Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 53

Sáng hôm sau, vẫn còn đang say giấc thì bên ngoài đã cửa người đập cửa phòng kêu cả hai dậy, Lan Ngọc hơi nhíu mày.

"Công chúa đã dậy chưa ạ ?", cung nữ hay hầu hạ Thùy Trang đứng ngoài nói vọng vào.

Thùy Trang nghe tiếng gọi cũng từ từ mở mắt.

"Giờ không phải vẫn còn sớm sao ? Tại sao phải dậy lúc này ?"

Đã vậy, tên dâm tặc nằm kế bên hôm qua đã hành nàng một đêm khiến nàng mệt muốn chết, giờ này mà bắt nàng dậy thì quả thật là cực hình.

Vẫn suy nghĩ đó, Thùy Trang như con mèo lười vội vàng chui vào trong ngực Lan Ngọc ôm lấy cảm nhận hơi ấm.

"Hôm nay phải đi gặp bốn vị vua, công chưa mau dậy đi ạ nếu không thì không kịp đâu", cô cung nữ gọi rất lâu mà vẫn không thấy động tĩnh gì.

"Gặp bốn vị vua ?"

"Đúng rồi, hôm qua là hôn lễ của mình, hôm nay buổi sáng hoàng cung sẽ tổ chức yến tiệc ra mặt tại chính cung"

Buổi yến tiệc này rất quan trọng nên từ sớm các người hầu đã phải hối hả chuẩn bị.

"Ngọc...dậy mau...đừng ngủ nữa"

Thùy Trang cố gắng nhấc tấm thân mệt mỏi lên, sau đó lay lay người bên cạnh.

Lan Ngọc lười biếng không chịu dậy, cô vừa mới cưới, vẫn còn mệt muốn chết nên không muốn đi gặp mấy lão già kia.

"Tôi muốn ôm cô ngủ tiếp"

Lan Ngọc tuy mắt vẫn nhắm nhưng vừa nói vừa ôm lấy Thùy Trang nằm xuống.

"Không được, việc này là bắt buộc", Thùy Trang thoát khỏi tay của Lan Ngọc nói.

"Cái gì mà bắt buộc ? Phiền phức vậy sao ?"

Thời phong kiến lễ nghi nào cũng rất phiền phức, Lan Ngọc đành nhấc tấm thân mệt mỏi lên, mặt mày bí xị đứng dậy mặc y phục mới.

Xong xuôi, cô tiến lại gần bàn trang điểm nơi Thùy Trang đang chải tóc cúi xuống hôn lên má người kia.

"Đừng nhốn nháo nữa, mọi người đang đợi kìa !"

Thùy Trang thì đang vội vàng chuẩn bị diện kiện bốn vị vua mà tên dâm tặc kia cứ trêu chọc nàng.

Buồn chán, Lan Ngọc ngồi xuống ghế bĩu môi. Sau khi chuẩn bị xong, cô đeo mặt nạ vào rồi nắm tay Thùy Trang ra ngoài, cô nhìn nàng rồi nở một nụ cười tươi rói.

"Ngươi mang thứ này làm gì ?", Thùy Trang chạm vào chiếc mặt nạ kia nói.

"Tôi muốn cho mọi người một bất ngờ thôi"

Lan Ngọc cười nửa miệng, người cô muốn làm cho bất ngờ nhất chính là tên vua khó ưa kia.

Nắm tay nhau đi vào yến tiệc, bên trong đã rất đông người, vua triều Nguyễn và vua triều Ninh ngồi ở nơi cao nhất, hai vị vua còn lại ngồi ở bàn bên cạnh. Các hoàng hâu, hoàng tử và công chúa thì ngồi ở hai bên.

"Ngại thật...."

Mặt Lan Ngọc ngượng chín nắm tay Thùy Trang bước vào.

Bước trên những bậc thang vào điện, Lan Ngọc nắm tay Thùy Trang cúi đầu hành lễ, vua Nguyễn và vua Ninh vui vẻ gật đầu cười, sau đó hai người lại hướng về những người khác hành lễ.

Đến gần Ngọc Huyền, Thùy Trang nháy mắt với chị mình rồi cười khiến cô khó hiểu.

"Sao con bé lại vui vẻ như vậy ?"

Sau khi hành lễ với mọi người, Lan Ngọc liền hướng lên chính điện, tháo chiếc mặt nạ kia xuống.

Không ngoài dự đoán của cô, vua Nguyễn giật mình, tròn mắt nhìn cô, ông ta đứng dậy, mặt sững sờ.

"Bệ hạ, có chuyện gì sao ?", những người khác khó hiểu nhìn ông ấy hỏi.

Tròn mắt nhìn vua Ninh, nhà vua sau khi khôi phục tinh thần lại thì nhìn mọi người mỉm cười lắc đầu nhưng lại nhìn Lan Ngọc bằng ánh mắt khác.

Người bất ngờ không kém thứ hai chính là hoàng hậu và công chúa lớn, những người biết việc nhà vua đã cho người ám sát Lan Ngọc đều rất bất ngờ.

"Thì ra Dương còn sống nên con bé hôm nay mới vui vẻ trở lại như vậy"

Điều Ngọc Huyền không ngờ hơn là người đang nắm tay em gái mình là hoàng tử của triều Ninh, trước đây cô luôn gặng hỏi nhưng hắn cứ năm lần bảy lượt từ chối trả lời.

Yến tiệc vẫn được diễn ra như thường, ngày mai hội thao sẽ khởi tranh trở lại, lần này Lan Ngọc buộc phải làm tốt để không làm xấu mặt hai bên.

Đôi phu thê phải đi mời rượu, ai nấy cũng thi nhau chúc phúc cho đôi uyên ương mới cưới con đàn cháu đông nhưng việc đó đúng là bất khả thi với Lan Ngọc nên cô chỉ biết cười trừ.

Cho đến khi chạm mặt vua cha của Thùy Trang, Lan Ngọc mới thấy khốn đốn, ông ta còn chần chừ không cho cô rót rượu, đã vậy ánh mắt ông ta như muốn xử trảm cô ngay bây giờ. Lan Ngọc càng muốn chọc tức ông ta bằng cách rót rượu ra bên ngoài làm rượu bắn tung tóe sau đó còn thảo mai nói lời xin lỗi.

Vua Nguyễn bị chọc tức liền trừng mắt nhìn, Lan Ngọc cũng liếc ông ta rồi cười chế nhạo, bộ dạng tức tối nhưng cố nhịn của ông ta khiến Lan Ngọc thỏa mãn vô cùng.

Cáo từ sớm, Lan Ngọc cùng Thùy Trang trở về phòng.

Vừa đóng cửa phòng, Lan Ngọc đã ép Thùy Trang vào cánh cửa, cô hôn lên đôi môi căng mọng kia rồi đưa đầu lưỡi vào quấn lấy.

Thùy Trang hơi bất ngờ nhưng vẫn đáp lại nụ hôn ấy cho đến khi không thở được mới thôi.

"Đang là buổi sáng, đứng quậy nữa", Thùy Trang vỗ vỗ hai má Lan Ngọc nói.

"Cô không phải cũng rất thích sao ?"

Lan Ngọc trêu chọc khiến Thùy Trang đỏ mặt.

"Lát nữa ngươi phải đi theo thượng tướng quân tập luyện, bây giờ chuẩn bị mọi thứ đi"

Vì kỹ năng sử dụng đao kiếm của Lan Ngọc vẫn chưa thành thạo nên tướng quân nói sẽ giúp cô luyện tập.

Tuân lệnh công chúa, Lan Ngọc đi chuẩn bị đồ đạc sau đó ra bãi tập cùng tướng quân. Tất nhiên cô không quên đưa công chúa đi cùng, cô bây giờ nào dám để nương tử của mình rời xa nửa bước.

Tại bãi tập,

Nhìn mấy loại vũ khí được bày sẵn trước mặt, chẳng có loại nào là Lan Ngọc biết dùng cả, cô thở dài ngán ngẫm:

"Tại sao không dùng súng cho nhanh ?"

Lan Ngọc quyết định chọn một thanh kiếm.

Vị tướng quân vốn thích khoe tài nghệ trước mặt phụ nữ nên đôi tay múa lượn trước mặt Thùy Trang nhưng ông đâu biết rằng ánh mắt của nàng ấy không khi nào rời khỏi người đang đóng giả hoàng tử kia.

Tập luyện đấu kiếm, Lan Ngọc chẳng biết phải đánh thế nào cho đúng, chỉ biết khua tay giống những gì cô hay thấy trên phim. Tất nhiên người thắng chính là vị tướng quân kia, hắn đắc chí liền đổi sang đánh tay đôi, Lan Ngọc chỉ biết nhìn Thùy Trang cười ngại ngùng.

Có lẽ ông ta không biết ở thời hiện đại, Lan Ngọc là một trong những người khỏe nhất tổ trọng án, cô luôn đạt thành tích đứng đầu trong những lần sở cảnh sát tổ chức hội thao.

Lan Ngọc vẫn tỏ ra ngu ngơ rồi chấp nhận đấu tay đôi với tướng quân, ông ta nghĩ mình sẽ đánh ngã Lan Ngọc khiến hoàng tử được một phen bẽ mặt trước công chúa nhưng ông đã lầm. Vừa ra đòn, Lan Ngọc đã né được, sau đó cô vung tay đánh vào bên sườn, cú đánh vừa nhanh vừa mạnh khiến hắn lảo đảo ngã xuống.

Quá bất ngờ trước chuyện vừa xảy ra, tướng quân nhanh chóng đứng lên, hắn xác định lần này phải đánh toàn lực vì hoàng tử xem ra không hề yếu đuối như vẻ bề ngoài.

Hai người đấu tay đôi một hồi thì người chiến thắng vẫn là Lan Ngọc vì cô ra đòn nhanh hơn và tướng quân lại chưa bao giờ gặp thế võ này bao giờ. Ông đã đi chinh chiến nhiều nơi, gặp không biết bao nhiêu cao thủ võ lâm nhưng lại chưa bao giờ gặp thế võ kỳ lạ này của Lan Ngọc. Dù hơi mất mặt nhưng ông đã thay đổi cái nhìn về vị hoàng tử này.

Luyện tập mệt mỏi, Lan Ngọc liền chạy đến nơi Thùy Trang ngồi nghỉ ngơi. Nàng có chút lo lắng đưa khăn tay lau mồ hôi cho Lan Ngọc, hai người nhìn nhau âu yếm trước sự ghen tị của vị tướng quân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro