Chapter 60
Ngọn núi trong thành phố,
Sáu giờ sáng,
Nhíu mí mắt tỉnh dậy, Lan Ngọc mơ màng nhìn xung quanh, cảnh vật ở đây rất quen thuộc với cô. Lan Ngọc bật dậy, lùi lại mấy bước, sau đó ôm đầu choáng váng.
"Đây không phải là ngọn núi gần nhà mình sao ?"
Mãi một lúc Lan Ngọc mới nhận ra mình đã trở về thế kỷ 21 nhưng lại không thấy Thùy Trang đâu.
Lan Ngọc cố gắng nhớ lại, cô chỉ biết cơ thể của mình ở thời phong kiến đã tan biến, sau đó cô giống như bị chìm vào một giấc ngủ dài, khi tỉnh dậy thì đã ở đây.
"Thời gian qua có phải là mơ không vậy ?"
Dù vẫn còn choáng váng nhưng Lan Ngọc vẫn phải cố đứng dậy mò mẫm tìm đường xuống núi, quần áo trên người cô là quần áo ở thời hiện đại, và là bộ đồ mà ngày đó cô mặc khi đi tìm Thùy Trang.
Xuống bãi giữ xe gần đó, Lan Ngọc nhớ là lần trước cô đã gửi xe ở đây rồi mới lên núi, đã rất nhiều tháng trôi qua cô không biết xe của mình có bị mất không nữa.
Nhưng may rằng xe của cô vẫn còn ở đấy.
"Cháu ở trên núi một đêm làm gì vậy ? Không sợ cảm lạnh sao ?", bác bảo vệ hỏi.
"Một đêm ? Không phải mình đã đi mấy tháng rồi sao ?"
Lan Ngọc vội hỏi:
"Hôm nay là ngày mấy vậy bác ?"
"Ngày 25 tháng 12", bác bảo vệ nhìn điện thoại rồi nói.
"Cái gì ? Ngày 25 là ngày mình đi tìm cô ấy mà ? Mình đã trở về thời gian cũ sao ? Chuyện gi đã xảy ra vậy ?"
Lái xe trong vô thức về nhà, thứ duy nhất hiện lên trong đầu Lan Ngọc là hình ảnh của Thùy Trang, mọi thứ trong đầu không biết có phải là mơ hay không ? Có phải Thùy Trang chỉ là một giấc mơ không ? Nhưng cô cũng cảm thấy may mắn vì mình đã an toàn trở về thời hiện đại chứ không phải là chết.
"Công chúa, cô phải sống thật tốt đấy nhé !"
Lan Ngọc nghĩ rồi vặn tay ga phóng thật nhanh về nhà
Trở về nhà, Lan Ngọc đang mở cửa thì gặp ngay chị Diệp.
"Ngọc...Ngọc, em đã tìm thấy Thùy Trang chưa ?"
Nhìn chị Diệp, Lan Ngọc chỉ biết cười trừ.
"Cô ấy đang sống rất tốt chị ạ"
Nói xong, Lan Ngọc nở một nụ cười gượng gạo che đi sự đau lòng rồi đi vào nhà.
Nàng thì sống ổn nhưng cô không biết mình có ổn không đây ? Lan Ngọc nhìn căn nhà của mình, đã lâu lắm rồi cô không trở về, cô dường như đã quen với căn phòng ở thời phong kiến rồi. Nếu không nhầm thì cô đã ở hoàng cung được sáu tháng vậy mà khi trở lại đây thì mới chỉ có một đêm mà thôi.
Dọn dẹp lại căn nhà, Lan Ngọc nhìn mấy vật dụng, tất cả đều là những thứ cô mua cho Thùy Trang, hình bóng Thùy Trang lại hiện về đâu đó, Lan Ngọc cứ nhìn đâu là lại thấy hình ảnh Thùy Trang ngày trước đang đứng đó. Cứ như vậy, Lan Ngọc sống như một người mất hồn, thời gian này cô vẫn đang bị đình chỉ công tác, thật sự cô không biết phải làm gì để quên đi nỗi buồn, nỗi cô đơn cứ thế đeo bám cô mãi.
Cứ như vậy, ngày qua ngày, Lan Ngọc cứ sống vật vờ như một cái xác không hồn, cô thường hẹn Lê Quốc cùng Minh Hiếu đi uống rượu, cô không kể cho họ về những gì mình đã trải qua ở thời phong kiến, nhưng cần nói là Thùy Trang đã đi rồi thì hai người họ đều không biết, duy chỉ có Tú Quỳnh là người biết về Thùy Trang nên Lan Ngọc đã đem mọi thứ kể cho cô ấy.
Ban đầu Tú Quỳnh không tin vào chuyện này nhưng Lan Ngọc chắc chắn chuyện này là thật nên cô mới dám tin.
Vài tháng sau,
"Này, Thùy Trang vẫn chưa quay lại sao ?"
Tú Quỳnh buổi tối đó rũ Lan Ngọc đến quán bar cả hai vẫn thường hay đến.
"...Cô ấy đang ở nơi cô ấy thuộc về, có lẽ cánh cổng đó sẽ không mở ra lần nữa đâu"
Lan Ngọc thở dài, khuôn mặt buồn rười rượi, uống hết ly rượu rồi lại rót thêm.
"Đừng nói như vậy, em tin sẽ có ngày cô ấy trở lại mà, hai người rồi sẽ lại thật hạnh phúc thôi", Tú Quỳnh vỗ vai Lan Ngọc nói.
Lan Ngọc chỉ im lặng, nhưng trong lòng thật sự rất muốn Thùy Trang quay lại, cô nhớ nàng, cô nhớ nàng rất da diết. Mỗi ngày Lan Ngọc đều lên ngọn núi ấy, đứng trước phiến đá ngày đó đã phát sáng đưa cô xuyên đến thế giới của Thùy Trang mà đợi, cô cứ đứng đó đợi với niềm tin mãnh liệt rằng Thùy Trang sẽ quay trở lại. Lan Ngọc vẫn sẵn sàng đợi dù có bao lâu đi chăng nữa.
Đã hết hạn đình chỉ, công việc cũng đã quay trở lại, Lan Ngọc đã thấy đỡ đi được phần nào vì chí ít cũng có một thứ khiến cô phải bận rộn. Lan Ngọc không ngừng nghỉ phá án, cô thậm chí còn hăng say hơn khi xưa, nhiều lúc còn không ăn không ngủ để điều tra và đã dựng lên một bảng thành tích rất lớn.
Một năm sau,
Lan Ngọc đứng trước phiến đá, tay cầm một hộp nhẫn, bên trong là một đôi nhẫn cưới hôm trước cô đã bỏ tiền ra mua. Cô và nàng đã kết hôn rồi thì tất nhiên là phải có nhẫn, như vậy mới đúng với thủ tục ở thời hiện đại, Lan Ngọc cầm hộp nhẫn nhìn vào phiến đá và nói nhỏ:
"Cô mau về đi, chờ cô đeo nó cho tôi"
Được nghỉ phép hai tuần sau khi lập được một chiến công lớn, Lan Ngọc được thường kha khá tiền cùng với hai tuần nghỉ phép. Lan Ngọc về quê thăm mẹ, cũng đã gần Tết rồi nên cô muốn dùng tiền thưởng về sắm chút đồ cho mẹ.
Ở quê, mẹ Lan Ngọc sống cùng em trai cô là Ninh Dương, năm nay thằng nhóc sắp bắt đầu kỳ thi cuối cấp, chắc chắn là rất bận rộn. Lan Ngọc vào một cửa hàng chọn vài bộ quần áo và một đôi giày cho em trai mình. Khi về đến nhà thì trời cũng đã tối.
"Cảnh sát Ngọc đến gặp tôi có việc gì sao ?", bà Ninh thấy con gái về nhà thì mừng rỡ nói.
Chào mẹ vào nhà, Lan Ngọc xách rất nhiều túi đồ vào, cô ngồi xuống ghế, uống một ly nước sau đó vào bếp xem mẹ nấu thứ gì rồi phụ một tay. Hai mẹ con trò chuyện rất vui vẻ, bà Ninh thỉnh thoảng có liếc nhìn con gái, bà thấy trong ánh mắt của con gái lớn ánh lên nỗi buồn nhưng không biết tại sao.
Biết là em trai đang học, Lan Ngọc liền nhẹ nhàng mở cửa vào. Cô thấy một cậu nhóc mười bảy tuổi đang ngồi ở bàn học, tư thế ngay ngắn chăm chỉ làm bài.
"Chị hai, chị có thể bớt rình mò đi được không ?"
Đang chăm chỉ làm bài thì nghe tiếng mở cửa, cậu đã biết ai vào.
"Thắng nhóc này, để chị một lần hù em thành công không được sao ?", Lan Ngọc vỗ vai em trai mình bĩu môi nói.
"Đường đường là một cảnh sát mà vẫn còn làm mấy trò trẻ con này sao ?", thằng nhóc cười mỉa mai nói.
Thằng nhóc này chẳng xem chị mình ra gì cả, Lan Ngọc liền vò đâu em trai mình khiến mái tóc bị rối bù lên. Cậu ta hất tay Lan Ngọc ra, khuôn mặt mếu máo tiếc thương bộ tóc của mình, quay ra nhìn chị gái cau có.
"Được rồi, chị có quà cho em này"
Lan Ngọc xách mấy túi đồ vừa mua khi này mang vào trong phòng.
Ngay lập tức, khuôn mặt cậu em trai chuyển từ cau có sang vui mừng, ôm chầm lấy Lan Ngọc thích thú nhận lấy mấy món đồ. Mở ra toàn những bộ quần áo rất đẹp cùng những đôi giày trắng hàng xịn, thằng nhóc nhìn Lan Ngọc rồi nói cảm ơn chị gái mình.
"Được tặng quà thì phải có mà học cho tốt đấy"
Lan Ngọc nhìn bộ dạng của em trai thì vui vẻ cười.
Lát sau, đồ ăn đã được chuẩn bị, cả hai được mẹ gọi ra. Lâu lắm rồi Lan Ngọc mới về ăn cơm nhà với gia đình. Nếu Thùy Trang quay trở lại, cô sẽ đưa nàng về gặp mẹ, mẹ từng nói không quan trọng người cô yêu là ai, chỉ cần hai con của mình có một cuộc sống hạnh phúc là được.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro