Chapter 37
Sau buổi tối hôm đó, Lan Ngọc ngày càng né tránh Thùy Trang nhiều hơn và càng thân thiết hơn với Ngọc Huyền, còn Thùy Trang thì luôn tìm cớ qua phòng chị mình nhiều hơn để gặp Lan Ngọc, nhưng mỗi lần chạm mặt nhau đều bị người kia né tránh ánh mắt, không những thế, mỗi lần như vậy, nàng đều bị ăn giấm chua vì nhìn cô ấy thân thiết với chị của mình.
"Công chúa, hôm nay đích thân tôi sẽ xuống bếp nấu ăn cho người"
Lan Ngọc buổi sáng ở hoa viên ngắm cảnh cùng Ngọc Huyền thì bất chợt cao hứng nói.
"Đồ ăn ngươi nấu thật sự rất ngon khiến ta không muốn ăn của người khác nữa", Ngọc Huyền vui vẻ cười nhìn Lan Ngọc.
Vết thương của công chúa lớn đã hồi phục hoàn toàn, cũng nhờ Lan Ngọc mỗi ngày đều nấu cháo và làm đồ ăn bưng đến tận giường cho cô khiến cô đã tăng lên vài cân.
Khoảng thời gian này, Ngọc Huyền thật sự cảm thấy hạnh phúc nhất từ trước đến nay, cô không còn phải cố gắng mạnh mẽ để bảo vệ dấu ấn hoàng gia, cô đã tìm được người mà mình muốn nương tựa vào, đã tìm được người mà mình thật sự muốn trao hết tình cảm cho người ấy.
"Công chúa, gần đây người thật giống người lúc nhỏ, khắc hẳn so với trước đây"
Thị vệ Đao Điên là người mặc đồ đen hay chỉ đường cho Lan Ngọc cũng là một cận thần tốt của Ngọc Huyền.
Nghe xong, Ngọc Huyền bất ngờ, nhìn Đao Điên một hồi rồi cười.
"Từ khi nam nhân Ninh Dương kia đến, người giống như luôn được là chính mình, không còn những nụ cười gượng gạo nữa mà là rất vui vẻ"
Đao Điên tất nhiên hay quan sát công chúa lớn rất nhiều nên mới dám nói như vậy.
"Khi ngươi đã gặp được người cho ngươi cảm giác thoải mái khi bên họ thì tất nhiên ngươi sẽ không cần phải gồng mình lên để mạnh mẽ làm gì nữa", Ngọc Huyền uống một ngụm trà rồi nói.
...................
"Dương, hôm nay ngươi có muốn xuất cung không ?"
Ngọc Huyền đang ngồi chải tóc, nhìn thấy Lan Ngọc qua mặt nước thì vui vẻ nói.
"Xuất cung ?", Lan Ngọc ngạc nhiên.
"Chính là đi vi hành quanh kinh thành một chuyến"
"Nhưng ra ngoài thì người sẽ rất nguy hiểm, hay là chúng ta nên ở trong này thì vẫn hơn"
Lan Ngọc rất muốn đi nhưng nghĩ đến sự an toàn của công chúa thì lại từ chối.
"Ta có thể đem người theo, Đao Điên luôn đi theo bảo vệ ta, hơn nữa, còn có ngươi nữa mà, ngươi cũng sẽ bảo vệ ta mà phải không ?", Ngọc Huyền cao hứng nói.
"Đúng...nhưng mà...."
"Quyết định vậy đi"
Lan Ngọc còng chưa kịp nói xong thì Ngọc Huyền không cho cô nói thêm câu nào nữa.
Thế là sau khi chuẩn bị đồ, tháo bỏ hết trang sức, cải trang bằng một y phục bình thường như bao người dân khác, Ngọc Huyền yên tâm xuống kinh thành một chuyến. Lan Ngọc cũng mặc một bộ đồ bình thường không lộng lẫy như những bộ đồ mà Ngọc Huyền chuẩn bị cho cô thường ngày, trán thì quấn một tấm vải thô đủ để che đi dấu ấn kia.
Lần nào ra khỏi cung, Ngọc Huyền đều rất hứng thú, kinh thành rất náo nhiệt nhưng trong cung lại rất ảm đạm. Lan Ngọc đi đằng dau, nhìn Ngọc Huyền bây giờ thật khác với Ngọc Huyền lúc mới gặp, lúc đó cô ta lạnh lẽo như một khối băng, bây giờ thì nhìn thật giống Thùy Trang, lúc nào cũng vui vẻ.
Lan Ngọc thoáng một giây lại nghĩ đến Thùy Trang, chân mày hơi cau lại, cô không muốn nghĩ đến nàng nữa vì nàng không cần cô nữa.
"Dương ! Ngươi chọn giúp ta đi"
Ngọc Huyền đứng trước một cửa hàng bán trâm cài tóc thì hào hứng gọi Lan Ngọc lại.
Đang đứng nghĩ ngợi linh tinh, Lan Ngọc nghe thấy tiếng gọi liền đi tới.
Cửa hàng này nếu so với những cửa hàng khác ở kinh thành có thể nói là khá lớn, trong đấy bày bán đủ thứ đồ trang sức. Lan Ngọc nhìn xuống một khay bán trâm cái tóc. Ở thời phong kiến mà món đồ này được thiết kế với hoa văn hết sức tinh xảo, rất nhiều mẫu đẹp khiến Lan Ngọc không biết nên chọn cái nào.
Sau một hồi, Lan Ngọc nhìn thấy một cây trâm trong góc rất đẹp.
"Nếu Thùy Trang cái nó lên thì thật hợp với cô ấy"
Lan Ngọc vừa cầm lên xem thì Ngọc Huyền quay sang nói:
"Cây trâm này sao ? Đẹp thật đó"
Ngọc Huyền thấy rất ưng ý với thứ trên tay Lan Ngọc.
"Không, tôi nghĩ cây này đẹp hơn"
Lan Ngọc nghe thấy Ngọc Huyền nói thì liền bỏ cây trâm ngọc kia đi mà chọn một cây khác cũng đẹp không kém.
"Vậy thì ta sẽ lấy nó"
Ngọc Huyền cầm cây trâm Lan Ngọc đưa cho sau đó đưa ngân lượng cho người bán.
Cả hai người ở lại xem thêm mấy thứ đồ khác, Lan Ngọc thỉnh thoảng vẫn nhìn lại cây trâm vừa nãy cô xem, cô muốn mua nó cho Thùy Trang.
Ngọc Huyền cũng mua cho Lan Ngọc một miếng ngọc bội hình chim phượng, nhìn nó Lan Ngọc rất thích vì gần giống với dấu ấn trên trán cô.
Sau khi ra khỏi cửa hàng, Lan Ngọc liền lấy cớ đi vệ sinh, sau đó quay lại cửa hàng bán trang sức kia nhanh chóng mua chiếc trâm ngọc vừa nãy cất trong tay áo rồi chạy lại nơi mà Ngọc Huyền đang đợi. Cô ấy không một chút nghi ngờ, khoác tay Lan Ngọc vui vẻ đi dạo quanh kinh thành.
Hôm nay ngoài kinh thành có lễ hội nên náo nhiệt hơn bình thường, khu chợ tổ chức rất nhiều trò chơi cho mọi người tham gia.
Đứng ngoài xem, Lan Ngọc cùng Ngọc Huyền rất thích thú. Đây là lần đầu tiên Lan Ngọc tham gia lễ hội ở thời phong kiến, nó không khác những trò chơi dân gian ở thời hiện đại là mấy nhưng đồ chơi nhìn rất thô sơ nên tạo ra nét độc đáo mà thời hiện đại không thể có được.
Đứng xem một cuộc thi bắn cung, phần thưởng là một bộ cung tên được chế tác rất đẹp, nếu dùng nó vào thực chiến đảm bảo bách phát bách trúng.
Có rất nhiều nam nhân đăng ký tham gia, bởi vì ai cũng thích bộ cung tên đó, hơn nữa sắp tới sẽ có hội thao so tài giữa bốn nước, những người tài giỏi sẽ được nhà vua chọn và tiến cử đi thi đấu, phần thưởng là rất lớn, thậm chí có thể được tiến cử vào cung.
Lan Ngọc nghe ngóng được như vậy liền quay sang hỏi Ngọc Huyền.
Công chúa lớn gật đầu, đúng là vua cha nói sẽ có một hội thao sắp được tổ chức.
Ngay sau đó, cô liền nảy ra một ý định, cô đăng ký cuộc thi bắn cung trước sự ngỡ nàng của tất cả mọi người bởi vì cô là nữ nhân duy nhất ở đây tham gia đăng ký, mấy đám nam nhi kia cười nhạo thì liền bị một ánh mắt sắc như dao đâm trúng.
"Trong hoàng cung có rất nhiều cây cung đẹp mà ?"
"Ta sẽ dành nó cho ngươi", Ngọc Huyền nhìn Lan Ngọc cười cười nói.
"Nhưng tôi không biết bắn cung"
"Đừng lo, ta sẽ dạy ngươi", Ngọc Huyền vỗ vỗ ngực Lan Ngọc vui vẻ nói.
Sẽ có năm người tham gia thi đấu, Ngọc Huyền là cô gái duy nhất tham gia thi đấu, cô bị mấy tên nam nhân tham gia thi đấu cùng cười nhạo lúc đầu, còn cô chỉ nhếch miệng lên khinh bỉ bọn chúng.
Sẽ có ba lượt bắn, ai có điểm cao nhất sẽ thắng, những vòng tròn điểm được khắc trên một tấm gỗ và có một chấm nhỏ ở giữa thể hiện nếu bắn trúng vào đó sẽ được điểm cao nhất.
Lan Ngọc đứng ngoài nhìn thì thấy hơi ái ngại, ai đời lại để một cô gái đi bắn cung để lấy phần thưởng cho mình.
"Lẽ ra người thi đấu phải là mình chứ ?"
Người dân đi xem ai cũng háo hức, họ thấy một cô nương xinh đẹp tham gia thì nhiệt liệt cổ vũ làm không khí xung quanh náo nhiệt hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro