Chương 7
Sau những tiết học nhàn rỗi thì cũng đến giờ ra chơi , nó và cô vừa bước vào căn - tin thì ngay lập tức đã chọn cho mình một chỗ ngồi ở góc khuất.
- Ăn gì tao lấy ? _ cô hỏi nó
- Như thường đi_ nó
- Vậy đợi tao tý _ nói xong cô đi lấy đồ ăn để nó ngồi một mình. Nó ngồi ở đó một mình nên cầm điện thoại ra chơi, vừa chơi thì 2 ả đến .
- CON NÀO LÀ AN TRẦN BẢO NGỌC BƯỚC RA ĐÂY _ ả Tuyết Trinh hét lớn kiểu như mình là chị đại ở đây nhưng không biết đã đụng đến ai ( 2 ả học lớp khác )
- Mày gọi tao ? _ nó vì đang nghe nhạc bị mất hứng mà còn có người muốn gây chuyện với nó nên đang có hứng thú xem kịch.
- Con chó , ai cho mày đụng đến anh Phong của tao _ ả như muốn nói rằng" anh ấy là của tao , đụng vào thì đừng trách tao "
- Phong ? Là thằng nào mày nghĩ tao quan tâm ? _ nó nói
- Bớt giả nai đi , đừng tưởng tao không biết mày đang cố tiếp cận anh ấy vì tài sản của anh ấy _ ả nói mà không biết bao người đang nhìn ả
- Bộ mày quen anh ta chỉ vì nhiêu đó _ nó nói trúng tim đen của ả
- Làm ... làm gì có , tao yêu anh ấy thật lòng mà _ ả bị nói trúng tim đen nên nói cứ vấp
- Mày yêu anh ta ra sao làm sao mà tao biết , cơ mà bớt sủa lại , bộ mày là chó dại à ? _ nó nói
- Mày... _ ả tức quá móc điện thoại ra gọi cho ai đó . Một lúc sau có một chiếc xe giới hạn chạy vào.
- Ai ? Ai dám chửi con gái ta _ ông ta nói như mình là người lớn quyền nhất nhưng công ty của ông ta chỉ là công ty con của công ty nó và cô
- Là tôi đây _ nó nói
Nó trả lời làm bao học sinh bàn tán
- Cô ta không biết sợ sao , nhà nghèo mà dám gây chuyện với con gái tập đoàn đứng thứ 30 thế giới
- Đúng đó , cô ta lớn gan thật
- Cho chừa cái tật dám coi thường người khác
Quay trở lại với nó
- Hóa ra là mày sao , con của vợ cũ_ ông ta nói
- Tôi không ngờ ông lại trở nên như thế đấy , ông già _ nó nói cười nửa miệng kiểu như khinh người
# nhạt
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro