Chap 11: Chiếc vòng cổ
Hai hôm sau...
Nó mệt mỏi nằm phịch xuống giường sau khi từ trường về. Hai hôm nay nó chịu đủ lời đàm tiếu sau lưng là nó lẳng lơ, hết hắn rồi đến zhou, giỏi theo trai, mặt xấu xí mà làm càn, hồ ly tinh,... Làm nó rất điên tiết. Mặc dù zhou chưa vào trường nhưng mới đầu đã như thế này rồi thì lúc đó ko biết phải điên tiết thế nào nữa. Sáng nay hết giờ học mun đã thay nó dằn mặt bọn nữ sinh rồi. Mệt mỏi!
" Nhìn ánh mắt
Bối rối khi mình lỡ hẹn
Yêu thương anh hứa sẽ bên anh
Thật lòng xin lỗi anh
Một lần nhé
Em muốn anh quay trở về
Để một lần nữa không làm thất hứa
Lời yêu ngày xưa
Người yêu ơi phải chăng ngày đó
Vấn vương còn có thể giữ anh ở lại
Em luôn mơ thấy em bên anh
Mà biến mất quá nhanh
Tháng năm ngày ấy níu tay giữ lấy
Mà người nào đâu hay
Chỉ còn em vẫn nuôi hi vọng
Chỉ có em ngóng trông đợi mong ~"
- Gì vậy mun?_ nó bắt máy khi thấy cái tên trên điện thoại_ có việc gì quan trọng hả?
- Hiii! Đi xem buổi lưu diễn của zhou đi!_ mun vui vẻ.
- Trời ơi vậy nữa hả_ nó than vãn_ tui mệt lắm bà đi đi!
- Đi đi bà!_ mun năn nỉ_ đi xem bạn mình hát đi!
- Rồi rồi thì đi!
Nó cúp máy luôn. Nản thiệt! Đã mệt rồi thì chớ!
Nó vào phòng tắm xoá hết lớp trang điểm ở trường đi và thay vào đó là chút phấn hồng và son bóng. Nó chọn một bộ váy xoè trong tủ quần áo toàn đen với trắng của mình (!). Bộ váy dài đến đầu gối, màu trắng, có một bông hồng đen kèm lông vũ bên ngực trái. Trông nó thật xinh đẹp.
Nhà hát Sun.
Đây là một nhà hát rất lớn có thể chứa 4000 người. Hôm nay nhà hát rất đông. Rất nhiều fan đến đây để ngắm thần tượng của mình. Cũng có nhiều người tới nghe zhou hát.
Nhà hát đã cháy vé. Đây là một điều quá bình thường đối với ai biết tới zhou. Mun đã có lần từng trêu zhou: " Lần nào ko cháy vé lần đó ko phải zhou!"
Nó hôm nay cùng nhóc Lâm đi xem. Thằng em nó cũng muốn đi coi zhou hát nên cũng tò tò theo nó. Tới cửa, nhóc Lâm lanh chanh đi mua vé:
- Cho tụi em 2 vé đi chị!_ thằng nhóc nở nụ cười tươi làm chị bán vé cứng đơ như tượng. Đằng nào nhóc Lâm cũng là hotboy đứng đầu cấp 2 mà.
- Hết... Hết vé rồi... em_ chị bán vé mãi mới nặn ra một câu, trong lòng cảm thán: " Đẹp trai quá!"
- Hết vé rồi bà chị_ nhóc Lâm xụ mặt_ ko được xem nữa rồi!
Nó vẫn bình thản như ko có chuyện gì xảy ra, nhàn nhạt nói:
- Chị bảo vào đó phải mua vé bao giờ?
Thằng em há hốc miệng:
- Ko mua vé sao vào được? Mình đâu có vé!
- Chị mày mà phải mua vé thì zhou ra mời chị cũng ko vào!_ vẫn cái giọng nói đó, nó nhìn vô cửa soát vé.
Mọi người ở bên ngoài đang chán vì ko được mua vé xem thì nghe được câu nói đó của nó như được dịp xả tức, tranh nhau nói nó:
- Cô là cái thá gì mà nói như vậy? Con tổng thống chắc?_ người 1.
- Giỏi nói miệng! Cô cũng chắc được cái mẽ ngoài rồi tự kiêu chứ gì!_ người 2.
- Cái loại hám trai mới vô đây ngắm thì nói gì cho dễ nghe tí đi! Cái gì mà zhou ra đón chứ?_ người 3.
Bla bulu bela...
Nó ngày càng sầm mặt xuống. Khí lạnh toả ra khiến người khác ko rét mà run. Đã vậy rồi nhóc Lâm còn chen vào:
- Thôi chị đi về thôi. Nói gì thì nói chứ đừng nói bừa ở đây. Toàn fan của zhou cả đấy!
- Cái gì?_ nó quay sang nhóc Lâm, giọng lạnh băng khiến thằng nhóc run người_ muốn thử ko?
Lấy điện thoại ra, nó bấm một dãy số, chờ người kia bắt máy thì nó nói, giọng bực mình, hàn khí:
- 3 phút. Có mặt ở ngoài rạp ngay lập tức!
Chưa kịp để người khác nói, nó cụp máy luôn. Nó nhìn vào điện thoại bắt đầu tính thời gian.
1 phút...
2 phút...
2 phút 52s
- Nhi ơi!_ tiếng mun từ xa gọi lại, theo phản xạ nó quay ngoắt về tiếng nói đó.
- Gì? Tên zhou đâu?_ nó hỏi, mắt ngó nghiêng.
- Xin chào tiểu thư. Tôi thay zhou đến đón cô. Tôi là quản lý của anh ấy. Zhou đang bận trang điểm_ Quản lý Shin nói, còn thở hồng hộc vì mệt.
- Thôi, bà bình tĩnh đi_ Ana nói, nhìn sang người bên cạnh nó rồi reo lên_ A! Nhóc Lâm cũng đến hả?
- Dạ_ nhóc Lâm cười_ em đi cùng chị hai.
- Được rồi, vào đi. Đứng ở đây khó chịu quá!_ nó lên tiếng, rồi đi vào cửa.
- Chờ với!_ họ đuổi theo.
Nó đi bỏ lại mấy chục cái tượng đá oai phong đứng ngoài mắt ếch nhìn theo. (*0* chị này sức công phá lớn thật)
Nó ngồi vào cái ghế VIP ở đầu. Ngó hàng ghế VIP một chút, nó bắt gặp...
Hình như là...
Anh ấy! Trần đại nhân!
Hôm nay anh ấy mặc một bộ vest trắng, mái tóc nâu để tự nhiên. Đôi mắt cà phê huyền bí luôn mờ ảo khó phán đoán như vậy.
Nó quan sát từng cử chỉ của anh. Như cảm giác được ai đang nhìn mình, anh quay sang và bắt gặp nó. Anh bước tới bên nó, cười tươi:
- Hi cô bé xinh đẹp! Em cũng đến đây hả, Bảo Nhi?
Nó cũng đáp lại, cười tươi:
- Hì, dạ. Em chào anh!
Anh nhìn nó. Bỗng nhiên... Anh giật mình nhìn chiếc vòng cổ của nó.
- Chiếc... Chiếc vòng cổ này là của em hả?_ anh lắp bắp, run run hỏi.
- Vâng. Chuyện gì vậy hả anh?_ nó thắc mắc, tay nhấc chiếc vòng cổ lên_ chiếc vòng này là kỉ vật rất lớn của em. Em luôn đeo nó mà.
- Cho... Cho anh xem..._ anh vẫn run run.
- Vâng_ nó tháo vòng ra_ Đây nè anh!
Anh run run nhìn kĩ chiếc vòng. Nó rất giống! Anh lật mặt sau ra, chữ "BB" đập ngay vào mắt anh.
Là sự thật!
Anh nghĩ ko sai!
Ngay từ lúc gặp đầu tiên, anh đã ngờ ngợ rồi. Anh luôn cố ý đến chỗ mới gặp lần đầu để xác định và anh càng nghi ngờ hơn. Và bây giờ thì đúng như anh nghĩ rồi!
- Anh sao vậy_ nó hơi lo lắng đến sự thất thần của anh.
- Anh ko sao_ định thần lại, anh trả nó chiếc vòng_ trả em này! Xin lỗi anh có việc phải đi trước! Chào em!
Nói rồi anh chạy đi mất để lại cho nó bao nghi ngờ.
.
.
"TÌM ĐƯỢC RỒI! Em gái của anh!"
Buổi lưu diễn kết thúc. Zhou tí tởn chạy ra chỗ nó hỏi:
- Thế nào? Hay ko nhóc?
Bốp! Cái tay của nó hạ trúng đầu zhou, làm cho mĩ nam nhà ta nhăn nhó:
- Úi da! Đau quá!_ zhou cúi đầu xuống nhìn nó ( 1m88 với 1m73, zhou ko cúi mới lạ)_ độc ác!
- Thế-muốn-gì?_ nó gằn từng câu lạnh lùng nhìn zhou.
- A ha ha_ tronie cười trừ_ ko, ko có gì!
- Ủa bà chị quen anh zhou hả?_ nhóc Lâm quan sát cuộc nói chuyện, mặt ngu ngu hỏi nó.
- Nhóc muốn ăn đập giống tên kia?_ nó lườm lườm, tay bẻ rôm rốp.
- Ha...ha... Em... Em ko..._ nhóc Lâm lùi lại, núp sau mun chị mun cứu em!
- Ai biểu em gọi nó là bà chị_ mun cười cười, quay sang nó_ thôi tha đi bà!
Nó thôi bẻ tay, ngồi phịch xuống ghế, than vãn nhưng khuôn mặt ko biểu hiện gì:
- Nản quá! Biết thế ko đi!
- Bà than vãn mà mặt như thế kia thì ai tin cho được?_ mun đùa.
- Thôi kiểu chọc ngoáy người khác đi_ nó nhăn mặt.
Zhou bị đá ra ngoài ko thương tiếc, giờ mặt mếu máo:
- Hix! Các cậu bỏ rơi tớ!
- Hêhê! Anh zhou em k bỏ anh đâu! Nếu có bỏ thì chỉ có hai bà chị kia thôi!_ nhóc Lâm lon ton tới chỗ Key, định xoa đầu mĩ nam nhưng bị mĩ nam gạt phắt đi (khổ thân em bé ><"):
- Tránh ra! Đừng xoa đầu anh mày!_ zhou cáu tiết, nhăn nhó.
- Thôi được rồi!_ nó lên tiếng_ ai bỏ cậu đâu!_ nó đứng lên định xoa đầu zhou giống nhóc Lâm nhưng "chiều cao có hạn" nên ko xoa được, bèn bực tức quát_ cúi đầu xuống coi!
Zhou vội nghe "thánh chỉ" vừa đưa đến, cúi đầu xuống. Nó lấy tay xoa đầu zhou, vừa cười đểu nhóc Lâm làm thằng nhóc tức xì khói:
- Anh zhou quá đáng! Em xoa đầu anh ko được nhưng bà chị của em lại được hả? Anh là đồ trọng sắc khinh bạn!
Mĩ nam khuôn mặt cún con nhìn nó, quay sang nhóc Lâm thì thay đổi 180 độ, sát khí ngùn ngụt:
- Nhóc vừa nói gì? Ta cho nhóc xoa đầu á? Ăn dưa bở hả?
Nhóc Lâm sợ hãi lùi xuống. Mun thấy tội tội nên cứu nó:
- Thôi tha cho nó đi! Về thôi!
Vậy là cả 4 người về nhà.
Một ngày khá vui vẻ.
.
.
.
Green school, thứ hai.
Lớp học ồn ào về buổi diễn của zhou tối qua. Bỗng một học sinh cùng lớp tất tả chạy vào trong lớp thông báo:
- Mọi người ơi, zhou học ở trường chúng ta!
- CÁI GÌ_ nữ sinh hét ầm lên trừ tụi nó_ aaa! Tuyệt quá!
Tụi nó chẳng ngạc nhiên gì vì hôm trước zhou đã nói. Tronie mồm há hốc hỏi :
- Gì? Tên họ nguyễn hữa đó... Học trường chúng ta á mun?
- Ờ_ mun gật gù_ lần trước mun có nói.
- Trời ơi! Tên này sao lại tới chứ?_ tronie mặt méo xẹo_ lại sắp tranh fan của mình rồi!
- Haha!_ mun cười đểu_ Đáng đời! Sao bây giờ anh ko đi kiếm mấy cô bạn gái nữa đi. Ở đây tu hả?
- Tôi... Ko biết_ tronie thành thực trả lời.
Quả thực rất lạ. Một tên thay bồ như thay áo như tên tronie mà tu thì cũng lạ. Kể từ khi ở chỗ cắm trại về, tronie đã bỏ hết bạn gái hiện tại và ko tán ai nữa. Có tác động gì đó chăng?
...
Qua chỗ nó và hắn.
- zhou... Học ở đây?_ hắn mở lời đầu tiên.
- Ừ_ nó trả lời ngắn gọn, tay nhìn chiếc Ipad lướt web giải quyết công việc hôm qua chưa làm xong.
- Biết rồi_ hắn thở dài, ko có chuyện gì để nói cả.
Im lặng.
- Chuyện xung đột giữa Angel và Devil giải quyết như thế nào rồi?_ nó lần này mở miệng hỏi.
- Giải quyết xong lâu rồi_ hắn ngạc nhiên nói_ cô là bang chủ mà sao chuyện này lại ko biết?
- Tôi ko để ý cho lắm_ nó nhàn nhạt nói_ mun đòi lập bang nên tôi nghe. Tôi ít khi ra mặt nên cũng ko biết nhiều chuyện cho lắm. Việc của tôi là giải quyết đống tài liệu ở công ty. Nếu chuyện ở bang quá lớn thì tôi mới ra mặt. Còn đâu là mun và zhou giải quyết.
- zhou?
- Ừ. Bang phó.
...
- Helu hai tình yêu! Tui đến với hai người rùi này_ zhou từ phòng giám hiệu ton ton chạy vô lớp, cười tí tởn.
Chữ "tình yêu" làm người nào đó khó chịu.
- Thôi ngay đi ông! Vào lớp rồi kìa!_ mun cười tươi đẩy đẩy zhou.
...
Ra về.
Nó trở về nhà. Đập vào mắt là cái xe Meserdes màu đen bóng đậu trong sân nhà. Nó thắc mắc ko biết là ai. Bước vào trong nhà thì nó thấy pama nuôi đang ngồi trong phòng khách. Đáng nhẽ ra giờ này họ phải đi làm chứ nhỉ? Sao lại ở đây?
Quay sang ghế bên kia, nó thấy hai người một người đàn ông trung tuổi và một chàng trai tầm 18-19t. Người đàn ông trông rất quen, đôi mắt này khiến người khác cảm thấy rất buồn nhưng lần này ánh lên sự vui vẻ lạ kì. Còn chàng trai bên cạnh sửng sốt. Đó là...
- Anh nhân?
Bốn người đồng loạt quay ngoắt lại và thấy nó đang ngạc nhiên. Người đàn ông rưng rưng nước mắt:
- Con... Con gái... Của ta...!
Cái gì? Sao lại...
Cái gì? Sao lại...
- zoi! Em gái của anh!_ anh Quân cuối cùng cũng lên tiếng_ anh ken nè.
Sét đánh ngang tai nó. Là... Là anh hai sao?
- Anh... Anh ken?_nó lắp bắp, run run hỏi.
- Ừ. Anh ken nè. Papa chúng ta nữa_ anh nhẹ giọng nói.
Mắt nó trở nên hoảng loạn, tay bịt tai:
- Ko, ko phải! Tôi ko có anh! Papa ko phải ông ấy! Pama tôi ở kia! Tôi chỉ có em trai thôi!
- Bé zoi!_ papa gọi nó_ là papa đây mà!
Nó ngày càng hoảng loạn hơn, lùi ra đằng sau:
- Ko, ko phải! Ko phải là sự thật! Mấy người đuổi tôi ra khỏi nhà, chúng ta đã cắt đứt quan hệ rồi!
- Bé zoi!_ anh gọi nó, lo lắng_ chuyện đó... Là có lý do mà!
- K0! TÔI KO BIẾT LÝ DO GÌ HẾT!_ nó thét lên đầy đau khổ, nước mắt bắt đầu lăn dài.
- Bé zoi! Nghe anh đi!_ anh lo lắng tiến tới gần nó.
- KO! TÔI KO NGHE! ĐỪNG ĐẾN GẦN TÔI!_ nó tiếp tục lùi xuống, bịt tai lại và lắc đầu liên tục.
- BÉ ZOI!_ anh bắt đầu hoảng sợ, nắm lấy tay nó.
- BUÔNG TAY TÔI RA!_ nó giật phắt tay mình ra, rồi chạy đi.
- Bé zoi!_ anh gọi với lại, định đuổi theo.
- ken! Kệ nó đi! Cho nó bình tĩnh lại đã!_ papa nó lên tiếng, giọng đau khổ.
- Phải đó cháu_ mama nuôi của nó nói, mắt vẫn nhìn ra cửa_ cho nó thời gian suy nghĩ lại đi.
- Vâng_ anh giọng buồn buồn, muốn khóc nhưng ko thể.
- Là tôi có lỗi với zoi_ papa nó ôm đầu chực khóc.
Anh giờ đã bình tĩnh hơn, ra chỗ papa mình an ủi:
- Thôi papa mình đi về thôi_ quay sang pama nuôi nó_ cháu chào cô chú cháu về đây!
Papa nuôi của nó nhẹ giọng nói:
- Được rồi! Khi nào có tin tức của cháu Nhi nhà chúng tôi... À ko phải zoi thì chúng tôi sẽ thông báo!
- Cảm ơn chú! Cháu xin phép về!
Hai người họ về... Để lại bao suy nghĩ cho pama nuôi của nó...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro