Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 61

Hai năm sau,

"Toàn đội chú ý, hình như hắn phát hiện ra chúng ta rồi", Lê Quốc nói nhỏ vào chiếc tai nghe chuyên dụng không dây.

"Toàn đội, bao vây chúng lại", Lan Ngọc chỉ huy tổ trọng án nhanh chóng hành động để bắt một nhóm tội phạm giết người phi tang.

Toàn tổ trọng án hơn hai mươi người lao lên, phá cánh cửa của một kho hàng tiến vào bắt sống nhóm tội phạm kia. Bọn chúng đã phát hiện có người theo dõi nhưng vì phát hiện quá muộn nên chạy không kịp, có vài tên nhảy khỏi cửa sổ chạy trốn nhưng bị đội phục kích chặn lại.

Kết quả, tất cả chín tên đã bị bắt, cảnh sát thu giữ hàng loạt vũ khí cùng rất nhiều gói ma túy. Lan Ngọc lên xe của Lê Quốc trở về đồn cảnh sát.

Buổi chiều ngày hôm sau,

Đội trưởng vừa đi họp về liền thông báo cho toàn đội một tin vui.

"Cả đội, anh vừa đi họp về, giám đốc sở và giám đốc công an thành phố cùng bộ trưởng đặc biệt khen ngợi chúng ta đã triệt phá đường dây buôn ma túy lớn và bọn tội phạm giết người nên đã có phần tuyên dương toàn đội, còn thưởng một số tiền kha khá, tối nay chúng ta có thể quẩy một bữa rồi"

Toàn đội nghe được đi quẩy liền nhảy cẫng lên vui mừng, sau bao ngày vất vả, cuối cùng bọn họ cũng được giải khuây một bữa.

Còn về Lan Ngọc, đã ba năm rồi kể từ khi cô trở về thế giới này, cô chưa bao giờ nguôi đi nỗi nhớ Thùy Trang. Cô vẫn theo thói quen cũ, mỗi khi đi làm về đều lên ngọn núi ấy đợi, cô vẫn luôn nuôi hy vọng là Thùy Trang sẽ trở lại. Nhiều lúc cảm thấy tuyệt vọng với nỗi buồn, Lan Ngọc lại tìm đến rượu, nhưng cô luôn biết chừng mực vì Thùy Trang không thích cô uống nhiều thứ đồ uống có cồn đó.

Lái xe đến ngọn núi kia, con đường từ nhà lên ngọn núi này lại trở thành con đường thân quen của Lan Ngọc từ lúc nào. Không hề bỏ lỡ một ngày nào, Lan Ngọc đều đứng trước tảng đá lớn nơi ngày trước phát ra thứ ánh sáng đưa cô đến thế giới của Thùy Trang. Nó chưa phát sáng thêm lần nào nữa kể từ khi ấy, Lan Ngọc mỗi lần đến đều ở lại một hồi lâu rồi mới đi. Nếu không có cô thì tảng đá này đã bị mấy cây leo và cỏ phủ kín rồi, mỗi lần đến, Lan Ngọc lại dọn dẹp xung quanh sạch sẽ đến mức không có một chút giấy rác nào.

Buổi tối, tại bữa tiệc,

Mọi người ai cũng say khướt, hôm nay tiệc tùng rất vui, cả tổ ăn uống no nê rồi lại đi hát hò, sau đó mọi người bày trò chơi cùng nhau, lâu lắm rồi bọn họ mới có một bữa tiệc vui như vậy.

Ai cũng say đến mức không biết trời trăng mây đất là gì nhưng Lan Ngọc vì muốn vào nhà vệ sinh mà cố gắng nhấc cơ thể của mình đi tìm nhà vệ sinh. Vừa ra khỏi cửa, cô liền đụng phải một cô gái, Lan Ngọc mơ màng nhưng vẫn vội vàng xin lỗi. Cô gái đó cũng cúi đầu xin lỗi Lan Ngọc rồi trở về phòng ăn với mọi người.

"Hình như có gì đó rất giống"

Lan Ngọc trong một giây liền bừng tỉnh vội vã đuổi theo.

Đuổi theo thật nhanh, Lan Ngọc cuống cuồng tìm kiếm cô gái vừa rồi, cô không biết cô ấy đã vào phòng ăn nào rồi, vì nhà hàng này có phòng ăn riêng tư nên Lan Ngọc không hề biết cô gái đó đã đi đâu.

Cảm giác hụt hẫng lại xuất hiện, vào lại nhà vệ sinh rồi trở lại phòng cùng toàn đội, Lan Ngọc từ lúc gặp cô gái kia trong lòng lại xuất hiện cảm giác tò mò muốn gặp lại.

Tan tiệc, mọi người trở về nhà, xuống chỗ đậu xe, Lan Ngọc lại giật mình.

"Là cô ta !"

Lan Ngọc tiếng đến kéo tay cô ấy lại rồi gọi tên người mình yêu:

"Thùy Trang...cô đây rồi"

Bị bất ngờ, cô gái kia sợ hãi thu tay lại, nhìn Lan Ngọc bằng ánh mắt khó hiểu.

"Không phải...đây không phải Thùy Trang"

Khuôn mặt cô gái này cũng rất xinh đẹp, phong cách ăn mặc trông có vẻ như là tiểu thư nhà giàu nhưng Lan Ngọc lại cảm thấy cô ấy giống với Thùy Trang đến lạ thường.

"Xin lỗi, tôi nhầm người", Lan Ngọc biết mình sai liền buông tay cô ấy ra rồi cúi đầu xin lỗi.

"Không sao đâu", cô gái kia nói.

Nhưng giọng nói ấy lại làm Lan Ngọc điêu đứng, giọng nói cô gái này rất giống giọng nói của Thùy Trang. Lan Ngọc sững sờ nhìn, nước mắt không tự chủ liền rơi xuống, cô đưa tay lau đi rồi xoay người ra xe nhưng vừa đi liền bị một bàn tay nắm lấy.

"Cô đang buồn sao ? Muốn cùng tôi đi đâu đó uống một chút không ?"

Cô gái ấy đưa ra một đề nghị bất ngờ.

"Nhưng tôi đâu có quen cô", Lan Ngọc khó hiểu.

"Sau hôm nay thì sẽ quen thôi, tôi là Phong Linh", Phong Linh nở một nụ cười nhìn Lan Ngọc.

Mặc dù biết là lần đầu gặp, nhưng giọng nói của cô ta làm Lan Ngọc came giác như mình đã quen cô ta từ rất lâu rồi. Cũng bởi vì Lan Ngọc bị giọng nói của Phong Linh làm nhớ lại Thùy Trang nên đã gật đầu đồng ý.

Đưa Lan Ngọc đến một quán bar lớn, Phong Linh đến quầy, gọi rượu sau đó đưa cho Lan Ngọc một ly.

"Tâm trạng đang không tốt sao ?", Phong Linh cụng nhẹ ly rượu của mình vào ly của Lan Ngọc rồi nói.

"Tâm trạng của tôi chưa bao giờ là tốt cả...cô khiến tôi nhớ lại người tôi yêu", Lan Ngọc uống hết ly rượu rồi nói.

"Tôi sao ? Điều gì khiến cô thấy tôi giống cô ấy ?", Phong Linh thắc mắc.

"Giọng nói của cô...rất giống nàng ấy", Lan Ngọc đôi mắt đỏ hoe nói.

"Tôi vẫn đang đợi Thùy Trang của tôi trở về", Lan Ngọc lại một lần nữa uống hết ly rượu.

Cứ như vậy, Lan Ngọc cùng Phong Linh uống hết ly này đến ly khác, cho đến khi Lan Ngọc chẳng còn nhận thức được điều gì nữa.

Phong Linh đưa Lan Ngọc lên xe rồi đến một khách sạn lớn thuê một phòng.

Phong Linh cảm thấy buồn chán nên muốn ra ngoài tìm người để qua đêm, thật may mắn là cô lại tìm thấy con mồi. Cô là con gái của chủ tịch một tập đoàn có tiếng trong thành phố. Một khi cô đã nhìn trúng ai thì không cần biết người đó là nam hay nữ thì cô nhất quyết phải có được người ấy.

Để Lan Ngọc xuống giường, Phong Linh cười nham hiểm.

"Đêm nay sẽ là một đêm vui vẻ rồi"

Lan Ngọc trong lúc mơ màng liên tục nghe được tiếng của Phong Linh cứ ngỡ là Thùy Trang, cô vui mừng ôm lấy vợ mình rồi đè nàng xuống giường.

"Công chúa, tôi rất nhớ cô, sao bây giờ cô mới trở về ?"

Lan Ngọc có chút trách móc nhưng sau đó mơ màng cười ngây ngốc hôn lên môi của người kia.

Cứ tưởng đó là Thùy Trang nhưng không phải, Lan Ngọc lúc này mà có nhận thức chắc chắn sẽ rất tức giận với bản thân mình. Nhưng bây giờ cô đang say đến mức chỉ biết lắng nghe mà cảm nhận, Lan Ngọc liên tục bị giọng nói của Phong Linh làm cho hưng phấn, điều đó khiến cô không tự chủ được mà điên cuồng cởi đồ của Phong Linh ra.

Đây chính là điều Phong Linh muốn, cô ả ôm lấy mặt của Lan Ngọc rồi hôn lên môi người kia. Phong Linh hoàn toàn tận hưởng những gì mà Lan Ngọc làm cho mình, cô ta có vẻ rất thành thục. Phong Linh tự thán phục mình quả là có mắt nhìn người.

Như vậy, cả hai cùng trải qua một đêm cùng với nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro