Chapter 59
Nghi lễ đã được hoàn thành, mọi người xúm lại gần Thùy Trang, tất cả đều cầu nguyện nàng sẽ sống lại.
Về phần Lan Ngọc, sau khi mất đi hình xăm trên trán thì cơ thể cô lập tức suy yếu thấy rõ, cô vẫn tỉnh táo, không hề thấy biểu hiện như lời Hữu Trác nói.
Cơ thể của Thùy Trang đang biến đổi, da dẻ nàng đã hồng hào trở lại, thân nhiệt đã ấm lên, không còn lạnh lẽo của một xác chết nữa. Vài ngón tay bắt đầu cử động, mọi người xung quanh vui mừng đến phát khóc. Đặc biệt là Lan Ngọc, cô nắm lấy tay của Thùy Trang gọi tên nàng.
Cuối cùng, Thùy Trang cũng mở mắt, nàng nhìn lên, lạ lẫm vì thấy mọi người ai cũng nhìn mình. Nàng ngồi dậy, nở một nụ cười thắc mắc, nhìn xung quanh rồi nói:
"Mọi người...sao lại ở đây ?"
Bất ngờ bị Lan Ngọc ôm lấy, Thùy Trang lại càng ngỡ ngàng. Điều cuối cùng nàng nhớ là mình đã dùng tính mạng của mình đỡ mũi tên kia cho chị gái và bị mũi tên cắm thẳng vào ngực.
"Đúng rồi...mình....mình chưa chết sao ?"
"Ngọc à...sao vậy ? Ta chưa chết sao ?", Thùy Trang thắc mắc.
Lan Ngọc ôm lấy vợ mình khóc nấc lên, nàng ấy đã trở lại với cô rồi.
"Cô đừng đi nữa...đừng rời xa tôi nữa", Lan Ngọc sợ đến run rẩy nói.
"Ta sẽ không đi nữa đâu, ta sẽ ở cạnh Ngọc mà !", Thùy Trang nước mắt cũng trào ra.
Mọi người xung quanh ai cũng vui mừng, Ngọc Huyền ngồi xuống bên cạnh, nhìn Thùy Trang rồi nắm lấy tay nàng, trong lòng thầm cảm tạ trời đất đã mang nàng trở về.
"Ngự y, không phải ông đã nói...."
Vua nước Ninh nửa vui nửa buồn, lại gần Hữu Trác hỏi.
"Thần cũng không biết tại sao hoàng tử vẫn còn sống, nhưng bệ hạ cứ như vậy là điều tốt đi"
Hữu Trác cũng thấy bất ngờ vì Lan Ngọc vẫn còn khỏe mạnh, thậm chí còn không ngất đi. Điều này khiến vua Ninh vua mừng, chỉ cầu mong con trai mình vẫn khỏe mạnh như vậy.
"Ngọc à, đừng khóc nữa, ta trở về rồi mà !"
Thùy Trang vuốt ve khuôn mặt của Lan Ngọc, cười nói.
Gật đầu như một đứa trẻ, Lan Ngọc đôi mắt đỏ hoe nhìn Thùy Trang cười, sau đó không thèm để ý đến mọi người ở xung quanh, cô kéo Thùy Trang vào lòng rồi hôn lên đôi môi của nàng, mọi người ai cũng nhìn hai người ngại ngùng quay mặt đi, cũng có người giở giọng trêu chọc cho đến khi cả hai đỏ mặt mới thôi.
"Mau mau vào cung nào, trời đã tối rồi, đứng bên ngoài kẻo lạnh", vua Nguyễn giọng nói phấn khởi, vẫy vẫy tay với mọi người.
Tất cả vui vẻ quay trở vào trong cung, còn Thùy Trang vừa định đi thì Lan Ngọc đã kéo tay lại.
Giật mình quay lại nhìn, Thùy Trang cùng Lan Ngọc đều nhìn vào một đốm sáng nhỏ đang bay lơ lửng trước mặt cả hai, nó bay ra từ người Lan Ngọc. Thùy Trang nhìn xuống thì thấy bên dưới cơ thể Lan Ngọc đang tan thành những đốm sáng như những con đom đóm đang bay lơ lửng.
Sợ hãi, Thùy Trang đang ý thức được việc gì đang đến, nàng vừa khóc vừa lắc đầu bắt lấy những đốm sáng kia nhưng chúng vẫn bay dù có bị chạm vào. Lan Ngọc cũng biết được đây là cái giá phải trả, Thùy Trang đã sống lại, còn cô thì đã chấp nhận điều đang xảy ra với mình, chỉ có điều là cô không ngờ nó lại xảy ra nhanh đến như vậy.
"Công chúa, nghe tôi nói đã..."
Lan Ngọc bắt lấy đôi tay của Thùy Trang đang run rẩy sợ hãi dùng tay lấp đi những nơi tan biến trên người cô.
"Không...không...không...ngươi đừng nói gì cả, ta không muốn nghe...ngươi phải ở cạnh ta"
Thùy Trang sợ hãi đến cùng cực, nàng hét lên, nàng không chấp nhận sự thật này. Trái tim nàng vừa nghe giọng Lan Ngọc như bỗng ngừng đập một nhịp, nàng biết Lan Ngọc định nói gì.
Vua và hoàng hậu triều Nguyễn nhìn nhau, đau lòng rơi nước mắt. Mọi người bây giờ mới biết Lan Ngọc đã chấp nhận đánh đổi tính mạng của mình đổi lấy mạng sống cho Thùy Trang. Ngọc Huyền nắm chặt tay lại tức giận, cô phẫn uất tại sao hai người họ mãi không thể ở cạnh nhau ?
"Công chúa, hãy hứa với tôi, người phải sống thật tốt, mỗi tối phải đi ngủ sớm, cô không béo lên được đâu nên phải ăn uống thật nhiều đấy, không có tôi thì phải tự biết chăm sóc tốt cho bản thân mình, tôi yêu cô, nhưng từ giờ về sau chỉ có cô mà thôi", Lan Ngọc vuốt ve khuôn mặt Thùy Trang dặn dò.
"Ngươi thôi đi !", Thùy Trang nước mắt đầm đìa quát lớn.
Lan Ngọc xoa đầu Thùy Trang, tiếp tục nói:
"Được gặp nàng, tôi thấy mình rất may mắn"
"Được cô yêu tôi như vậy...tôi thấy mình rất may mắn..."
"Tôi rất hạnh phúc khi ở thế giới này, trở thành phu quân của cô, tôi vui lắm"
"Đừng nói nữa....ngươi nói chúng ta sẽ ở cạnh nhau cơ mà...ngươi cứu ta để rồi rời xa ta sao ?"
Thùy Trang lắc đầu nhìn Lan Ngọc mà khóc.
"Thời gian qua...tôi hạnh phúc lắm...cảm ơn mọi người vì tất cả...."
Lan Ngọc nhìn Thùy Trang rồi lại nhìn những người xung quanh.
"Tôi yêu cô, Thùy Trang", Lan Ngọc lặp lại câu nói quen thuộc lần cuối.
"Ngươi nói ta không được rời xa ngươi, nhưng ngươi lại rời xa ta sao ? Công bằng ở đâu hả cái đồ khó ưa kia ? Ngọc, ngươi làm vậy mà được sao ?", Thùy Trang trách móc.
"Công chúa...tôi xin lỗi", Lan Ngọc đau lòng nói.
Không bằng lòng, Thùy Trang vươn người hôn lên môi Lan Ngọc.
"Đây không phải là lần cuối, không phải, không phải mà"
Bỗng nhiên Thùy Trang không cảm nhận được gì nữa, nàng chỉ thấy những đốm sáng bay rực rỡ trên bầu trời, còn người mình đang ôm chỉ còn là một khoảng không. Thùy Trang quỳ xuống, đôi tay không ngừng bắt lấy từng đốm sáng rồi thu vào lòng, nàng cố gắng níu kéo những gì còn sót lại của Lan Ngọc, nỗi đau này bây giờ chỉ còn một mình nàng chịu đựng nó, nàng bây giờ chỉ còn một mình, trái tim như bị vỡ ra hàng trăm mảnh, Lan Ngọc đã bỏ mặc nàng lại một mình như vậy.
Tiếng khóc của Thùy Trang vang vọng khắp chốn hoàng cung tĩnh mịch.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro