Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 13

Càng về cuối năm, thời tiết càng ngày càng lạnh, Lan Ngọc dạo này cứ phải đi điều tra suốt nên rất hay vắng nhà. Cô không biết bà cô công chúa kai có ăn uống đàng hoàng không.

Lúc này, cô đang cùng Lê Quốc ngồi trong xe tuần tra ăn vội hộp cơm chống đói.

Cả hai cùng nhau đi điều tra một tên tội phạm được cho là tàng trữ và buôn bán ma túy, vài con nghiện bị bắt đều khai rằng mua của một gã tên Vũ Trường.

"Sếp, thấy hắn rồi !"

Lê Quốc chỉ vào căn nhà số 28 nói, Lan Ngọc căng mắt nhìn thì thấy đúng là có một tên vừa đi vừa ngó nghiêng đề phòng.

Hắn nhìn xung quanh không thấy gì rồi mới leo lên chiếc taxi đi mất.

Lan Ngọc cùng Lê Quốc cất vội hộp cơm rồi lái xe đuổi theo, cả hai cẩn thận giữ khoảng cách. Đến đầu một con hẻm nhỏ, hắn xuống xe, kéo chiếc mũ lưỡi trai xuống che kín mặt rồi đi vào trong.

Lan Ngọc xuống xe bám theo, cô đoán có lẽ hắn vừa tìm được một mối mua bán nữa.

Con hẻm rất nhỏ lại có nhiều ngã rẽ, khi đến gần cuối hẻm thì có ba tên đang đứng đợi. Đúng như Lan Ngọc nghĩ, hắn đến đây là để buôn bán ma túy, bọn chúng có tất cả bốn người trong khi đó một mình Lan Ngọc chỉ có một mình, cô e là khó mà đối phó hết với bọn chúng, cô muốn đợi Lê Quốc nhưng có lẽ không kịp vì bọn chúng sắp giao dịch xong.

Lan Ngọc không nghĩ nhiều nữa, cô liều mình rút khẩu súng bên hông rồi hét to đe dọa:

"Cảnh sát đây, giơ hai tay lên sau đầu"

Bọn tội phạm thấy có cảnh sát liền giật mình, mấy tên mua ma túy sợ hãi. Vũ Trường thấy có cảnh sát theo dõi thì tức giận, nhưng hắn lại cao tay hơn, vốn dĩ có đồng bọn dẫn đường nên hắn mới đến được đây.

Và tên đồng bọn đó tất nhiên đang canh chừng Lan Ngọc mà cô không hề hay biết.

Bỗng từ đằng sau, Lan Ngọc bị một vật gì đó đập vào lưng khiến cô đau điếng, khẩu súng trên tay rơi xuống cũng là lúc hai ba tên côn đồ lao vào đánh.

May mắn là đúng lúc này Lê Quốc cùng vài người đồng đội đã đến kịp, nếu không thì Lan Ngọc sẽ còn bị chúng đánh đến thương tích đầy mình.

Cảnh sát dùng súng uy hiếp, bọn chúng nhanh chóng giơ tay đầu hàng, một tên nhát gan đã chạy trốn ngay từ khi Lan Ngọc đến, cảnh sát nhanh chóng bắt giữ những tên còn lại.

Cũng may vì đã bắt được Vũ Trường, nhưng khi hắn bị còng tay áp giải lên xe tuần tra, khi đi ngang qua chỗ Lan Ngọc, còn đe dọa cô một câu:

"Chuyện này chưa xong đâu"

Nõi rồi hắn nở một nụ cười nham hiểm.

Lan Ngọc về sở cảnh sát thì được y tá băng bó mất vết thương, mấy tên này ra tay thật hiểm ác, mặc dù là con gái nhưng Lan Ngọc được rèn luyện thể lực rất kỹ càng nhưng cơ thể của con gái với con trai vẫn kém hơn, khóe miệng có chút rỉ máu, hai vai đằng sau bị khúc gỗ cứng đập vào khiến đôi vai bị tím bầm lên. Bây giờ cử động cánh tay có chút khó khăn, nhưng đã được y tá bôi thuốc đầy đủ nên khá nhanh hồi phục.

"Sếp Ngọc, em xin lỗi, em đến chậm để chị thành ra như vậy", Lê Quốc hối lỗi.

"Không sao, mấy vết thương này có là gì đâu, từ khi vào tổ trọng án, tôi từng gặp mấy vết thương nặng hơn như vậy rất nhiều, không nhờ cậu đưa thêm đồng đội tới thì tôi không biết bây giờ mình như thế nào rồi", Lan Ngọc nhẹ nhàng nói.

Buổi tối khi về nhà, với hai cánh tay đau nhức, Lan Ngọc không thể lái moto về nhà được nên đành phải bắt taxi về, chiếc balo đựng đồ dùng và tài liệu bây giờ đeo lên vai cũng gây ra cảm giác đau đớn.

Cô bấm chuông cửa vì chía khóa để trong balo.

Một giọng nói từ bên trong vang lên:

"Ai vậy ?"

"Công chúa, là tôi, Ngọc đây, mở cửa cho tôi cho tôi với", Lan Ngọc bên ngoài nói lớn vào.

Nghe thấy đúng là giọng của Lan Ngọc, Thùy Trang cũng nhanh chóng mở cửa. Hôm nay cô cảm thấy rất lạ, Lan Ngọc không tự mở cửa, bước đi cũng nặng nề, cô ấy nhanh chóng đi vào phòng ngủ.

Chọn một bộ đồ thoải mái, Lan Ngọc khó khăn cởi chiếc áo khoác và áo bên trong ra.

"Ngươi bị làm sao vậy ?"

Thùy Trang tròn mắt nhìn những vết bầm tím trên lưng của Lan Ngọc.

"Cô làm gì vậy ? Tôi đang thay đồ mà !", Lan Ngọc giật mình xoay người lùi ra sau.

"Ta hỏi ngươi bị làm sao ?", giọng nói của Thùy Trang có chút uy hiếp.

"Chỉ là mấy vết thương nhỏ thôi"

Tiến lại gần Lan Ngọc, Thùy Trang đưa tay lên chạm vào một vết bầm trên lưng thì Lan Ngọc liền cau mày lại, rõ ràng là cô đang cảm thấy rất đau.

Đây là lần đầu tiên Thùy Trang được nhìn thấy tấm lưng của Lan Ngọc, cô ta là phụ nữ nhưng nhìn cơ thể lại rất săn chắc và khỏe mạnh, không những vậy cơ bụng còn có sáu múi, dáng người lại khá cao, trông rất giống võ tướng, nếu cô ấy là quan võ thì có lẽ Thùy Trang sẽ chết mê chết mệt rồi.

"Ngươi dùng thứ gì vậy ?"

Thùy Trang chỉ viếc miếng băng quấn quanh ngực của Lan Ngọc.

"À...băng quấn ngực ấy mà, tôi là cảnh sát, phải hoạt động nhiều, nếu không dùng nó thì hmmm có chút vướng víu, cô biết đó", Lan Ngọc cười ngại ngùng đáp.

"Cởi ra mau !"

Thùy Trang nói một cậu khiến Lan Ngọc giật mình.

"Cô...cô định làm gì ?"

Lan Ngọc ôm tay trước ngực ngồi phịch xuống giường.

"Ta nói cởi ra"

Thùy Trang nhấn mạnh rồi giải thích:

"Ta từng học được một kĩ thuật xoa bóp giúp giảm đau mỏi, ngươi nằm xuống để ta giúp ngươi"

Cuối cùng cũng hiểu ra, Lan Ngọc mãi mới đồng ý nằm xuống để Thùy Trang xoa bóp cho mình, dù đôi lúc bị chạm vào vết thương có chút đau nhưng cô lại không nghĩ cô công chúa này lại rất có tay nghề. Đôi bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại uyển chuyển và nhẹ nhàng di chuyển xung quanh tấm lưng của Lan Ngọc. Cô không nghĩ khi làm xong thì cũng giúp cô giảm đau được rất nhiều.

"Không ngờ cô lại có tay nghề cao đến như vậy, có lẽ sau này tôi sẽ nhờ cô xoa bóp nhiều hơn rồi", Lan Ngọc vừa mặc áo vừa nói.

"Ngươi nghĩ ta dễ dàng chấp nhận như vậy sao ? Hứa với ta lần sau đừng để xảy ra chuyện này nữa đi"

"Được rồi, cô không cần phải lo lắng cho tôi đâu", Lan Ngọc cười cười.

"Hôm nay tôi không thể chuẩn bị bữa tối được, chúng ta ra ngoài ăn vậy"

Nhìn đôi tay đau nhức của mình, Lan Ngọc làm sao có thể chuẩn bị đồ ăn được.

Thùy Trang vừa vài phút trước còn rất nghiêm túc nhưng khi nghe được đi ăn ngoài liền khôi phục lại điệu bộ trẻ con. Ra ngoài sẽ được ăn rất nhiều đồ ăn ngon, cô leo lên giường nhảy cẫng lên như một đứa trẻ khiến Lan Ngọc lại cảm thấy buồn cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro