nhìn về phía bàn làm việc của Lan Ngọc.

"Toi rồi...."

Phong Linh biết chỗ ngồi của Lan Ngọc liền đi tới kéo tập tài liệu kia xuống, người mà cô muốn gặp đã hiện ra/

"Cô tan làm chưa ? Đi ăn tối cùng với tôi được không ?"

"Tôi dù hết giờ làm cũng không muốn đi ăn với cô"

Lan Ngọc nói rồi quay mặt vào màn hình máy tính, tay gõ phím liên tục, mặt làm vẻ bơ đi cô ả kia.

"Cô mà không đi là tôi liền nói cho mọi người ở đây biết đêm qua cô đã làm gì tôi đấy", Phong Linh ghé vào tai Lan Ngọc nói nhỏ.

Nổi hết cả gai ốc, Lan Ngọc nhắm mắt thở dài, một hồi lâu sau mới đồng ý.

Nhận được kết quả mong muốn, Phong Linh vui vẻ cười sau đó để lại địa chỉ rồi nói ra ngoài đợi.

Đi lướt qua mọi người đang chăm chú nhìn, Phong Linh nở một nụ cười rồi ra ngoài, mùi nước hoa ngào ngạt khiến những viên cảnh sát năm mê đắm.

"Tại sao những cô gái xinh đẹp đều bám lấy sếp nhỉ ?"

"Chị ấy đã làm gì mà quen biết được những cô gái xinh đẹp như vậy ?"

"Lần trước là Thùy Trang, cô ấy đã là cực phẩm mỹ nhân, bây giờ lại đến cô gái này, hai người này nhan sắc đều thuộc dạng không tầm thường mà"

"Nhưng vấn đề quan trọng là những người như vậy sao lại muốn quấn quít bên cạnh sếp Ngọc chúng ta ?"

"Mấy cậu bàn tán đủ chưa ? Lo làm việc đi !", Lan Ngọc đập bàn ra lệnh.

Bọn họ giật mình sau đó liền rã nhóm, mỗi người trở lại bàn làm việc của mình. Lan Ngọc lắc đầu, không biết cô ả kia định làm gì cô nữa.

Theo địa chỉ, Lan Ngọc đến một nhà hàng sang trọng của thành phố, vừa lên đến tầng hai, Lan Ngọc liền gặp Phong Linh, cô ta đang ngồi nhâm nhi ly rượu trên tay, đôi mắt hướng ra ngoài cửa kính ngắm nhìn ánh đèn lộng lẫy của thành phố.

"Cô đến rồi sao ?", Phong Linh tươi cười đón tiếp.

Lan Ngọc ngồi xuống ghế đối diện, nhìn Phong Linh đang gọi đồ ăn.

"Cô ta rốt cuộc muốn làm gì ?"

"Cô gọi tôi ra đây làm gì ?", Lan Ngọc hơi cau mày hỏi.

"Để ăn tối"

"Nếu không có việc gì thì tôi về đây"

Lan Ngọc cầm áo khoác vừa định đứng lên thì bị ánh mắt của Phong Linh làm cho đứng hình, nó giống....

Phong Linh chỉ xuống ghế, Lan Ngọc không còn cách nào khác đành ngồi xuống ghế.

Đồ ăn được mang ra, tất cả đều là những món đắt tiền của nhà hàng này, mấy món ăn này chắc chắn đã tiêu hết cả tháng lương của Lan Ngọc.

"Ăn đi, hôm nay tôi mời", Phong Linh nhìn Lan Ngọc lưỡng lự liền nói.

Cầm đũa lên gắp đồ ăn, Lan Ngọc từ tốn ăn nhanh và gọn nhất.

"Bây giờ tôi muốn hỏi vài câu, còn cô chỉ việc trả lời thôi", Phong Linh nhìn Lan Ngọc nói.

Còn chưa kịp phản ứng, Lan Ngọc liền bị người kia đưa ra hàng loạt các câu hỏi.

"Cô có bạn gái hay bạn trai nào chưa ?", Phong Linh đưa ra câu hỏi cuối.

"Chưa", Lan Ngọc gắp đồ ăn đưa lên miệng, nhẹ nhàng trả lời.

Một câu trả lời Phong Linh muốn nghe, cô cong môi nở nụ cười hài lòng, xem ra việc cô theo đuổi cô ta sẽ không có ai cản đường nữa.

"Nhưng tôi đã có vợ rồi", Lan Ngọc trả lời tiếp sau câu trả lời của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro