
💁♀️Chương 62(1): Ngủ ngon💁♀️
✏Nguồn: Greenhouse Novels✏
🍍🍍🍍
Màn đêm như một tấm màn lụa phủ xuống. Những bồn hoa tường vi quanh khu nhà đang nở rộ, hương thơm thoang thoảng hòa vào trong không khí. Một làn gió đêm thổi qua, cây cỏ liền phát ra những tiếng lao xao.
Chúc Yểu ôm hai cánh tay, ngồi trên thành bồn hoa. Mái tóc dài mềm mại xõa trên vai, thỉnh thoảng tung bay theo gió. Ánh đèn đường vàng dìu dịu chiếu người cô tạo thành một bóng đen dưới đất, trông thật lẻ loi trơ trọi.
Cúi đầu nhìn đôi giày sandal còn chưa kịp gài, Chúc Yểu gần như không thể hình dung được lúc nãy mình xuống lầu với bộ dáng như thế nào. Cô đưa tay cài lại chiếc giày bên trái. Làn da chỗ đầu gối bỗng nóng lên, dường như có thứ gì vừa rơi xuống... Cô ngẩn người, vô thức sờ lên mặt, trên đó đã ướt mèm.
Chúc Yểu im lặng sụt sịt mũi, vội vàng lục lọi túi xách. Lục cả buổi trời mà không tìm thấy, cô không mang theo khăn giấy. Cô nhẹ nhàng khịt mũi, nước mắt lộp bộp rơi xuống, ngày càng dữ dội.
Điện thoại di động trong túi xách phát ra những tiếng rung rè rè nghe rất rõ ràng. Chúc Yểu vừa khóc vừa nhìn điện thoại, màn hình không ngừng nhấp nháy, là Nguyên Trạch gọi đến. Tầm mắt bị nước mắt làm cho nhòe đi, Chúc Yểu dùng mu bàn tay lau nước mắt, nhìn màn hình điện thoại. Lần đầu tiên, cô không nghe cuộc gọi của Nguyên Trạch.
Cô không biết nên nói gì.
Cô không phải loại người mặt dày... Cô là con gái mà, cũng biết xấu hổ vậy. Nhưng những điều này không thể sánh bằng tình yêu cô dành cho Nguyên Trạch. Có những chuyện anh không nghĩ đến, cô có thể nhắc. Dù sao anh cũng thích cô, ai chủ động thì cũng vậy thôi. Nhưng bây giờ, cô bỗng nghĩ đến những chuyện khác...
Cô bắt đầu hoài nghi: Nguyên Trạch thực sự thích cô sao?
Giống như em họ của Trương Giai Giai và nam thần của cô ấy. Tại Dnn, cô là công chúa, Nguyên Trạch là trung thần, anh kính trọng cô. Đến đây, anh cũng khó tránh khỏi việc nhớ đến ân tình xưa.
Nếu không có quan hệ hồi ở Đại Ngụy, có lẽ Nguyên Trạch sẽ không ở bên cô. Nghĩ đến đây, Chúc Yểu lại cảm thấy rất buồn.
Có một đôi vợ chồng già đi tập thể dục ngang qua, thấy Chúc Yểu ngồi trong góc nên dừng lại, nói gì đó với nhau rồi bước tới, quan tâm hỏi cô: "Cô bé làm sao thế? Khuya thế này đừng ra ngoài một mình."
Bà lão mái tóc bạc phơ, nụ cười rất hiền lành.
Chúc Yểu sụt sịt mũi, giọng nghẹn ngào. "Con không sao, con về ngay đây."
"Sao con lại khóc?" Bà lão có vẻ lo lắng, giọng càng hiền hậu hơn. "Bị kẻ xấu bắt nạt à?"
Chúc Yểu không nói gì, chỉ khẽ lắc đầu.
Ông lão đứng bên cạnh thấy điện thoại của Chúc Yểu không ngừng nhấp nháy nên bảo: "Chắc là cãi nhau với bạn trai phải không?"
Chúc Yểu không phủ nhận.
Bà lão như hiểu ra, à một tiếng rồi bắt đầu an ủi. "Người trẻ mà, thỉnh thoảng cãi nhau là chuyện bình thường, có chuyện gì nói rõ ra là được..." Bà nói tiếp: "Có giận đi nữa thì cũng phải nghe điện thoại. Con chạy ra đây thế này, xem xem bạn trai con sốt ruột thế nào kìa."
"Dạ." Chúc Yểu gật đầu. "Cảm ơn ông bà, con biết rồi."
Bà lão lại an ủi vài câu, trước khi đi còn chưa yên tâm, khuyên nhủ. "Đừng ở đây nữa, mau về đi."
"Dạ." Chúc Yểu khụt khịt, trả lời.
Nguyên Trạch tìm thấy Chúc Yểu. Từ xa xa, anh đã thấy cô ngồi bên bồn hoa.
Làn váy rũ xuống, lộ ra mắt cá chân trắng nõn. Dưới ánh đèn vàng vọt, bóng cô trông gầy gò nhỏ bé, yếu ớt và lẻ loi... Khoảnh khắc ấy, Nguyên Trạch cảm thấy rất bối rối, hoảng hốt vô cùng, không biết nên dùng cách nào để đến ôm cô vào lòng.
Dường như cảm nhận được, Chúc Yểu đang cúi đầu bỗng từ từ ngẩng lên, lúc nhìn sang thì thấy Nguyên Trạch đang bước tới bên này như một vì sao sáng.
Mắt Chúc Yểu đỏ hoe, môi hé mở, không biết nên nói gì, chỉ biết đưa tay quẹt mắt, tim thì đập mạnh, thấp thỏm bất an.
Nguyên Trạch nhẹ nhàng ngồi xuống trước mặt Chúc Yểu, run run đưa tay ra, dè dặt sờ lên mặt cô, giọng nhẹ nhàng như lông vũ phất qua. "Ngoan, đừng khóc nữa..." Tay anh chậm rãi lướt qua đôi mắt đỏ hoe của cô. Có lẽ vì khóc quá lâu, mặt mày đỏ ửng như một chút thỏ con.
Chúc Yểu không ngừng thút thít, đôi vai bé nhỏ khẽ run run. Cô im lặng nhìn Nguyên Trạch.
Anh vừa tắm xong, tóc vẫn còn ướt, chắc là quơ đại chiếc áo thun rồi chạy ra nên nước trên tóc làm ướt cổ áo, chiếc áo thun trắng có vài chỗ ướt loang lổ, trông khá nhếch nhác. Nhìn mặt anh, Chúc Yểu cắn chặt môi, nước mắt vẫn không kiềm được mà tuôn trào.
"Bộp" một tiếng, một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống tay anh, bàn tay đang lau nước mắt cho cô bất giác run lên, giọng an khàn khàn: "Đừng khóc nữa, được không?" Anh vẫn tự hào mình là người trấn tĩnh, duy chỉ có nước mắt của tiểu công chúa là đành bó tay, nhất thời đầu óc trống rỗng, chỉ biết xin cô đừng khóc.
Nguyên Trạch dùng hai tay nâng mặt cô lên, ngón tay cái lau qua lau lại trên mắt cô, động tác rất dịu dàng. Rồi anh cúi xuống hôn nhẹ lên mắt cô, lại hôn chóp mũi đỏ bừng của cô.
Chúc Yểu khóc đến nỗi cả người run lên, cô nhìn vào mắt anh, môi mấp máy: "Nguyên Trạch..."
"Mình đây."
Cô không nhịn được, hỏi: "Cậu có từng nghĩ đến tương lai chưa?" Cô nhìn vào mắt anh, không muốn để lỡ bất cứ biểu cảm nào trên gương mặt anh. "Cậu là một người có kế hoạch, chắc chắn đã nghĩ đến tương lai. Vậy... trong tương lai của cậu có mình không?" Giọng cô run rẩy, có thêm chút nghẹn ngào, trong đêm thanh tĩnh, nghe có vẻ rất yếu ớt tội nghiệp.
Cô vừa nấc vừa nói, hít thở cũng không thông nhưng vẫn bất an hỏi tiếp: "Nguyên Trạch, chúng ta sẽ... chia tay sao?"
Anh sẽ chia tay với cô sao?
Nghĩ đến đây, Chúc Yểu khóc như mưa như gió. "Mình không muốn chia tay với cậu, nhưng nếu chúng ta ở bên nhau mà cậu không vui thì mình đồng ý chia tay..."
Tay Nguyên Trạch dừng lại, mắt ánh lên vẻ hoảng hốt, tim như bị ai đó bóp nghẹt lại. Anh không ngờ cô lại bất an đến thế. Anh kéo cô vào lòng mình, ôm thật chặt, chậm rãi nói: "Không chia tay, chúng ta mãi mãi cũng không xa nhau."
Chúc Yểu dựa vào lòng anh. "Thật sao?"
"Ừ." Nguyên Trạch gật đầu, tay xoa nhẹ đầu cô. "Còn tương lai thì..."
Nguyên Trạch mỉm cười, hôn lên tóc cô, nói: "Yểu Yểu, đợi đủ tuổi kết hôn, chúng ta đi đăng kí được không?"
Hễ chuyện gì có liên quan đến cô là anh đều cân nhắc rất kĩ, vô cùng thận trọng. Nhưng lần này, anh không muốn nghĩ nhiều thế nữa.
Chúc Yểu vẫn chưa thoát khỏi cảm xúc đau buồn, nghe Nguyên Trạch nói thế thì lập tức ngây ra. Hàng mi cô ướt nhòe còn đọng lệ. Một lát sau, cô níu áo anh, thì thào một câu: "Mình... mình không có ý bắt cậu phải kết hôn."
Hình như hết khóc rồi... Nguyên Trạch cảm thấy yên tâm hơn phần nào. Anh cúi đầu, nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của tiểu công chúa, trán chạm vào trán cô, trịnh trọng nói từng tiếng. "Thần đang cầu hôn công chúa đấy."
Thật là quá vội vàng. Anh đã từng nghĩ đến vô số cảnh tượng khác nhau nhưng chưa từng nghĩ đến sẽ cầu hôn trong tình cảnh thế này... Nhìn cô như ngây ra, Nguyên Trạch khẽ mỉm cười, chóp mũi nhẹ nhàng cọ cọ chóp mũi cô. "Thần muốn chăm sóc cho công chúa cả đời. Sống chung chăn, chết chung huyệt."
Trong gió đêm, giọng anh dịu dàng mà triền miên, hàm chứa biết bao tình cảm.
Đến được đây, là ông trời đã ưu ái cho anh rất nhiều. Anh từng nhiều lần cảm kích ông trời. Nơi này cái gì cũng tốt, duy chỉ có một điều không tốt, chính là... không thể lập tức cưới công chúa.
Chúc Yểu chớp mắt vài cái, hàng mi nhẹ nhàng chạm vào mặt anh. Hơi thở của cô dồn dập, môi mím lại. "Mình..." Vừa khóc xong nên giọng cô nghe khàn khàn, vì thế cô vội vàng liềm môi, nói tiếp: "Cậu... thật sự thích mình sao?"
Nguyên Trạch thật sự rất bất đắc dĩ.
Đây cũng là lần đầu tiên anh làm bạn trai của người ta, mà hình như là làm không tốt lắm, thế mà để bạn gái mình cảm thấy mình không yêu cô ấy. Thật là tệ mà. Nguyên Trạch thở dài, sau đó nâng khuôn mặt cô như nâng châu báu. Anh nhìn vào mắt cô, đáp: "Thích chết được ấy chứ."
Chúc Yểu lập tức nín khóc, bật cười, mắt sáng lấp lánh.Vừa khóc vừa cười, trông cô như một đứa trẻ cuối cùng cũng được cho kẹo... Cô không nhịn được bèn ôm anh thật chặt, sau đó ngẩng đầu lên nhìn anh, nói với giọng sung sướng. "Không cần phải cầu..."
"Cái gì?" Nguyên Trạch khẽ mỉm cười.
Giọng cô ngọt như ướp mật, nói: "Mình muốn gả cho cậu."
Nguyên Trạch bật cười, đưa tay đỡ phần gáy của cô, nói: "Đồng ý rồi đấy, cả đời này đừng hòng đổi người khác."
Ở nơi này, anh và cô cùng tuổi nhưng về mặt tâm hồn, anh già dặn hơn cô. Anh đã trưởng thành, cô thì tuổi còn nhỏ, có lẽ trong tương lai sẽ thay đổi sự yêu thích, ngưỡng mộ đối với anh. Đây chính là điều mà anh vẫn luôn lo lắng... Anh không dám nghĩ đến chuyện sau này lỡ như cô thích người khác hoặc là không thích anh nữa. Anh muốn có được cô, nhưng vẫn mềm lòng chừa cho cô một con đường lui. Bây giờ, đường lui cũng không còn nữa.
Đã đồng ý đi đến hết đời này với anh, cô không thể chọn ai khác.
Chúc Yểu nói: "Mình sẽ không chọn người khác..." Dù là kiếp trước hay kiếp này, sự lựa chọn của cô vẫn chỉ có mình anh.
"Ừ." Nguyên Trạch mỉm cười, từ từ buông cô ra, cẩn thận lau mặt cô, cuối cùng cúi xuống hôn lên môi cô. "Chúng ta về thôi."
Chúc Yểu gật đầu.
Nguyên Trạch đỡ cô đứng lên rồi lại ngồi xổm xuống, cài lại quai sandal cho cô.
Chúc Yểu im lặng nhìn tấm lưng rộng vững chãi của anh, để ý thấy đầu tóc anh còn ướt. Lúc nãy, anh cư nhiên chạy ra đây với bộ dạng như thế...
Cô không biết tại sao, có lẽ thấy Tưởng Điềm Nha và Trình Gia Úy đã tính toán chuyện tương lai mà Nguyên Trạch mãi không nhắc đến, cũng có thể chuyện của em họ Trương Giai Giai khiến cô liên tưởng đến mình, hoặc có lẽ cô đã ám chỉ rất rõ mà anh vẫn muốn ngủ sô pha... Giây phút đó, trong lòng cô cảm thấy vừa nhục nhã vừa ấm ức, lại càng thêm bất an, thế là không kiềm chế được cảm xúc.
Bây giờ nghĩ lại, Nguyên Trạch tốt với mình như thế. Anh có thích cô không, lẽ nào cô không cảm nhận được sao? Sao tự nhiên lại suy nghĩ lung tung như thế. Ổn định lại cảm xúc, nhớ lại hành vi của mình khi nãy, Chúc Yểu lập tức đỏ mặt.
Lúc vào thang máy, Chúc Yểu quay qua nhìn Nguyên Trạch, xấu hổ hỏi: "Có phải hôm nay mình... mất mặt lắm không?"
Nguyên Trạch ấn số tầng xong, đưa tay nắm hai tay cô, nói: "Không, là do mình không tốt, cứ cân nhắc nhiều thứ."
Chúc Yểu cong môi cười, lòng cảm thấy được an ủi.
🍍🍍🍍
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro