Chapter 49
Sau khi chuẩn bị xong xuôi hết mọi thứ, Thùy Trang liền ném một bình hoa lớn xuống đất, sau đó chạy thật nhanh ra đằng sau cánh cửa trốn.
Mấy tên lính canh nghe tiếng đỗ vỡ và tiếng la thất thanh của công chúa liền lo sợ mở cửa chạy nhanh vào phòng xem chuyện gì vừa xảy ra.
Vừa mở cửa ra, họ hoảng loạng khi thấy công chúa đang tự treo cổ, họ sợ đến xanh mặt liền vội vàng chạy đến bế nàng xuống nhưng vừa túm vào phần chân thì bị tụt tay. Họ ngỡ ngàng phát hiện đó chỉ là một bộ quần áo, nhìn kĩ thì đó chỉ là một bộ quần áo cũng một mảnh vải đen bị cắt nhỏ thành sợi để làm tóc giả.
Công chúa nhân lúc bọn chúng hốt hoàng cứu công chúa giả liền trốn ra ngoài rồi cài then lại nhốt đám linh canh bên trong.
Nàng nhanh chóng chạy đến phòng của công chúa lớn kêu cứu, chị ấy là người duy nhất có thể giúp nàng lúc này, vì nàng biết Ngọc Huyền cũng rung động với Lan Ngọc.
Mở toang cửa phòng ra, Thùy Trang thở hổn hển, đầu tóc rối loạn, nói không ra hơi.
Nhìn thấy chị mình đang ngồi đọc sách, Thùy Trang lo sợ chạy đến quỳ xuống cầu xin.
Còn không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, Ngọc Huyền đang ngồi yên ổn đọc sách thì cửa phòng bỗng mở toang ra dọa cô giật mình. Thấy em gái chạy vào, sau đó quỳ xuống vừa khóc vừa nói.
Thùy Trang khóc đến sưng cả mắt, vừa khóc vừa kể lại hết mọi chuyện cho chị nghe. Ngọc Huyền nghe xong cũng sợ hãi, Lan Ngọc vừa đến gặp cô vào buổi sáng, sau khi được thả tự do, cô cứ ngỡ Lan Ngọc sẽ vui vẻ ở bên em gái, nào ngờ bi kịch lại ập đến nhanh như vậy.
Đứng bật dậy, Ngọc Huyền sai Đao Điên cho người đi tìm kiếm Lan Ngọc dù có phải lật tung cả cái kinh thành này lên.
Bây giờ chỉ còn cách chờ đợi chứ không thể làm gì khác, Ngọc Huyền an ủi em gái của mình, cô không nghĩ phụ thân lại làm chuyện này, hơn nữa còn ép em gái lấy hoàng tử nước Ninh vì mục đích chính trị, người cha mà cô luôn kính trọng mà lại dám làm chuyện này.
.............
Từ từ tỉnh lại, cảm thấy đầu rất đau nhức, Lan Ngọc cố gắng ngồi dậy, thấy cơ thể mình đang bị trói và đang nằm trên một chiếc xe ngựa.
"Mình sắp bị phi tang sao ?"
Nhìn sang bên cạnh, Lan Ngọc suýt bị dọa chết ngất khi bên cạnh cô là hai xác chết. Cô bịt miệng mình lại, nếu la lớn lên thì chắc chắn sẽ bị phát hiện.
Mặc dù không hiểu chuyện gì xảy ra, tại sao mình lại bị như vậy và người nào lại có mưu đồ ám sát cô, nhưng điều quan trọng cô cần làm bây giờ là phải thoát được khỏi đây. Lan Ngọc mò mẫm tháo dây trói. Mấy tên đánh xe nghe tiếng động phía sau liền quay lại thì bị Lan Ngọc đấm một cái vào mặt rồi rơi ra khỏi xe, con ngựa cũng hoảng loạn mà chạy mất.
Hai tên lính kia thấy Lan Ngọc vẫn còn sống thì sợ hãi, lúc này rõ ràng chúng đã đánh chết cô ta rồi mà người đó vẫn còn sống.
Lan Ngọc tiến lại gần hai tên kia, trên tay cô là khẩu súng quen thuộc, chỉ cần bóp cò một cái là đủ để hạ gục hai tên kia rồi.
Sợ đến xanh mặt, bọn chúng cứ ngỡ Lan Ngọc là thần thánh phương nào vì người ở thời đại này làm sao lại có cái thứ kia. Lan Ngọc tiến một bước lại gần, hai tên kia vội vã bò ra sau, sợ hãi đến mức mồ hôi vã ra như tắm.
"Nói ! Ai đã ra lệnh cho các ngươi làm việc này ? Nếu không ta sẽ bắn chết", Lan Ngọc đe dọa.
"Tôi nói...tôi nói....là Hòa Thân", một tên lính khuôn mặt trắng bệch sợ hãi nói.
"Hòa Thân ? Là lão thái giám lúc não cũng theo sau nhà vua sao ? Chẳng lẽ nhà vua đó lại sai người giết mình ? Nhưng mình đâu có đụng chạm gì đến ông ta ? Tại sao ông ta lại muốn giết mình ? Lão thật sự là vua sao ?"
Lan Ngọc nghi ngờ.
"Đừng để ta gặp lại, nếu không ta sẽ bắn chết hai ngươi", Lan Ngọc cất đi khẩu súng rồi quay ra nói với bọn chúng.
"Dạ...dạ...đa tạ đại hiệp"
Bọn chúng nói xong liền cong đuôi chạy mất hút.
Lan Ngọc nghĩ ngợi một hồi rồi chạy lên núi, cô sẽ đi hỏi Hữu Trác vài vấn đề. Ngày mai hội thao sẽ bắt đầu, cô phải vào được kinh thành, nhưng bây giờ lão vua kia mà biết cô còn sống chắc chắn ông ta sẽ sai binh lính truy lùng và giết cô cho bằng được.
"Ông lão...ông lão...."
Lan Ngọc chạy đến cửa nhà Hữu Trác thì thở hồn hển gọi.
Từ trong nhà, Hữu Trác nghe giọng là biết Lan Ngọc đã đến, ông cũng sớm biết được chuyện này nên đã chuẩn bị sẵn đồ để rời khỏi làng.
"Ngọc, lão biết cô sẽ đến, mau lên, chúng ta phải rời khỏi làng, ngày mai hội thao sẽ bắt đầu, bọn phản nghịch kia chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này"
Hữu Trác khoác túi đồ, vội vàng kéo tay Lan Ngọc đi.
"Sao ông ta lại biết mình sẽ đến ?"
Lan Ngọc mỗi khi về nhà Hữu Trác lúc nào cũng có hàng vạn câu hỏi.
"Là nhà vua muốn giết cháu, nếu bây giờ cháu quay lại hoàng cung thì chẳng khác nào tự đi vào chỗ chết"
Lan Ngọc kể lại toàn bộ chuyện khi nãy.
"Lão đâu có đưa cô đi gặp nhà vua ở triều Nguyễn, lão sẽ đưa cô đi gặp nhà vua triều Ninh ở phía Nam, cô dù sao có vết xăm phượng hoàng trên trán, mà phượng hoàng là linh vật bảo hộ cho triều Ninh, chắc chắn nhà vua sẽ thu nhận cô thôi"
Hữu Trác nói như thể chuyện này ông đã sắp xếp trước vậy.
Nghe lời ông lão, Lan Ngọc cùng ông ta rời khỏi làng, nhưng vào đến kinh thành thì đường đi đã chật ních người qua lại, bọn họ là dân tứ xứ đến đây. Chen chúc mãi Lan Ngọc mới có thể vào được kinh thành. Khi đi ngang qua một gian hàng bán mặt nạ, Lan Ngọc liền nảy ra một ý, cô liền mua một chiếc mặt nạ để che đi khuôn mặt của mình.
Lão vua chết tiệt kia định ám sát cô vậy thì cô sẽ cho ông ta tức chết.
Sau đó, Lan Ngọc lại tiếp tục cùng Hữu Trác đi vào cung, ông lão liên lạc với người quen của ồn là đại tướng quân, ông ấy là đại thần trung thành với nhà vua, vì một lần bị thương đã được Hữu Trác cứu mạng nên ông ấy mang ơn vị thần y này rất nhiều.
Ở bên ngoài cửa hoàng cung đợi Hữu Trác, Lan Ngọc đội chiếc mặt nạ kia vào, soi qua màn hình điện thoại, như thế này thì sẽ không ai biết cô là ai nữa. Sờ lại đai quấn, khẩu súng và băng đạn vẫn còn đó. Lan Ngọc thầm mừng vì vẫn không quên mang theo những thứ này, dù cô đã biết sử dụng đao, kiếm và cung tên nhưng dù gì thì dùng súng vẫn là phương pháp nhanh gọn nhất.
"Ngọc, đi theo lão", Hữu Trác lát sau quay ra gọi Lan Ngọc đi vào trong.
Theo chân đại tướng quân, ba người đi đến một căn phòng lớn, đây là phòng mà nhà vua triều Ninh nghỉ ngơi ở lại triều Nguyễn. Lan Ngọc lại phải đứng ở ngoài đợi Hữu Trác vào trong tham kiến nhà vua và bịa ra một câu chuyện mới.
Đứng bên ngoài, Lan Ngọc đang đeo mặt nạ nhưng vẫn luôn cảnh giác cao độ, dù là phòng nghỉ của nhà vua nhưng nơi đây vẫn ở trong hoàng cung triều Nguyễn và người của ông vua kia vẫn có ở xung quanh đây.
"Không biết Thùy Trang giờ này đang làm gì ? Cô có xảy ra chuyện gì hay không ? Cô ấy có lo lắng cho mình không ?...."
Hàng loạt câu hỏi hiện lên trong đầu Lan Ngọc.
"Ngọc, vào đây", Hữu Trác từ bên trong gọi vọng ra.
Lan Ngọc theo lời ông lão liền đi vào trong, căn phòng rất lớn, đúng là phòng chuẩn bị cho nhà vua có khác.
Vừa bước vào, cô nhìn thấy một đôi vợ chồng lớn tuổi, người mặc y phục màu vàng đúng như màu của rồng vàng, khuôn mặt họ tuy hiền hậu nhưng lại chứa một nỗi buồn sâu thẳm. Lan Ngọc cúi đầu hành lễ một hồi rồi khi ngẩng đầu lên, cô liền sợ hãi mà lùi lại mấy bước, đôi chân run rẩy tưởng chừng như không thể đứng vững được, mội nỗi đau cũ cô muốn quên đi lại bị khơi dậy.
"Người kia...người kia....không phải là...."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro