Chapter 33
"Cô ta say rồi, vừa này có lẽ đã uống nhiều lắm rồi"
Lan Ngọc đưa tay đẩy Ngọc Huyền ra nhưng bị người kia trừng mắt nhìn rồi một lần nữa lao vào cưỡng hôn.
"Tình cảnh gì vậy trời ?"
"Ngươi mà cự tuyệt ta lần nữa thì ta sẽ nói phụ hoàng xử trảm ngươi đấy"
Ngọc Huyền vừa dứt nụ hôn kia ra liền cảnh bảo.
"Vừa này cô đã uống bao nhiêu vậy ?", Lan Ngọc sợ hãi nói.
"Hôm nay ta rất cao hứng, ta vừa tìm được một người đúng ý mình, nên tất nhiên sẽ uống rất nhiều"
Ngọc Huyền cười phá lên rồi lại nhìn xuống, tiếp tục vuốt ve khuôn mặt Lan Ngọc rồi lần nữa lại đặt môi mình lên môi người kia.
"Phải làm gì bây giờ ?"
Lan Ngọc bị cưỡng hôn thì lúng túng, nhắm tịt mắt lại, khuôn mặt nhăn nhó không muốn, cô không muốn hôn ai khác bây giờ ngoài Thùy Trang.
"Mau hầu hạ ta nhanh lên", Ngọc Huyền ra lệnh.
"Hầu hạ ??? Hầu hạ như thế nào ?"
Vẫn bị người trước mặt hôn ngấu nghiến, Lan Ngọc muốn đẩy ra nhưng nhìn ánh mắt của cô ta lúc này quả thực trông rất đáng sợ.
Cuối cùng không chịu được nữa, Lan Ngọc ngồi bật dậy, định chạy ra ngoài thì Ngọc Huyền túm lấy cổ áo cô kéo mạng đến mức va vào tường. Lan Ngọc sợ hãi giơ hai tay lên đầu hàng.
"Ta nói lại, ngươi mà còn chạy nữa thì cái mạng này của ngươi sẽ không còn đâu, vậy nên hãy ngoan ngoãn mà hầu hạ ta"
Ngọc Huyền ghé sát vào tai Lan Ngọc thì thầm, nở một nụ cười ma mị.
"Đúng rồi, ra còn chưa biết tên ngươi là gì nữa ?", Ngọc Huyền sực nhớ ra.
"Ninh...Ninh...Ninh Dương", Lan Ngọc sợ hãi lắp bắp nói.
"Dương...hầu hạ ta mau"
Ngọc Huyền sau khi biết tên người kia thì vui vẻ đè Lan Ngọc xuống cưỡng hôn một lần nữa.
"Khôngggg đừng mà !!!!", Lan Ngọc nhất quyết cự tuyệt.
Bật dậy thật nhanh, Lan Ngọc đẩy Ngọc Huyền ra rồi xuống giường, cô không muốn qua đêm với một người mà cô không yêu.
"Tôi không thể lên giường với một người mà mình không có tình cảm, đặc biết là chúng ta mới gặp nhau được một ngày", Lan Ngọc nói lớn.
Lần đầu có người dám từ chối mình, Ngọc Huyền hơi bất ngờ, nhưng sau đó lại cười phá lên. Mỗi lúc cô lại càng thấy Lan Ngọc khác lạ hơn so với những người từng lên giường với cô trước đây.
Ngọc Huyền tiến lại gần, nâng cầm Lan Ngọc lên, nói:
"Ngươi là người đầu tiên dám từ chối tình cảm của ta đấy, nhưng như thế lại càng khiến ta thích ngươi hơn, ta sẽ không dùng cách bình thường hay làm với những kẻ khac mà sẽ từ từ khiến ngươi thích ta"
Sau đó, cô phất tay để Lan Ngọc ra ngoài.
Được cho phép rời đi, Lan Ngọc không chần chừ mà nhanh chóng mở cửa thoát khỏi căn phòng này.
Bỗng nhiên, tên thị vệ khi nãy xuất hiện chỉ đường cho cô đến một căn phòng do công chúa lớn chuẩn bị cho cô.
"Thoát chết rồi, một căn phòng không quá lớn"
Lan Ngọc mệt mỏi đi vào trong giường, cởi chiếc áo ngoài ra rồi nằm gục xuống giường ngủ.
Sáng hôm sau,
Khi mà Lan Ngọc vẫn còn đang say giấc thì có một người mở cửa phòng tiến lại gần giường, đưa bàn tay vuốt ve khuôn mặt Lan Ngọc, cười thầm và cố gắng không làm Lan Ngọc tỉnh giấc.
Nhưng rồi, Lan Ngọc cũng tỉnh dậy sau khi ngủ đủ giấc, cô mở mắt lại thấy Ngọc Huyền đang đứng trước mặt mình.
"Cô ta định làm gì nữa đây ?"
Lan Ngọc vừa thấy người kia liền lùi sát lại góc giường.
Hành động đó làm Ngọc Huyền buồn cười, cô chỉ định vào thăm Lan Ngọc một tí mà cô ta đã giật mình đến vậy.
"Đừng lo, ta chỉ muốn tới xem ngươi thế nào thôi"
Ngọc Huyền nhẹ nhàng nói, khác hẳn cô của ngày hôm qua.
Nghe xong, Lan Ngọc thở phào nhẹ nhõm, cô đứng dậy lấy chiếc áo ngoài khoác lên, quần áo thời phong kiến mặc vào rất nóng nhưng cô vẫn phải mặc.
"Hôm nay ta cao hứng, muốn ngươi tản bộ cùng ta", Ngọc Huyền vui vẻ nói.
"Tản bộ ? Là đi dạo đúng không ?...ở đâu mới được ?"
"Trong cung, nếu ngươi thích thì ra ngoài kinh thành"
"Đi trong cung !"
Lan Ngọc vội vàng nói, chỉ có ở trong cung thì cô mới có cơ hội gặp được Thùy Trang.
Lát sau, Ngọc Huyền cho người đem bữa sáng đến cho Lan Ngọc, cả buổi cô chỉ ngồi ngắm Lan Ngọc ăn, miệng vẫn luôn giữ nụ cười tươi, chẳng hiểu sao nhìn cô ấy ăn thôi cũng khiến cô có cảm giác vui vẻ.
"Đừng nhìn tôi như vậy nữa được không ? Ngại quá đi"
Lan Ngọc cố gắng né tránh ánh mắt của người kia, mời ăn cùng thì không ăn, chỉ ngồi đó nhìn khiến cô ăn uống không được tự nhiên chút nào.
Bị làm mất hứng, Ngọc Huyền liền trừng mắt nói:
"Im lặng và ăn đi"
Mỗi lần bị công chúa lớn lườm quýt như thể có một luồng điện chạy qua cơ thể của Lan Ngọc khiến cơ thể cô run lên không tự chủ được.
Ăn thật nhanh cho xong bữa sáng, Lan Ngọc đứng bật dậy đòi đi.
Hoàng cung rất rộng, đi mãi mà vẫn chưa hết một vòng, nhưng đã đi qua nhiều khu rồi mà Lan Ngọc vẫn không thấy Thùy Trang đâu.
"Cô ấy đâu rồi ?"
Lan Ngọc đi cùng Ngọc Huyền nãy giờ nhưng cô hay ngó nghiêng như đang tìm kiếm gì đó, điều này khiến Ngọc Huyền tức giận, cau mày nói:
"Ngươi đang tìm ai thế ?"
"À...không, chỉ là lần đầu đến đây nên tôi muốn nhìn mọi thứ kĩ hơn một chút", Lan Ngọc cười nhẹ.
Mới đưa Lan Ngọc vào cung, Ngọc Huyền cũng đưa cô đi rất nhiều nơi, hết chính cung rồi đến hậu cung. Khi đến hoa viên thì Lan Ngọc thấy Thùy Trang đang ngồi ở đó thơ thẩn ngắm cảnh, trong lòng Lan Ngọc vui mừng nhảy múa điên cuồng.
"Cuối cùng cũng gặp được...cuối cùng cũng gặp được rồi, cô ấy xinh quá"
Lan Ngọc bị say đắm với vẻ đẹp thanh cao nho nhã kia nhưng vì đang đứng cùng Ngọc Huyền nên cô không dám phản ứng gì nhiều ra ngoài, nhưng mấy ai biết được trong tâm can cô đang gào thét mãnh liệt như thế nào.
Thấy tiểu muội đang ngồi một mình, Ngọc Huyền mỉm cười đi tới, mối quan hệ giữa hai chị em là tình tỷ muội rất tốt, mặc dù Ngọc Huyền biết Thùy Trang thích Thiện Thanh mà anh ta lại thích cô, cô biết thế nhưng không nói ra vì sợ em gái buồn. Nhưng cái tên Thiện Thanh đó rất phiền phức khi luôn luôn bám lấy cô.
"Tỷ tỷ"
Thấy chị gái đi tới, Thùy Trang liền đứng dậy hành lễ.
Liếc mắt sang nhìn nam nhân đi cùng tỷ tỷ của mình, Thùy Trang cảm thấy có chút gì đó rất quen thuộc nhưng người này lại rất khó có khả năng ấy.
"Người này rất giống Ngọc nhưng Ngọc làm sao có thể ở đây được !"
Thùy Trang nãy giờ ngồi ngẫn người ở đây là đang nhớ về những ngày mình ở thời hiện đại, bây giờ được về nhà rồi nhưng nàng lại không thấy vui, Ngọc không có ở nơi này, sẽ không có ai ở cạnh cô mỗi khi đêm về.
"Người này là ????", Thùy Trang quay hướng sang Lan Ngọc, hỏi.
"Thưa công chúa điện hạ, tại hạ tên là Ninh Dương", Lan Ngọc cúi người chắp tay chào.
"Ninh Dương....? Tên của ngươi thật giống một người quen của ta, cô ta làm cảnh sát. Càng nghĩ ta càng thấy cô ta thật đáng ghét, cô ta luôn luôn cự tuyệt mọi thứ từ ta, lúc nào cũng làm khuôn mặt lạnh lùng, nhưng cô ta lúc nào cũng nấu đồ ăn ngon cho ta, đưa ta đi ăn những thứ ngon nhất trên đời, mỗi tối khi ta sợ thì cô ta lại ôm ta thật chặt..."
Thùy Trang bỗng dưng bật khóc khiến cả Lan Ngọc và Ngọc Huyền đều bất ngờ.
Lan Ngọc không làm chủ bản thân được nữa, tiến đến đưa hai tay lau đi những giọt nước mắt kia, cô đã hoàn toàn quên mình đang ở đâu và thân phận là gì.
Nhưng điều này lại làm cả hai chị em công chúa đều bất ngờ tột cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro