Chapter 54
Tại hang ổ bọn cướp,
"Khốn khiếp !!! Bọn bây sao lại để xổng hoàng tử của triều Ninh, bây giờ hắn ta đã mạnh lên rồi", tên cầm đầu tức giận nói.
"Đại ca bớt giận, những vũ khí cướp được đang được rèn lại, hội thao sắp được khởi tranh trở lại, nhân lúc đó chúng ta sẽ tràn vào giết sạch một lượt", một tên đàn em lên tiếng.
...............................
Sau vài ngày tạm nghỉ, hội thao cũng đã được khởi tranh trở lại,
Hôm nay là phần thi đấu đối kháng giữa những người kế vị của bốn vương quốc, Lan Ngọc vẫn còn đang lo lắng, khả năng của cô còn rất hạn chế, không biết liệu có khi nào cô đấu không lại mấy người kia rồi bị mất mặt không ?
Lựa chọn một trong bốn cuốn trục, Lan Ngọc mở ra, một tờ vài màu vàng in hình kim quy tượng trưng cho triều Kháng, Lan Ngọc không biết xui rủi thế nào mà lại rút phải ống tre của đội mạnh nhất. Cô ôm đầu ngồi xuống, toàn thân run lên không ngừng, cái sợ nhất của cô chính là làm bố mẹ và em trai thất vọng nên cô luôn cố gắng sắp xếp mọi chiến lược đối phó khi còn là cảnh sát tập sự.
Trận đấu đối kháng sẽ được thi đấu ở một võ đài lớn, nơi đây là một sàn đấu lớn và có rất nhiều chỗ ngồi, người đến xem nườm nượp đông như kiến, bên trên cũng có khán đài cho bốn vị vua. Tiếng trống vang, tiếng vỗ tay hô hào cổ vũ....tạo nên một sàn đấu hừng hực khí thế và người thắng cuộc sẽ đem về chiến thắng chung cuộc cho quốc gia đó.
Dân chúng thích nhất là việc xem những người kế vị thi đấu, vì có như vậy, mọi người mới thấy được thực lực của họ.
Được cử đi thám thính trận đầu là hai tên sát thủ đã ám sát hụt Lan Ngọc hôm trước, hôm nay chúng có nhiệm vụ đến đây để thám thính về sức mạnh của bốn người kia để chuẩn bị cho cuộc tấn công sắp tới.
Cặp đấu giữa nhà Nguyễn và nhà Đình diễn ra trước, Đình Linh là một võ sư tự cao và nóng nảy, điều đó khiến hắn ta luôn thua trong những cuộc so tài, còn Ngọc Huyền thì hoàn toàn ngược lại, cô là mẫu người điềm đạm và bình tĩnh nhưng con trai đấu với con gái vốn có một sự chênh lệch rất lớn nên Ngọc Huyền sẽ rất vất vả trong cuộc chiến này.
Trên khán đài, Thùy Trang cùng Lan Ngọc đều lo lắng cho công chúa lớn, cô ấy sức vốn yếu hơn tên võ sư đô con kia, dù có được phản xạ nhanh nhẹn nhưng cô lại không có cơ hội đánh trúng hắn, còn hắn tuy to con hơn nhưng khả năng phản xạ lại nhỉnh hơn nên những đòn tấn công của cô gần như không thể đánh trúng hắn được.
Dần dần, cả hai bên đều kiệt sức, Ngọc Huyền bị thương ở cánh tay, cô hơi khuỵu xuống, thở hổn hển, đôi mắt nhăn lại khổ sở.
Nhân lúc có lợi thế, Đình Linh liền tấn công, hắn đáp trả lại tất cả những gì Ngọc Huyền đã làm, dùng sức đâm cây thương về phía trước, mặc dù Ngọc Huyền đã tránh được nhưng dư chấn từ cú đâm khiến trên người cô có thêm vài vết thương đau đớn.
Hắn nhanh chóng nhấc cây thương lên, dùng toàn bộ sức lực còn lại đâm thật mạnh về phía Ngọc Huyền đã kết thúc trận đấu nhưng Ngọc Huyện nhanh chóng nhảy lên, sau đó đá thật mạnh vào cằm khiến hắn và cô đều ngã xuống.
Cả khán đài như nổ tung sau màn đấu tay đôi của hai người, người xem phải lấy tay che mặt lại không dám chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng vừa rồi.
Cú ngã từ trên cao khiến Ngọc Huyền nhăn nhó mặt mày vì cô biết mình không còn đủ sức để đứng vững nữa nên mặc cho bản thân rơi xuống, mọi người nhìn cảnh này ai cũng không khỏi xót xa.
Sau cú ngã của Ngọc Huyền, sàn đấu bụi bay mịt mù, cho đến khi bụi tan hẳn, mọi người mới nhìn rõ được ai thắng ai thua. Cả khán đài ồ lên một tiếng thật lớn, Thùy Trang cùng Lan Ngọc nắm chặt tay nhau lo lắng nhìn công chúa lớn đang nằm trên sàn còn đối thủ vẫn đứng vững.
Chỉ là một điều không ngờ đã xảy đến, không lâu sau thì tên to con kia cũng ngã xuống. Cảnh tượng này khiến mọi người ai nấy cũng đều bất ngờ, tiếng xì xào bán tán khắp cả khán đài, đây là một trường hợp hi hữu, nếu cả hai cũng nằm xuống thì ai mới là người chiến thắng ?
"Ngọc Huyền cố lên !!!!!"
Thùy Trang như bị giật mình bởi tiếng thét lớn của Lan Ngọc, nhưng nàng nhận ra cô ấy đang muốn giúp chị gái của mình chiến thắng mà thôi.
"Chị ơi cố lên", Thùy Trang cũng ra sức cổ vũ.
Âm thanh đó như đánh động đến tâm trí của Ngọc Huyền, là giọng nói của Dương và em gái cô. Cô sau đó tỉnh lại, muốn đứng dậy nhưng toàn thân như đau nhức đến xương, sau đó vẫn là âm thanh của Lan Ngọc vang khắp khán đài.
Cuối cùng, sau bao nhiêu cố gắng, Ngọc Huyền cũng nhấc được tấm thân đau nhức của mình lên, và rồi cả khán đài bắt đầu đếm ngược:
"5....4...3...2...1....0....hết giờ"
Và người chiến thắng sau cùng là Ngọc Huyền, công chúa của triều Nguyễn, tiếng la hét vang lên, người dân trong kinh thành triều Nguyễn vui mừng, cả khán đài được một phen náo nhiệt. Lan Ngọc cũng Thùy Trang cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõ, hai người mừng rơi nước mắt ôm lấy nhau nhìn Ngọc Huyền.
Trận đấu tiếp theo sẽ được diễn ra vào ngày hôm sau, hiện tại mọi người có thể trở về nghỉ ngơi.
Tại phòng của Thùy Trang,
"Này công chúa, chị của cô mạnh như vậy mà còn vất vả lắm mới thắng được, tôi làm sao có thể thắng được tên kia"
Lan Ngọc sau khi xem xong trận thi đấu kia thì bắt đầu lo lắng.
"Ngươi cứ cố gắng hết sức, nhưng đừng để bị thương nặng được không ?", Thùy Trang nằm trên giường, bản thân ôm lấy Lan Ngọc mà an ủi.
Mặc dù vẫn còn rất lo lắng nhưng Lan Ngọc cũng muốn Thùy Trang yên tâm nên cũng lười biếng ôm nàng, sau đó hôn lên cánh môi đỏ mọng kia rồi mặc kệ mọi thứ mà đi ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro