Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 51

Từ buổi đêm, hoàng cung của triều Nguyễn đã nhanh chóng chuẩn bị cho hôn lễ của công chúa nhỏ, chữ hỷ đỏ được dán khắp nơi, không khí rất nhộn nhịp để chuẩn bị cho buổi sáng hôm sau.

Còn tại phòng của Ngọc Huyền,

"Chị...em xin chị, hãy giúp em, em không muốn lấy hắn, em còn chưa nhìn rõ mặt hắn ta như thế nào"

Thùy Trang quỳ xuống khóc lóc van xin Ngọc Huyền.

Ngoài trấn an tình thần em gái thì Ngọc Huyền hiện tại không biết làm thế nào để giúp nàng nữa, đã mấy ngày trôi qua rồi mà tung tích của Ninh Dương vẫn chưa thấy gì, nếu bây giờ hắn mà còn sống thì cô sẽ giúp hai người chạy trốn khỏi hoàng cung ngay trong đêm.

Dặn dò Thùy Trang yên ổn ở trong phòng mình, Ngọc Huyền sang gõ cửa phòng vua cha.

"Con gặp cha muốn nói chút chuyện ạ"

"Huyền, muộn thế này rồi con còn đến đây làm gì ?"

Nhà vua đang xem vài cuốn trục thư thì liếc nhìn công chúa lớn một cái rồi lại xem tiếp.

"Con muốn hỏi tại sao phụ hoàng lại ép em lấy một người mà em ấy chưa từng gặp ?"

"Đừng hỏi ta mấy chuyện này, cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy là chuyện hiển nhiên", nhà vua cau mày nói.

"Nhưng phụ hoàng không thể ép em ấy như vậy được, người lại còn nhẫn tâm cho người giết cận thận của con. Đây là lần đầu con thấy phụ hoàng làm mấy việc trái đạo lý như thế này", Ngọc Huyền nói, trong lòng cho không ít thất vọng.

"Con có biết hắn cùng Trang dã làm ra loại chuyện gì không ? Đường đường là công chúa của một nước lớn mà lại lên giường với một tên nô tài, hắn ta không đáng được sống", nhà vua đập tay mạnh xuống bàn nói.

Nghe xong, Ngọc Huyền sững sờ kèm theo một cái đau nhói trong tim khi hai người đã....nhưng mọi chuyện thì cũng đã qua rồi, Ngọc Huyền chỉ đành buông xuôi chấp nhận.

Cãi nhau một hồi cũng chẳng thể nào thay đổi được quyết định đã được tuyên bố trước toàn dân, Ngọc Huyền đành tay trắng trở về.

Vừa vào phòng, Ngọc Huyền đã giật mình hoảng hốt, em gái cô có ý định tự tử. Cô nhanh chóng chạy đến kéo Thùy Trang khỏi sợi dây.

Thật may cô đến vừa kịp lúc, Thùy Trang chỉ vừa mới hành động dại dột, đỡ nàng nằm xuống, cô xoa xoa lưng giúp nàng điều hòa lại nhịp thở trong người.

Không lâu sau, Thùy Trang từ từ tỉnh lại, nhưng nàng không nói gì, nước mắt cứ như vậy tuôn ra. Nàng biết là không còn cách nào để cứu vãn nữa, đối với Lan Ngọc thì nàng đã lỡ mất đi một người thật lòng.

Ngày hôm sau,

Cung đình triều Nguyễn rất náo nhiệt, quan lại thi nhau chúc mừng nhà vua cùng hoàng hậu, Bốn vị vua ngồi trên bàn cao nhất, cười nói vui vẻ trong ngày trọng đại này.

Không lâu sau, hôn lễ cũng được diễn ra. Thùy Trang ngày hôm nay như một con rối, nàng như người mất hồn, chẳng quan tâm đến mọi thứ xung quanh, bởi vì sau đêm này chẳng còn thứ gì để nàng thiết tha nữa.

Còn về phần Lan Ngọc, cô thật mệt mỏi với mấy phong tục cưới hỏi thời phong kiến, buổi tối hôm qua còn phải ngồi nghe mẫu hậu lải nhải về những việc phải làm trong hôn lễ.

"Chỉ cần tới và đón cô ấy về là được rồi mà ?"

Lan Ngọc nghĩ đến việc mình sẽ đường đường chính chính lấy Thùy Trang làm vợ thì vui mừng không tả. Cả đêm qua cô rất mong chờ đến ngày này hơn ai hết, miệng thì cười không ngừng.

Lan Ngọc hôm nay được mặc đồ cười thời cổ đại thì rất thích thú, nhưng cô vẫn phải đeo mặt nạ vì chưa đến lúc để cho mọi người biết mình là ai.

Từ sáng sớm, cô đã bị đánh thức bởi tiếng gọi của mẫu hậu, bà ấy lại nhắc lại mấy chuyện cần phải làm trước khi bái đường.

"Chỉ trong một đềm mà hoàng cung đã thay đổi nhiều như vậy sao ?"

Mọi thứ xung quanh toàn là màu đỏ, nhìn đến hoa cả mắt. Lan Ngọc không thể chờ được nữa, cô nóng lòng lắm rồi.

Chờ mãi thì cuối cùng đã đến lúc làm lễ bái đường.

Vừa bước vào, Lan Ngọc đã nhìn thấy bốn vị vua ngồi trên đỉnh điện nhìn cô. Lan Ngọc mặc dù vui vẻ nhưng nhìn thấy gương mặ của vị vua sắp là bố vợ kia thì nảy sinh sự chán ghét.

"Thùy Trang đâu rồi ?"

Lan Ngọc nhìn xung quanh tìm kiếm đều không thấy, nhưng rồi cô nhớ ra lời mẫu hậu nói cô dâu sẽ luôn đi vào sau. Lan Ngọc lòng như lửa đốt, mồ hôi chảy thành giọt vì hồi hộp.

Cuối cùng cũng có một giọng nói khiến cô mừng rỡ.

"Tân nương đến !"

Dứt lời, mọi người thi nhau nhìn ra ngoài, Lan Ngọc cũng không là ngoại lệ.

Nhìn thấy một bóng hình mặc đồ cưới đỏ thẫm, bên trên đắp một tấm khăn voan của các lễ cưới thời xưa. Lan Ngọc bây giờ tim đập rất mạnh, đứng ngây ngất nhìn người sắp thành nương tử của mình.

Chính là nàng, không ai khác chính là Thùy Trang, là người mà Lan Ngọc rất yêu.

"Đây có phải là mơ không ?"

Dù có là mơ thì Lan Ngọc muốn ước sẽ chẳng bao giờ tỉnh lại, từ khi đến thế giới này, mọi thứ đều như là một giấc mơ vậy, nếu như vậy thì cô ước giấc mơ này sẽ kéo dài mãi mãi.

Mỗi bước Thùy Trang tiến lại gần nơi mà Lan Ngọc đang đứng, nàng chỉ biết đi như người ta nói, đằng sau tấm khăn voan đấy là hai hàng lệ không kiềm nén được mà rơi xuống. Sau hôm nay, nàng sẽ mãi mãi có lỗi với Lan Ngọc.

Đến khi cả hai đứng chỉnh tề, mọi thứ liền bắt đầu.

Nhất bái thiên địa

Nhị bái cao đường

Phu thê giao bái

.......

Xong rồi, mọi thứ đã hoàn tất, bây giờ là đến phần yến tiệc chiêu đãi quan viên, đối với Lan Ngọc thì đây là lần đầu gặp mặt, đi đến đâu là lại bị chuốc rượu, cô phải đi khắp nơi để cảm tạ với mọi người.

Nhưng khuôn mặt của hoàng tử út vẫn là một dấu hỏi vì người đeo chiếc mặt nạ khiến mọi người không ai có thể nhìn hết dung nhan của cô. Tất nhiến, mọi người đều yêu cầu Lan Ngọc bỏ mặt nạ xuống nhưng cô chỉ đáp lại một câu 'chưa phải là lúc'.

Đến gần Ngọc Huyền, Lan Ngọc bỗng im bặt, cô mà lên tiếng lúc này thì cô ấy sẽ nhận ra cô nên phải tìm mọi cách né tránh.

Cuối cùng, màn đêm cũng buông xuống, Lan Ngọc say khướt trở về phòng, đầu cô đau như búa bổ, mấy tên đó cứ thấy cô là lại rót rượu, không uống thì cũng không được, uống xong rồi thì lại thành ra như thế này.

Mở cửa phòng,

Một mùi hương ngào ngạt khiến Lan Ngọc choáng váng, căn phòng này cũng đỏ không kém gì ngoài kia.

"Tại sao lại nhiều màu đỏ đến vậy chứ ? Đám cưới ở thời hiện đại cũng đâu nhức mắt đến như vậy ?"

Lan Ngọc say đến mức đi đứng cũng không vững, rồi cô chợt nhận ra có một bóng hình ngồi trên giường, nàng ấy đang ngồi ngay ngắn, hai tay đặt lên đùi như đang chờ đợi ai đó.

"Đúng là Thùy Trang rồi, cô ấy đang đợi mình đến"

Lan Ngọc lảo đảo tiến đến, giây phút này cô đã mong chờ từ rất lâu rồi, nhưng trong lòng vẫn là cảm giác hồi hộp ấy, Lan Ngọc như gào thét trong lòng, đôi chân nhún nhảy không yên, đôi tay muốn đưa nhưng lại kéo về.

"Dở hơi quá, cô ấy là của mình rồi mà !"

Vén tấm khăn voan kia lên, một khuôn mặt trắng nõn, mịn màng, đôi môi đỏ mọng. Đây chính là khuôn mặt mà cô ngày đêm mong muốn nhìn thấy.

Nhưng nàng ấy đang khóc....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro