Chương 64
Chương 64: Tôi đối với cô...
Ngón tay lần lượt đập vào phiến đá cứng rắn phát ra những âm thanh yếu ớt. Móng tay xưa nay được chăm sóc, sửa sang chỉnh tề, êm dịu chẳng biết từ lúc nào đã bong ra từng mảng rồi vài miếng. Máu thịt be bét ở đầu móng tay mỗi lần tiếp xúc với tảng đá đều dính một tầng máu mới. Thanh niên nửa mất đi ý thức dường như không cảm thấy đâu đớn, chỉ dựa vào bản năng mà không ngừng tiếp tục động tác trên tay.
Nhiệt độ cơ thể cao lên không ngừng.
Màu da dần dần thâm lại.
"Két!"
Cho đến khi có một tiếng vang nhỏ lôi linh hồn của hắn từ trầm luân ra. Da thịt chẳng biết từ lúc nào đã trở thành màu xanh rõ ràng. Thanh niên hoảng hốt nhìn kỹ ngón tay của mình. Đầu ngón tay rõ ràng tràn đầy vết thương lại tự động lành lại. Trên đó thậm chí còn có thứ gì đó dài ra, móng tay xuất hiện hàn quang. Khi nó tiếp xúc với tảng đá lại có thể phát sinh ra một tiếng giòn vang.
Biến hóa thành zombie rồi sao?
Không đúng, nhiệt độ cơ thể vẫn chưa hạ xuống, một bộ phận kiểm tra triệu chứng bệnh tật của con người vẫn còn được giữ lại, chắc là mới biến hóa được một nửa?
Mặc dù không có cách nào giải thích tại sao hắn vẫn còn giữ được ý thức nhưng đây chính là lúc phải trả giá cao sao?
Khi cô nhìn thấy hắn như vậy, trong mắt không biết sẽ hiện lên thần sắc thế nào?
---Dù là zombie cũng không sao...
Thanh niên vươn tay.
---Dù bị cự tuyệt hay chán ghét cũng không sao...
Hơi dùng lực của cơ thể, hắn đẩy tảng đá che phía trên ra.
---Hạ Hoàng Tuyền, cho dù cô có chết thì cũng phải chết trong tay tôi.
Nếu như lúc này cô gái nghe thấy được tiếng lòng của hắn, tám phần sẽ phun một ngụm máu vào mặt hắn --- tên hỗn đản miệng quạ đen.
Bởi vì, cô cảm thấy mình sắp chết.
Cơ thể bị áp chế dưới đất, "Vua Zombie" dùng cánh tay phải đã bị cắt từ phần cổ tay đè lên cổ cô. Điểm yếu như vậy nếu bị đối phương áp chế thì chắc chắn phải chết nhưng so với để cho cô tắt thở mà chết thì nó càng muốn ăn sống cô. Hạ Hoàng Tuyền hẳn là cảm thấy may mắn vì khi đánh nhau cô đã đoạt đi bàn tay trái và phải của đối phương. Nếu không, dựa vào móng vuốt sắc nhọn của nó cũng đủ để xé xác cô.
Cô gái liều mình giơ tay phải ngăn cản khuôn mặt đối phương đang tới gần, tay trái cô gắng đưa sang phía bên cạnh. Nơi đó...có một thanh trường đao đang lẳng lặng ngửa ra.
Đấu sức như vậy, thời gian trôi qua, cô gái dần dần rơi vào thế hạ phong.
Cô tay trở nên vô lực, đối phương há miệng, nước bọt chảy vào tay cô để lại một đường chảy xuống cổ tay, phát ra một tiếng "xèo..." không ngừng vang lên đồng thời mang đến cho cô đau đớn kịch liệt. Da bị ăn mòn lộ ra huyết nhục đỏ tươi. Dường như bị mùi vị này hấp dẫn, động tác của "Nữ vương Zombie" đang bị cô nắm cằm dường như thêm hỗn loạn và sinh ra tiếng gào thét hưng phấn. Bị sự tham ăn kích thích, khí lực càng lúc càng lớn, khuôn mặt đầy răng bén nhọn càng lúc càng gần!
"Ầm!"
Nhưng vào lúc này, tiếng vật nặng rơi xuống đất truyền đến.
Nếu như là lúc vừa rồi thì cũng chẳng phải chuyện gì kỳ quái. Bởi vì lúc hai người chiến đấu luôn có những âm thanh như vậy sinh ra không ngừng. Nhưng mà lúc này...liền phá lệ không bình thường. Là ai? Người nào phát ra âm thanh như vậy?
Không chỉ cô mà "Vua Zombie" dường như cũng kinh ngạc không hiểu vì sao, khuôn mặt lộ biểu hiện gì đó liên quan đến kinh ngạc.
Tận dụng thời cơ.
Hạ Hoàng Tuyền quyết định vươn chân thật nhanh, thừa dịp bất ngờ hung hăng đá một cước. Sau đó buông tay lăn ra chỗ khác.
Trường đao đánh mất một lần nữa trở lại trong tay cô.
Tuy là trong đó đã không còn tử khí nhưng mà chỉ cần còn cầm lấy nó thì cô có thể tiếp tục chiến đấu.
"Gào!" "Vua Zombie" bị mất con mồi tức giận kêu lên. Một cánh tay của nó chống xuống đất, cánh tay gầy gò chợt hiện lên bắp thịt rắn chắc mượn lực bộc phát kinh người này đánh về phía cô gái.
Cô gái chưa đứng lên được lại bị đè xuống.
Lưng hung hăng đập trên mặt đất. Đau đớn trên sống lưng tạm thời không đề cập tới. Nội tạng vốn đã bị thương không cách nào chịu được kích thứ hai. Cổ họng cô nóng lên, một vài tơ máu thuận theo khóe miệng chảy xuống.
Đương nhiên, cô bị thương nặng như thế thì đối phương cũng không khá hơn chút nào. Tay trái và tay phải đều bị cắt đi một đoạn. Thân thể nguyên bản có thể nói là hoàn mỹ giờ đây đầy vết đao hỗn loạn, từng vết thương đều có thể nhìn thấy xương. Có thể thấy được đã phải chịu những nhát đao như thế nào.
Lấy mạng đổi mạng, không gì có thể hơn thế này được.
Nhưng mà, nó là zombie còn Hạ Hoàng Tuyền là con người.
Nhìn như là một câu nói đơn giản lại viết lên điểm yếu của cô gái.
Bị mùi máu tươi mê hoặc, miệng "Vua Zombie" mở rộng, hung hăng muốn gặm lên cổ Hạ Hoàng Tuyền. Hai tay cô gái cầm đao, trường đao đập mạnh vào miệng "Vua Zombie", sinh ra tiếng "keng" giòn vang khi va chạm với hàm răng đối phương, lực đạo thế mà lại ngang nhau.
Nhanh hơn so với zombie tốc độ, da cứng hơn so với zombie phòng ngự, khí lực lớn hơn so với zombie lực lượng, so với...Nó dường như tổng hợp ưu điểm của tất cả các loại zombie, đều mạnh hơn so với mỗi loại. Trừ cái đó ra, nó còn như con người mà phát triển trí tuệ và có năng lực thao túng các zombie khác đáng sợ.
Nó như vậy mà còn đang ở "thời kỳ suy yếu".
Nếu như ở kỳ toàn thịnh thì còn cường hãn như thế nào?
Nếu như bây giờ không giết nó như vậy chỉ sợ sau này không có cơ hội.
Mà nhược điểm của nó...
Sau khi giết nhiều zombie như vậy, Hạ Hoàng Tuyền phát hiện một điểm khiến người khác ngạc nhiên --- nhược điểm của bọn nó hầu như đều ở đầu mà vị "Vua Zombie" này nếu đánh vào đầu thì hầu như không có tác dụng. Hoặc là nhược điểm của nó không phải là ở đầu, hoặc là, có thể ở đằng sau gáy.
Nhưng mà, bây giờ không có tử khí, tốc độ của cô hoàn toàn không phải là đối thủ của đối phương.
Làm sao đây, làm sao đây?
"Đoàng!"
Sau khi vang lên một âm thanh như vậy, cô gái kinh ngạc phát hiện. Cánh tay rõ ràng chuẩn bị đập lên mặt mình lại dời đi, "Vua Zombie" ở tình thế ngàn cân treo sợi tóc giơ tay lên, chặn một viên đan đang bay tới.
Đạn?
Trong một lúc, động tác của cô và nó đều giống nhau. Hai người đồng loạt nhìn về hướng của người thứ ba --- bên cạnh tảng đá cắm xuống mặt đất, thanh niên dung nhan tuấn mĩ đang đứng bình tĩnh, một tay hắn vịn vào tảng đá, một tay kia vững vàng cầm lấy súng.
Thương Bích Lạc?
Hạ Hoàng Tuyền gần như là trợn mắt há mồm nhìn kỹ da thịt của đối phương đang hiện lên một màu xanh nhạt. Dù là có chút run nhè nhẹ nhưng rõ ràng hắn đang đứng bằng hai chân...Điều này sao có khả năng?
Hắn biến thành zombie rồi? Không đúng, rõ ràng vẫn còn suy nghĩ, đây rốt cuộc là sao...
"Đừng có ngây người. Nhược điểm của nó là ở sau não!"
Đúng vậy, đây không phải lúc để ngây người.
Hạ Hoàng Tuyền chợt tránh thoát khỏi ràng buộc của "Vua Zombie" , bước lùi về sau. "Vua Zombie" tức giận muốn giở lại mánh cũ lại bị bắn tới tấp, cản trở động tác của nó. Nó tức giận kêu thành tiếng, xoay người đánh về phái Thương Bích Lạc.
"Cẩn thận!" Cô gái vội nhảy lên, phủ đầu chém xuống!
Một cộng một không hề chỉ là hai.
Thời gian dài ở chung, bất tri bất giác đã bồi dưỡng cho thanh niên và cô gái được sự ăn ý. Nói cũng buồn cười, điểm này chính bọn họ cũng không rõ ràng lắm nhưng mà tự thân cảm nhận được, kẻ thù thật sự của họ là Zombie.
Tình thế trong nháy mắt được lật lại.
Hạ Hoàng Tuyền tấn công chính diện, Thương Bích Lạc yểm trợ. Dưới thế tấn công song song của bọn họ, "Nữ vương Zombie" trong nháy mắt rơi vào hoàn cảnh lấy trứng chọi đá, mấy lần suýt bị cô gái chém vào gáy. Sau khi trải qua nguy hiểm, nó không biết ra quyết định gì, đột nhiên nhảy thật cao tới một tấm đá, ngửa mặt lên trời thét dài. Cùng lúc đó, Hạ Hoàng Tuyền kinh ngạc phát hiện, tử khí trên người nó bỗng nhiên đậm lên, cái này là...
"Ngăn cản nó!" Mặc dù không sở hữu một dạng trực giác như Hạ Hoàng Tuyền nhưng Thương Bích Lạc mẫn cảm cảm nhận được ẩn chứa trong đó có nguy hiểm.
"Được!" Hạ Hoàng Tuyền giơ đao phi thân lên lại bị một khí lưu không rõ đẩy ra. Nhắc tới cũng khéo, thân thể của cô nặng nề đập vào tấm đá chỗ Thương Bích Lạc. Một giây kế tiếp, cô gái cảm thấy mình được đỡ lấy.
"Có sao không?" Thanh niên nhìn kỹ bụi bặm và vết thương trên người cô gái, ngực kịch liệt đau đớn.
"Bây giờ làm thế nào?"
"...."
"Chết tiệt! Bây giờ phải làm thế nào?" Cô gái ôm ngực, liên tục ho khan vài tiếng. Đột nhiên nghĩ tới cài gì, cô kéo tay áo Thương Bích Lạc, "Tôi luôn cảm thấy đã gặp nó ở đâu. Anh có nhớ không?"
"Gặp qua?" Thương Bích Lạc bỗng nhiên ngẩn ra, sương mù dày đặc trong đầu nháy mắt tản đi, "Còn giữ cái kẹp tóc kia không?"
"Kẹp tóc?" Hạ Hoàng Tuyền sửng sốt, rồi sau đó vội vàng trả lời, "Có"
"Ném nó ra!"
"Được!" Mặc dù không rõ ý hắn là gì nhưng vào lúc này Hạ Hoàng Tuyền vẫn tràn ngập tín nhiệm với thanh niên, lấy ra kẹp tóc luôn cất trên người, hô to một tiếng với "Vua Zombie": "Tên hỗn đản, xem cái này!" Nói xong liền ném kẹp tóc ra xa.
Trong nháy mắt, chuyện không thể xảy ra đã xảy ra.
Cơ thể Zombie đang dần tăng lên tử khí nồng nặc đột nhiên cứng lại, rồi sau đó, chậm rãi tản đi. Nó ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn chằm chằm kẹp tóc đang vẽ vòng cung trên bầu trời. Trong mắt lưu động cảm xúc gì đó Hạ Hoàng Tuyền không rõ. Sau đó hai chân đạp một cái, nâng cao cánh tay đã bị cụt, dường như muốn bắt lấy nó.
Thương Bích Lạc chợt đẩy Hạ Hoàng Tuyền về phía trước, thấp giọng nói rằng: "Nắm lấy cơ hội." rồi sau đó giơ súng lên, nhắm ngay kẹp tóc kia.
---"Giao cho tôi?"
---"Hình như cô ấy còn một chị gái tên là Ô Luy. Ngoại hình hai chị em họ rất giống nhau. Ô Nhụy muốn nhớ cô đem kẹp tóc này giao cho chị gái cô ấy. Nếu như sau này thấy thì giao nó đi."
---"Được. Nếu như tôi gặp được nhất định sẽ giao vào tay chị gái cô ấy."
---"Tôi thay cô ấy cảm ơn cô."
---"...Không cần khách khí."
---"...Xin lỗi." Cô gái đã hiểu hết thảy thì thào lên tiếng. Cô thật không ngờ sẽ dùng cách như vậy mà hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của Ô Nhụy nhưng mà chuyện tới nước này, cô đã không còn lựa chọn nào khác.
"Vua Zombie", không phải, hoặc là nên nói "Ô Luy", cô ta tột cùng thấy được điều gì từ cái kẹp tóc này? Cô ta nghĩ tới mình trước khi biến thành zombie sao? Cho nên mới muốn liều lĩnh bắt lấy.
Nhưng mà, cánh tay của cô ta gần bắt được cái kẹp tóc nhưng dưới lực đạo của viên đạn biến thành bột mịn.
"Nữ vương Zombie" trừng mắt tràn đầy sợ hãi, cánh tay cuồng loạn vơ vơ vài cái nhưng cái gì cũng không cứu lại được. Cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn nó tán thành vô số mảnh nhỏ, cái gì cũng không nắm lại được.
"Gào!!!"
Cuồng nộ khiến nó mất hết cảnh giác, nó điên cuống đánh về phía thanh niên lại quên mất phòng bị nhược điểm của mình.
Cuối cùng, bụi bặm lắng xuống...
Không biết qua bao lâu ,khi cô gái từ gần ba bốn tiếng đồng hồ hôn mê tỉnh lại thì phát hiện mình đang được thanh niên ôm trong lòng, cô thấp giọng hỏi: "Nó chết rồi sao?"
Thương Bích Lạc nhìn kỹ cô gái trên đùi mình, vươn tay xoa khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn thỉu của cô: "Chết rồi."
Hạ Hoàng Tuyền thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt đột nhiên dừng lại ở hình ảnh hắn hơi cụp lại móng tay sắc nhọn. Cô vươn tay mềm mại , cố sức nắm tay hắn lại: "Anh đây là....biến thành zombie rồi?"
"...." Đôi mắt Thương Bích Lạc hơi nheo lại. Tuy vẫn chưa hoàn toàn biến hoa thế nhưng cũng sắp rồi. Khi đó hắn sẽ hoàn toàn mất đi lý trí sao? Cô sẽ giết chết hắn sao? Nếu như vậy chẳng bằng tiên hạ thủ vi cường....
Hắn hít mũi một cái, một bộ phận thân thể đã bị biến hóa có thể ngửi thấy mùi vị ngọt ngào đầy sức dụ dỗ trong máu thịt của cô, thật muốn ăn..muốn cắn vào cái cổ ấm áp của cô, xe tươi huyết nhục tươi non, uống sạch huyết dịch mỹ vị, muốn nuốt từng chút từng chút của cô vào bụng. So với việc bị cự tuyệt, chán ghét rồi bị giết, chẳng bằng cứ ăn sống cô như vậy, để cho cô biến thành một phần của mình.
Cái ý nghĩ này giống như lời nói của con rắn khiến cho con người rơi xuống khỏi thiên đường trong vườn Địa Đàng mười triệu năm trước "Híz-khà zz Hí-zzz" nhỏ nhẹ, khiến người vui vẻ chịu đựng bị đẩy vào địa ngục.
Ăn cô ấy đi!
Ăn cô ấy đi!!
Ăn cô ấy đi.
Chẳng biết từ lúc nào, ánh mắt thanh niên dừng lại ở cái cổ mềm mại của cô gái, hắn yên lặng hoạt động móng tay bị cô nắm trong tay. Đỉnh nhọn hoắt mơn trớn trên da thịt trơn thuận trắng nõn, chỉ cần hơi dùng sức là có thể đâm vào trong đó, cảm thụ máu dịch chầm chậm lưu động.
Chợt cảm thấy có chút lạnh lẽo, Hạ Hoàng Tuyền kỳ quái liếc nhìn Thương Bích Lạc rồi sau đó đột nhiên thở dài một tiếng: "Anh cái tên này thật đáng thương."
Thanh niên dừng động tác: "Cái gì?"
"Anh vốn chỉ có dáng dấp đẹp là ưu điểm. Bây giờ cả nó cũng mất đi, thực sự là quá đáng thương..."
"..."
"Chẳng qua," Cô gái nhếch miệng, nắm chặt bàn tay ấm áp giống như con người của thanh niên, khẽ cười nói, "Biến dạng cũng không sao, zombie cũng không sao, chỉ cần còn sống là được rồi."
"..." Con ngươi bỗng nhiên thu nhỏ lại.
Một giây kể tiếp, cô gái cảm thấy mình bị thanh niên cứng ngắc ôm vào lòng. Gương mặt hắn chôn thật sâu vào cần cổ cô. Tư thế như vậy khiến cô vô cùng mất tự nhiên thể là hơi đẩy vài cái bên ngoài nhưng khi nghe được câu nói tiếp theo của hắn thì bỗng cứng ngắc.
Thanh niên khi nói phun ra một chút nhiệt khí trên da thịt mềm mại trắng noãn non nớt của cô gái.
Hắn nói: "Quả nhiên, thật muốn ăn cô rồi."
"..."
P/s: Đoạn đầu của chương thật là =.= làm tớ vừa edit vừa xoa móng tay T^T
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro