Chapter 58
Bên ngoài, mọi người đang thu dọn đống đổ nát, nhà vua cùng hoàng hậu cũng được khuyên nhủ trở về phòng sau một thời gian dài khóc thương bên cạnh công chúa nhỏ mới mất của mình.
Duy chỉ có Lan Ngọc là không lung lay, cô cứ ngồi đó gục xuống, nước mắt đã cạn khô, ngồi như một cái xác không hồn, không nghe không thấy mọi người, những vết bầm tím vẫn còn đầy khắp người, y phục cũng rách nát vì trận chiến hôm qua.
Cô không ăn không ngủ, không làm việc gì khác ngoài việc ngồi thẫn thờ nhìn Thùy Trang. Mọi người muốn đưa xác nàng đi an táng thì cô cũng không cho, nhất quyết cứ cho rằng nàng đang thiếp đi vì quá mệt, tuyệt đối không cho phép ai đụng vào nương tử của mình.
Hết cách, mọi người đảnh để như vậy, đợi dọn dẹp mọi thứ xong sẽ đưa tiễn nàng.
Buổi tối, lần đầu tiên Lan Ngọc gọi người hầu tới, cô sai bọn họ đem thật nhiều rượu đến, thậm chí còn quát lớn. Cô hoàn toàn không còn là Lan Ngọc của mọi ngày nữa.
Nửa đếm,
Thùy Trang đến, cô thấy xung quanh Lan Ngọc toàn là rượu, lại còn nhiều bình rỗng nằm lăn lóc xung quanh.
"Một mình cô ta uống hết chỗ này sao ?"
"Dương...đủ rồi, ngươi định thế này đến bao giờ hả ?"
Nói rồi, Ngọc Huyền giật lấy bình rượu trên tay Lan Ngọc.
Không thèm để ý, Lan Ngọc liền lấy một bình rượu khác bên cạnh đưa lên miệng uống tiếp, cô muốn uống thật say, muốn thật say đến mức đầu óc không còn biết gì nữa.
Thùy Trang đã mất, bây giờ chỉ có rượu mới đem lại cảm giác ấy, càng uống Lan Ngọc lại càng cảm thấy an ủi phần nào.
"Ta nói đừng uống nữa, ngươi có nghe không hả ?"
Ngọc Huyền tức giận, một lần nữa giật lấy.
"Cô im đi, sao nói nhiều thế hả ?", Lan Ngọc tức giận quát lớn.
Việc này khiến Ngọc Huyền ngỡ ngàng, Lan Ngọc chưa bao giờ hành xử như vậy, nhưng cô hiểu, bởi vì không khác gì Lan Ngọc, cô cũng đang rất khó chấp nhận sự thật này.
"Em gái ta không muốn nhìn thấy ngươi trong bộ dạng này"
Ngọc Huyền đau lòng, mới có một đêm thôi mà gương mặt Lan Ngọc đã hốc hác tiều tụy đi rất nhiều, ăn cũng không ăn, ngủ cũng không ngủ, khóc đến cạn kiệt nước mắt, bây giờ thì uống rượu như uống nước.
"Mặc kệ tôi", Lan Ngọc tức giận quát lớn.
Ngỗi xuống bên cạnh, Ngọc Huyền nhìn Thùy Tramg, gương mặt nàng vẫn rất xinh đẹp, đôi môi vẫn đang mỉm cười mãn nguyện. Từ nhỏ cô biết vua cha đối xử với hai người rất khác nhau, bởi vì là người kế vị nên cô rất được mọi người quan tâm hơn rất nhiều, còn em gái cô thường phải tự bày trò chơi đùa một mình, nhưng nàng vẫn luôn rất mạnh mẽ, nàng không đố kỵ, không ghen tị, có gì mới lạ đều đem khoe với cô đầu tiên. Thùy Trang từng nói rất ngưỡng mộ chị gái mình. Khi lớn lên, bởi vì nhà vua không hay để ý đến nên Thùy Trang mới mặc kệ mọi thứ, nàng giống như chú chim được tự do bay lượn, nàng rất vô tư, bướng bỉnh những cũng rất tốt bụng. Một giọt nước mắt lăn xuống, Ngọc Huyền ôm mặt khóc, cô rất nhớ nàng ấy.
Sau khi uống quá nhiều rượu, Lan Ngọc không cầm cự được mà ngủ thiếp đi bên cạnh chiếc giường.
"Ngọc...."
Giọng nói của Thùy Trang vang lên rất khẽ khiến Lan Ngọc vui mừng quay lưng lại.
"Nàng....."
Thùy Trang chạy đến nhảy lên ôm chầm lấy phu quân của mình, nàng nở một nụ cười tươi như ánh mặt trời khiến Lan Ngọc vui mừng.
Cả hai trao cho nhau một nụ hôn ngọt ngào, sau đó Lan Ngọc ôm thật chặt người kia vì sợ khi mình buông tay ra thì nàng sẽ rời mình đi mất, cô rơi nước mắt, miệng lắp bắp cầu xin Thùy Trang đừng rời đi.
Thùy Trang vuốt ve khuôn mặt của Lan Ngọc nói:
"Ngọc...ngươi phải sống thật tốt, không được uống rượu nữa, nhìn ngươi uống nhiều như vậy ta đau lòng lắm"
Lan Ngọc giọng nói nũng nịu như em bé, cô gục đầu xuống vai Thùy Trang nói:
"Tôi sẽ không uống nữa, cô ở bên tôi thôi có được không ? Cô đừng đi đâu cả, tôi sợ lắm"
"Ngọc à ! Ta xin lỗi, đến lúc ta phải đi rồi"
Thùy Trang hôn lên môi của Lan Ngọc lần cuối rồi buông tay của người kia ra, xoay lưng rời đi.
"Công chúa !!!! Nàng đi đâu vậy ? Đừng mà...đừng đi mà...."
Lan Ngọc lại dâng lên cảm giác sợ hãi, cô đuổi theo nhưng cô càng đuổi thì nàng lại càng cách xa cô nhiều hơn.
"Thùy Trang !"
Bừng tỉnh, Lan Ngọc hốt hoảng, cả người nóng đến ướt đẫm mồ hôi, cô nhìn sang bên cạnh thì thấy Ngọc Huyền đang ngủ.
"Thì ra chỉ là giấc mơ"
Lan Ngọc xoa mặt thở dài, cô rời giường, lập tức chạy về phòng của mình, nơi có Thùy Trang.
Vừa mở cửa vào, cô đã thấy ông lão Hữu Trác đã đứng trong phòng chờ cô từ bao giờ.
Đi lướt qua Hữu Trác, Lan Ngọc ngồi xuống bên giường, nắm lấy bàn tay lạnh toát của Thùy Trang.
"Lão đã nghĩ ra cách để cứu nàng ấy"
Hữu Trác nhìn Lan Ngọc như thế này cũng không đành lòng.
Vừa nghe xong, Lan Ngọc giật nảy mình, cô tròn mắt quay lại nhìn Hữu Trác.
"Ông có cách sao ? Tại sao không chịu nói sớm ?", Lan Ngọc bật dậy thúc giục.
"Nhưng cách này ta sợ....", Hữu Trác thở dài nói.
"Cháu không sợ, làm cách nào cũng được, miễn là nàng ấy sống lại, cháu có chết thì cũng chịu", Lan Ngọc cầu xin.
"Trước đây, lão đã nói những người có hình xăm phượng hoàng có nghĩa là phượng hoàng tái sinh, cô có dấu ấn này là vì người có dấu ấn này lúc trước đã tái sinh trong cơ thể cô. Phượng hoàng có thể làm cho người khác sống lại nhưng chỉ với một lần, nếu muốn hồi sinh người khác thì chỉ còn cách dùng máu để trao đổi sinh mạng. Muốn công chúa sống lại thì hình xăm trên trán sẽ mất và cô phải chết, cô có nguyện đánh đổi sinh mạng của mình để nàng ấy được sống không ?"
Không cần suy nghĩ, Lan Ngọc liền nhan chóng đồng ý.
"Ít nhất cô cũng nên suy nghĩ một chút, nếu cô đồng ý thì hoàng hôn sẽ là thời điểm thích hợp để thực hiện nó"
"Không cần nghĩ, cháu chỉ cần nàng ấy sống lại, cháu tới thế giới này để gặp lại nàng, vì vậy nếu không có nàng thì cháu sống có ý nghĩa gì nữa ?", Lan Ngọc vội vàng nói.
"Được, vậy lúc hoàng hôn hãy đem nàng ra bên ngoài"
Vui mừng hơn ai hết, Lan Ngọc sung sướng đến phát khóc, chỉ cần có cách cứu được Thùy Trang thì cô chẳng còn gì phải hối tiếc nữa.
Hoàng hôn ngày hôm sau,
Mọi người trong hoàng cung nói đã có cách cứu được công chúa thì ai cũng vui mừng, họ tức tốc chuẩn bị mọi thứ, Thùy Trang được đặt trong một chiếc kiệu mang ra giữa sân.
Ai cũng cầu nguyện nghi lễ sẽ thành công, công chúa sẽ sống lại.
Hữu Trác nhìn lên bầu trời, bầu trời lúc này đã ửng đỏ của ánh hoàng hôn, thời gian đã đến. Ông quay ra nhìn Lan Ngọc, nói:
"Đặt nàng ấy nằm lên đây"
Hữu Trác chỉ vào một phiến đá phẳng và dài đã được chuẩn bị từ trước.
Lan Ngọc và cận vệ của cô cùng nhấc Thùy Trang lên, nhẹ nhàng đặt nàng xuống phiến đá theo lời của Hữu Trác.
Sau đó, Hữu Trác liếc mắt nói Lan Ngọc hãy ngồi xuống vòng tròn ngay cạnh đó, cô gật đầu ngồi xuống nhắm mắt lại.
Như một nhà sư ở thời hiện đại, Hữu Trác lầm bẩm gì đó trong miệng rồi đập tay mạnh vào lưng Lan Ngọc, sau đó cầm lấy tay Lan Ngọc, dùng một con dao nhỏ cứa một vệt ở đầu ngón tay cô rồi để những giọt máu kia chảy vào chiếc bát nhỏ trước mặt.
"Đây là ?"
Mọi người xung quanh đều chăm chú nhìn, duy chỉ có nhà vua và hoàng hậu triều Ninh biết người kia đang làm gì. Đêm qua, hoàng tử đến gặp và nói với họ là muốn đổi sinh mạng của mình để nàng ấy được sống lại. Tất nhiên hai người đều không đồng ý nhưng với sự kiên quyết của con trai dù họ có cấm thì chắc chắn hoàng tử vẫn làm nên hai người nhìn chỉ biết đau lòng.
Lan Ngọc hôm qua đã đến cảm ơn bố mẹ cô vì thời gian ở với họ nhưng cô cũng cảm nhận được tình cảm của hai người dành cho mình, đã lâu lắm rồi cô mới có cảm giác một gia đình hạnh phúc, cô rất vui với điều ấy.
Sau khi nhỏ đủ ba giọt máu vào bát rượu thuốc, Hữu Trác hòa quyện chúng với nhau rồi đổ vào miệng Thùy Trang. Tức thì, vết xăm trên trán Lan Ngọc đã biến mất và nghi lễ cũng đã hoàn thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro