Chapter 1
Mọi chuyện bắt đầu từ đêm hôm trước,
"Lan Ngọc, cô có thể giúp tôi tìm một người được không ?", Tú Quỳnh hỏi.
"Là Hà Lam đúng không ?"
Lan Ngọc nghe thấy Tú Quỳnh nhờ vả là đã biết cô ấy đang nhờ mình tìm hộ người yêu.
"Đúng vậy, tôi đã tìm kiếm rất lâu rồi mà vẫn chưa tìm thấy được tin tức gì", Tú Quỳnh buồn bã nói.
"Được, tôi sẽ cố gắng tìm giúp cô", Lan Ngọc nhìn Tú Quỳnh đống ý nói.
"Này...cẩn thận..."
Tú Quỳnh nhìn đường thì thấy một cô gái từ đâu đi ra liền lớn giọng cảnh báo Lan Ngọc.
Lan Ngọc giật mình nhìn đường rồi phanh gấp, chỉ thiếu một chút nữa thôi là chiếc xe đã đâm vào cô gái đó rồi.
Cả hai vội vàng xuống xe, đoạn đương này rất vắng có rất ít người qua lại nên không có nhiều thiệt hại xảy ra sau đó.
Cô gái kia toàn thân đầy bụi bặm, sợ hãi nhìn Lan Ngọc và Tú Quỳnh, không lâu sau thì đột nhiên ngất đi.
Lan Ngọc chạy nhanh đến đỡ lấy cô gái ấy. Cô gái này ăn mặc rất kỳ lạ, quần áo cổ trang trên người cho thấy dường như cô vừa tham gia một lễ hội cosplay trở về, trên cánh tay chảy rất nhiều máu.
Lan Ngọc nhanh chóng bế cô gái này lên xe, vì làm cảnh sát lâu năm, rèn luyện cơ thê rất nhiều nên cô rất dễ dàng bế cô ấy lên xe, hơn nữa, dáng người cô gái này cũng rất mảnh mai.
Sau khi đưa cô gái ấy vào phòng cấp cứu, Lan Ngọc cùng Tú Quỳnh ngồi ở bên ngoài đợi, cả hai đều thắc mắc tại sao cô ấy lại bị thương ở cánh tay, cả bộ đồ cô ấy đang mặc nữa, cả hai đều không hiểu chuyện gì thật sự đã xảy ra ?
Đến sáng hôm sau,
Vì hôm nay là ngày nghỉ phép nên Lan Ngọc có thể ở lại bệnh viện để quan sát tình hình cô gái cô chút nữa là đâm phải hôm qua.
Sáng sớm cô đã ra ngoài mua chút cháo và hoa quả để khi cô gái ấy tỉnh dậy còn có thứ gì đó để bỏ bụng.
Lan Ngọc vừa mở cửa vào phòng bệnh chưa được bao lâu thì cô gái ấy từ từ mở mắt tỉnh dậy. Vừa mở mắt ra thì cô ấy liền hoảng sợ tột độ, cô ta nhìn quanh phòng rồi co rúm cả người lại mà hét lên:
"Đừng...đừng giết ta...ta sẽ đưa hết mấy đồng vàng của ta cho ngươi, hãy tha mạng cho ta..."
Cô ta một tay ôm đầu rồi giãy giụa khiến Lan Ngọc phải nhờ đến hai cô y tá giữ tay và chân cô ta lại. Họ không cần cách nào khác phải tiêm một liều thuốc an thần khiến cô ta thiếp đi.
Đến buổi chiều, cô gái kia tỉnh dậy lần thứ hai, lần này cô ta vẫn có ý định làm loạn như lần trước nhưng Lan Ngọc đã nhanh chóng trấn tĩnh cô ta lại.
Lan Ngọc đưa cho cô gái kia một miếng táo mình vừa gọt vỏ, ban đầu cô ta còn sợ hãi không dám cầm lấy, thậm chí còn hất miếng táo trên tay Lan Ngọc xuống.
"Này !! Tôi vừa mới gọt xong mà !"
Lan Ngọc đưa miếng táo thứ hai cho cô ta rồi nói:
"Cầm lấy đi ! Tôi không hại cô đâu, không phải cô đang rất đói sao ?"
Cô gái kia nghe mấy lời Lan Ngọc nói vẫn chưa hết lo sợ, cô vẫn còn chần chừ một hồi lâu nhưng cái bụng cứ thúc giục. Lan Ngọc hất tay ý nói cô hãy cầm lấy thì cô mới từ từ đưa tay lên dè dặt cầm lấy miếng táo.
Có vẻ như cô thật sự rất đói, miếng táo kia rất nhanh chóng được ăn hết, không chỉ vậy mà cả đĩa táo đã nhanh chóng hết sạch.
"Cô có vẻ đói nhỉ ? Cứ ở yên đây, tôi ra ngoài mua tô cháo mới cho cô", Lan Ngọc cười nói.
Vừa mới đứng dậy, Lan Ngọc chưa kịp bước đi thì có một cánh tay nắm chặt lấy cánh tay cô, bàn tay thon thon nhỏ nhắn kia bám rất chặt lấy cánh tay khiến cô bất ngờ, có lẽ cô gái ấy không muốn ở một mình, cô vẫn còn đang rất sợ.
"Được rồi được rồi, tôi sẽ ở đây, nhưng như vậy thì làm sao tôi có thể mua cháo cho cô đây"
Lan Ngọc nói rồi lấy điện thoại trong túi quần ra, bấm số gọi cho một người.
"Hùng đó hả ? Tôi nhờ cậu chút việc được không ?"
....
"Ừm, mang đến bệnh viện đa khoa gần sở cảnh sát cho tôi"
Lan Ngọc gọi cho một cậu nhóc vừa mới tốt nghiệp học viện cảnh sát được điều chuyển về công tác tại trụ sở cảnh sát nơi Lan Ngọc đang làm việc. Cậu ta rất ngưỡng mộ Lan Ngọc nên đều nghe lời cô răm rắp.
Không lâu sau, cậu Hùng đi tới, trên tay là hộp cháo ngon nhất tại tiệm cháo mà các cảnh sát như cậu hay đến ăn.
"Sếp Ngọc, em đem đồ chị nhờ đến rồi", Hùng để hộp cháo xuống chiếc bàn cạnh giường bệnh.
Cô gái kia nhìn thấy Hùng thì càng sợ hãi hơn, cơ thể có chút hoảng loạn, tay kia nắm chặt lấy cánh tay của Lan Ngọc hơn.
Lan Ngọc biết ý liền nhanh chóng cảm ơn cậu ấy và kêu cậu đi về.
Lan Ngọc mở nắp hộp cháo ra, một mùi thơm phức bay khắp căn phòng, đây đúng là món cháo của bà Năm nổ. Cháo của bà ấy được mệnh danh là ngon nhất khu này, tuy rất hay chửi khách nhưng quán của bà lúc nào cũng rất đông khách. Lan Ngọc là khách quen của quán nên không lạ gì hương vị này.
Lan Ngọc cẩn thận thổi cháo cho bớt nóng rồi mới để cho cô giá ấy ăn.
Cô gái kia nhìn hộp cháo một hồi thì không thể cưỡng lại được mùi thơm và sự đói bụng nên nhanh chóng cầm muỗng ăn hết sạch.
Sau khi cô ta ăn no nê, Lan Ngọc cất hộp cháo sang một bên, đợi cô ta bình tĩnh trở lại rồi định hỏi vài câu hỏi:
"Cô từ đâu đến vậy ? Tại sao lại bị thương ở tay ? Người nhà của cô đâu ?"
Một loạt câu hỏi được Lan Ngọc đặt ra.
Một hồi lâu sau, cô gái kia vẫn chưa nói được một câu nào, cứ ngồi im lặng khiến Lan Ngọc cũng phải bó tay.
"Được rồi...đợi cô bình phục rồi tôi sẽ hỏi sau"
Lan Ngọc định đứng dậy đi ra ngoài gọi điện thoại thì cô gái kia bất ngờ nắm lấy tay cô.
"Đừng đi...ta sợ lắm..."
Cô gái kia lên tiếng khiến Lan Ngọc bất ngờ, cô ấy có vẻ đang rất sợ hãi một điều gì đó.
Lan Ngọc ngồi lại xuống ghế, nắm lấy tay cô gái kia an ủi, mãi đến tối thì tinh thần cô ta mới tốt hơn một chút. Dù đã cô ấy nói nhiều hơn nhưng mọi thứ cô ấy nói toàn là những câu hỏi kỳ lạ như cái thứ đang sáng trên trần là gì ? Cái thứ đang cắm vào tay là gì ? Thậm chí cô ta còn nghĩ bác sĩ là thích khách muốn hại mình.
Rất nhiều câu hỏi khó hiểu được đặt ra khiến Lan Ngọc không biết cô gái này có bị bệnh gì về não hay không ?
"Cô tên là gì ? Cô từ đâu tới mà ngay cả bóng đèn cũng không biết là sao ?"
"Ta là Nguyễn Thùy Trang, là công chúa của triều Nguyễn, người mau mau đưa ta về kinh thành, ta muốn gặp phụ thân"
"Cái gì mà công chúa rồi lại kinh thành rồi phụ thân, tôi nghĩ đầu cô bị va đập vào đâu rồi, có cần tôi gọi bác sĩ đến kiểm tra lại cho cô không ?", Lan Ngọc phì cười nói.
"Ngươi...đợi ta hổi cung rồi ta sẽ cho ngươi biết tay"
Thùy Trang thấy Lan Ngọc ngồi cười như được mùa thì tức giận.
"Được rồi được rồi, tôi không đùa nữa, tôi cười không nỗi nữa đâu...cô mau mau nói tên người nhà, quê quán. Tôi là cảnh sát, tôi có thể giúp cô nếu cô bị lạc"
Lan Ngọc cười ra nước mắt, cố gắng bình tĩnh lại rồi nghiêm túc hỏi cô gái kia.
Mặc dù hỏi lại nhiều lần nhưng Thùy Trang vẫn cứ khăng khăng rằng mình là công chúa triều Nguyễn.
Lan Ngọc hết cách đành đợi về sở cảnh sát rồi sẽ tìm hiểu kỹ xem có ai đăng tin tìm người thân thất lạc không.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro