Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tâm sự tuổi 25

Tôi ngủ quên khi đang nhắn tin, mơ chập chờn rồi giật mình tỉnh giấc. Giữa bình minh, tự nhiên chạnh lòng lo sợ.

25 tuổi, mỗi ngày nhìn thấy bao câu chuyện tình. Đằng sau mỗi tấm thiệp mời là một câu chuyện mới.

Có những đôi bạn yêu nhau bao năm đằng đẵng bỗng chia tay, rồi vội vàng kết duyên với một người mới quen. Có những đứa bạn lên xe hoa chỉ mong cưới chóng vánh cho xong thủ tục. Có những đứa trước nay chưa yêu một lần, đột ngột thành cô dâu, nụ cười nhàn nhạt sau tấm khăn voan, nói về người bạn đời mà không thể mông lung hơn: "thấy cũng tạm, thì cưới".

Không nhiều đứa nói cưới vì yêu, mà nói cưới vì phù hợp: điều kiện phù hợp, thu nhập phù hợp, thời điểm phù hợp. Tôi trộm nghĩ: phù hợp không phải chỉ là điểm bắt đầu cho một mối quan hệ hay sao? Dành cả thanh xuân để hiểu một người, đến cuối cùng lại chọn một người đến gương mặt còn chưa nhớ rõ. "Phù hợp", rốt cuộc là khôn ngoan, hay là đặt cược một canh phó thác?

Tôi biết, con gái kết hôn luôn muốn chọn người đàn ông mang lại cảm giác an toàn. Nhưng, có phải tôi quá mơ mộng không khi nghĩ cảm giác an toàn là toàn tâm toàn ý có người yêu mình và mình yêu? Là ở bên một người mà bản lĩnh của người ấy khiến mình tin tưởng, mùi hương của người ấy khiến mình vấn vít, cánh tay của người ấy khiến mình an tâm...? Là cảm giác có một người mà dù giông bão ập đến ra sao, vẫn hiểu, vẫn tin, vì nhau và cùng nhau cố gắng?
Hay bởi tôi chưa có một mối tình đủ lâu để hiểu rằng, cảm giác an toàn của đàn ông, đến cuối cùng đều phải đong đo bằng số chữ số trên bảng lương, số mét vuông trên sổ đỏ...?

Có lẽ, chuyện tình cảm, mỗi người một cảm nhận, mỗi người một giấc mơ, hạnh phúc nóng lạnh ra sao chỉ người trong cuộc hiểu.
Có lẽ, khi còn trẻ, còn nhiều dũng cảm để mà yêu, để chờ đợi, để vì nhau. Đến tuổi này, không còn muốn bất chấp, không còn muốn mộng mơ, không đặt cược tương lai vào tình yêu nữa.

Có chăng, là tôi chưa chịu lớn mà thôi.

Lâu rồi không yêu ai, cũng không nghĩ về một happy ending nào cả, nhưng bản năng gia đình khiến tiềm thức tôi luôn tồn tại giấc mơ về mái ấm tương lai. Tôi luôn nghĩ, ồ, một ngày không xa tôi sẽ gặp và ở bên người đàn ông tôi yêu da diết. Tôi còn nghĩ, nếu hôn nhân không có tình yêu, tôi thà độc thân mãi.

Nhưng, câu chuyện hôm nay khiến tôi chập chờn lo sợ.

Tôi không sợ muộn màng. Tôi chỉ sợ mình cầu toàn đến quên rung động. Tôi chỉ sợ lỡ một ngày không vượt qua được áp lực, đành thôi mộng mơ mà tặc lưỡi lấy một người "phù hợp". Một người mà ở bên nhau không có hơi ấm. Một người mà nhìn vào mắt nhau không thấy xuyến xao. Nghĩ đến việc mỗi ngày nở nụ cười nhàn nhạt với một người đàn ông xa lạ, nghĩ đến việc phải quấn quýt với một người mình không yêu... nghĩ thôi đã thấy lạnh lẽo trong lòng.

Phụ nữ có thể tham vọng cứu thế giới, có thể rời non lấp bể, nhưng mạnh mẽ đến đâu cuối cùng vẫn là giống loài nhạy cảm, sợi dây hạnh phúc quyện chặt với hôn nhân. Nên nếu được, đừng vì vội vàng mà tặc lưỡi tạm bợ. Tặc lưỡi lần đầu, vì cha mẹ, vì đến tuổi, vì có duyên. Tặc lưỡi lần sau, vì con cái, vì gia đình, vì điều tiếng thiên hạ... Đôi ba lần tặc lưỡi đã đi hết cuộc đời, có bao lần chợt nhớ thời son trẻ từng mơ ở bên người mình yêu, nắm tay nhau khám phá mọi vùng trời?

"Và anh, em giữ sự lạnh lùng suốt thanh xuân để giấu hơi ấm chờ anh tới. Anh lề mề chậm chạp nhưng cứ chân thành mà tới nhé, được không? " ❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #confession