Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7

"Tình yêu không rời.Tổn thương  chuyển đến."

<Kim Namjoon>

•••

<Quá khứ không thể quên>

"Tại sao con lại làm vậy Joonie-yah!"

Namjoon có thể nghe thấy tiếng la hét điên cuồng của mẹ mình từ ghế phụ nhưng cậu không còn sức lực để trả lời điều đó cũng như để tự vệ. Cậu quá mệt và đôi mắt anh gần như nhắm lại, mắt anh nhìn vô hồn vào mui xe và tai cậu bắt gặp tiếng nức nở của Taehyung. Cậu chuyển mắt về phía đứa em trai đang khóc trong bất lực khi gục đầu vào lòng Taehyung. Taehyung đang giữ cổ tay đang chảy máu của mình được quấn bằng một chiếc khăn trắng. Chiếc khăn đã thấm đẫm màu đỏ thẫm và máu cũng đã làm ướt cả bàn tay của Taehyung. Tuy nhiên, Taehyung có vẻ không bận tâm về điều đó.

"Chờ chút thôi Joonie. Chúng ta sẽ đến bệnh viện sớm thôi ..."

Giọng nói hoảng sợ của cha như bị súc miệng, cảm giác xa cách, tầm nhìn mờ mịt và cổ họng khàn đặc như chưa từng nếm một giọt nước nào trong nhiều ngày. Bây giờ cậu đang khát. Anh ấy muốn uống thứ gì đó lạnh và ngon ngọt. Muốn bố anh ấy dừng lại ở đâu đó để anh ấy có thể mua một ly nước cam lạnh ngon lành. Cậu đang chảy nước miếng vì những suy nghĩ. Nhưng anh biết cha anh sẽ không làm điều đó vào thời điểm quan trọng này. Cậu sắp chết. Cái chết của cậu gần hơn bệnh viện. Cuộc hành trình gập ghềnh này kéo dài hàng giờ nhưng cậu có thể cảm thấy cha mình đang tăng tốc.

"Hyung .... hyung .... cố lên ... khoan lên ..."

Taehyung đang khóc? Để làm gì? Ôi không! Cậu đã làm cho đứa em trai quý giá của mình phải khóc vì cậu? Cậu không phải là một người anh em tốt phải không? Namjoon cố gắng đưa tay lên để lau những giọt nước mắt xấu xí đó nhưng anh quá yếu. Cậu không thể cử động được cơ thể của mình. Cậu đang ở bên bờ vực của cái chết. Hơi thở đang phập phồng và phổi của cậu bị căng cứng đến mức gần như bị nghẹt thở. Cậu cảm thấy lạnh. Đang là mùa hè nhưng tại sao thời tiết lại lạnh như mùa đông? Namjoon đang rùng mình.

"Nhanh lên yeobu ... anh ấy đang chết vì Chúa !!" Mẹ cậu hét lên.

Namjoon muốn nói rằng không sao đâu. Cậu muốn nói hãy từ từ, không cần vội vàng. Nguy hiểm. Bố cậu có thể bị phạt siêu tốc và tất nhiên mẹ cậu sẽ cằn nhằn anh ấy sau này. Lái xe cẩn thận, appa!  Cậu muốn nói ra sự lo lắng của mình nhưng không thể. Có cái gì đó bóp nghẹt cổ họng khiến anh không thể nói được.

Sau đó, có một tiếng nổ lớn và la hét nhưng cậu không thể xác nhận những gì đã xảy ra. Cậu  chỉ cảm thấy thế giới của mình đang quay cuồng, cơ thể cậu bị đập tới lui trong xe. Cậu có thể nghe thấy tiếng la hét của mẹ mình. Cậu có nghe thấy tiếng la hét của cha mình. Cậu cũng có thể nghe thấy tiếng hét của Taehyung. Nhưng tại sao? Và tại sao chiếc xe quay? Namjoon bối rối. Toàn thân  đau nhức và tê liệt, nhiều hơn những gì cậu cảm thấy trước đây. Bây giờ không chỉ cổ tay bị chảy máu mà anh ấy còn có thể cảm thấy chất lỏng màu đỏ tương tự đang chảy trên mặt mình.

Chiếc xe sau đó đột ngột dừng chuyển động. Namjoon cau mày. Cậu muốn hỏi cha mình xem họ đã đến bệnh viện chưa nhưng khi thị giác của cậu trở nên sống động hơn, mắt cậu mở to hơn những gì cậu nhìn thấy. Bây giờ cậu đã có một cái nhìn rõ ràng. Chiếc ô tô bị lật ngược với 4 quả lốp trên. Có khói bao quanh xe. Cửa sổ vỡ thành nhiều mảnh. Cậu liếc thấy một chiếc xe tải bên ngoài đã đâm vào xe của họ. Đôi mắt của cậu di chuyển xung quanh , tìm kiếm một thứ gì đó quý giá. Sau đó,cậu có thể nhìn thấy cơ thể mềm nhũn của cha mẹ mình trên ghế trước. Có máu trên khắp cơ thể của họ. Mẹ anh mắt nhắm nghiền. Cha cậu cũng vậy. Trái tim cậu đang đập điên cuồng khi hơi thở của cậu quá nặng nề.

"Eo-eomma? Ap-appa?" Cậu  buộc mình phải gọi bố mẹ từ cái cổ họng khô khốc của mình. Nhưng không có câu trả lời. Cơ thể cha mẹ của cậu không hề di chuyển

"Eomma? Appa?" Cậu  gọi một lần nữa nhưng cả bố và mẹ đều im lặng, không cử động. Namjoon kinh hoàng nhìn theo và toàn thân cậu đang run lên bần bật.

Sau đó Namjoon bắt đầu nức nở. Đôi mắt anh điên cuồng tìm kiếm Taehyung. Em ấy ở đâu?  Không thể di chuyển đầu, Namjoon dùng tay phải của mình, tìm kiếm Taehyung trước khi tay cậu chạm vào cơ thể. Lạnh lùng và đẫm máu.

"Tae ..? Tae ???"

Namjoon hét to cho đến khi cổ họng cậu cảm thấy đau. Cậu sợ hãi !. Mẹ cậu !  Bố của cậu ! Taehyung của cậu ! không ai đáp lại giọng nói của anh. Cậu cố gắng hét lên để được giúp đỡ nhưng anh ấy không thể nghe thấy bất cứ điều gì ngoại trừ sự im lặng. Cậu đang khóc trong bất lực, bên trong chiếc xe nát bươm cùng gia đình, máu vương vãi khắp nơi và Namjoon có thể ngửi thấy mùi khói, khí gas và máu qua lỗ mũi.

Có một giọng nói nghe rõ bên ngoài xe, Namjoon có thể nhìn thấy một vài đôi giày với nhiều màu sắc khác nhau đang xáo trộn bên trái và bên phải. Cậu cố gắng nói điều gì đó nhưng vô ích. Tầm nhìn của cậu trở nên mờ hơn và trong một giây phút cậu chìm trong bóng tối hoàn toàn trong khi hình ảnh cha mẹ đang mỉm cười và Taehyung xuất hiện trong tâm trí cậu.

"Joonie .... chúng ta yêu con....."

"Eomma ... appa ... Tae ..."

----- xxx -----

<Hiện tại đau đớn mà anh phải sống>

Namjoon ngấu nghiến sâu vào cổ tay trái được vẽ với một vết sẹo dài xấu xí trên đó. Từng giây từng phút trong ánh nhìn của cậu , cảm giác ngứa ngáy và đã thôi thúc cậu chạm vào vết sẹo bằng ngón tay của mình. Nỗi đau đã qua đi từ lâu nhưng mỗi lần nhìn vào vết sẹo lòng cậu lại thấy nhói đau và cảm giác tội lỗi rằng cậu đã giết chính cha mẹ mình. Cậu đang gãi vào vết sẹo vì lo lắng, để lại một số vết đỏ gần như chảy máu nhưng cậu cảm thấy mãn nguyện khi xem trước khi hành động của anh ấy bị xen vào bởi giọng nói nam tính của em trai mình.

"Hyung?"

Namjoon quay người lại, nhìn Taehyung đã cau mày trên khuôn mặt điển trai. Namjoon nhanh chóng che đi vết sẹo bằng chiếc cúc áo dài ngắn cũn cỡn của mình, che đi những dấu vết ghê tởm trong quá khứ đau buồn của mình. Sau đó Namjoon mỉm cười với Taehyung trước khi cậu bắt đầu đặt đĩa trước mặt em trai mình.

"Mọi chuyện ổn chứ?" Taehyung quan tâm hỏi. Y nhận ra anh trai mình đã lảng vảng trong bếp kể từ khi anh đi văn phòng về. Vẻ mặt căng thẳng hiện lên trên gương mặt Namjoon đã khiến trong lòng Taehyung lo lắng. Y không nhìn thấy khuôn mặt đó trong một thời gian dài, và điều đáng báo động là anh trai y có biểu hiện đó đột ngột. Taehyung vô cùng lo lắng, thành thật mà nói.

Namjoon cười nhẹ và ngồi vào chỗ bên cạnh Taehyung. "Anh không sao Tae ..."

Taehyung nhìn chằm chằm vào anh trai mình, không tin vào câu trả lời nhưng y không chịu thúc ép Namjoon nói ra sự thật. Y sợ nó sẽ kích động anh trai mình nhiều hơn.

"Hyung,  có thể nói với em  tất cả mọi thứ được không?" Y nói cẩn thận.

Namjoon nhìn Taehyung trước khi cậu nói. "Anh biết Tae. Làm ơn ăn đi," cậu vừa nói vừa vò tóc Taehyung một cách âu yếm.

"Tại sao anh không ăn?" Taehyung hỏi.

Namjoon lắc đầu. "Anh không đói đâu. Ăn đồ của em đi, hôm nay mệt quá nên ngủ sớm. Được không? Còn để đĩa trên bồn rửa, ngày mai anh sẽ rửa ..." Cậu nói khi đứng dậy khỏi ghế và đi về phía phòng ngủ của mình.

Taehyung hé môi để nói điều gì đó nhưng y lại bĩu môi khi anh trai của y dường như không bận tâm về điều đó và chỉ để y một mình ở bàn ăn để ăn tối mà không có cậu. Taehyung thở dài trong tuyệt vọng khi biết rằng chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra ở văn phòng khiến Namjoon trông đau khổ như vậy. Một cảm giác lo lắng tấn công lương tâm bên trong y và bắt đầu lo lắng. Điều gì sẽ xảy ra nếu anh trai  gặp phải một chuỗi sự cố khác? Taehyung lắc lư mạnh mẽ cố gắng vứt bỏ ý nghĩ đó. Không! Namjoon không sao. Anh ấy sẽ ổn trong những ngày này. Anh ấy không sao ! Taehyung tiếp tục nói với bản thân mình những điều tương tự. Tuy nhiên y vẫn không thể xua đi cảm giác lo lắng thường trực đối với anh. Căn bệnh trầm cảm kéo dài mà anh trai y đã phải chịu đựng thật ghê tởm. Taehyung rất sợ khi chứng kiến nó lần nữa!

Namjoon chùng mông về phía chiếc giường êm ái của mình với một hơi thở nặng nhọc. Sau đó, cậu duỗi thẳng cả hai bàn tay của mình, thấy nó run rẩy và Namjoon bắt đầu khóc không thành tiếng. Cậu giấu miệng bằng lòng bàn tay, sợ Taehyung nghe thấy tiếng nức nở và lo lắng cho mình. Đó là điều cuối cùng cậu muốn làm vào lúc này, cậu không muốn làm gánh nặng cho Taehyung về vấn đề của mình. Taehyung đã phải gánh một trọng lượng lớn trên đôi vai của chính mình. Cậu không nên bắt Taehyung phải chia sẻ nỗi tuyệt vọng của mình.

Namjoon nhắm mắt lại trong giây lát trước khi hình ảnh một người đàn ông hiện ra sau đôi mắt nhắm nghiền và cậu ngay lập tức mở mí mắt lên vì cảm giác bỏng rát khiến mắt cậu càng chảy nhiều nước mắt " Jim Park ".  Cậu niệm cái tên đó trong tâm trí mơ hồ. Trái tim  trở nên căng thẳng hơn khi anh nhớ lại những gì đã xảy ra ở văn phòng ngày hôm nay. Nó kinh khủng đến mức cậu nghĩ rằng một lúc nào đó cậu sẽ nhận được một cuộc tấn công hoảng loạn vì sự vây hãm tình cảm hung hãn. Không ngờ ông chủ mới của mình lại tàn nhẫn với anh như vậy. Tại sao người đó cứ tiếp tục mổ xẻ cậu ? Tại sao cứ đối xử với cậu như thể là một con người ở tầng lớp dưới đáy xã hội.

Namjoon giật mạnh áo mình, cảm thấy lồng ngực đau nhói vì tất cả cảm xúc mà anh có được ngày hôm nay. Cậu cố gắng kiềm chế bản thân để không suy sụp ngày hôm nay đến mức chỉ muốn chạy trốn khỏi đó. Nhưng chính Taehyung đã khiến cậu phải tiếp tục chống chọi với cuộc đấu tranh bên trong. Taehyung là lý do tại sao cậu phải tự nhủ mình phải chịu mọi sự sỉ nhục. Taehyung cần cậu và cậu không thể để Taehyung thất vọng. Cậu không thể để mất việc vào lúc này khi cậu đang cố gắng kiếm tiền cho Taehyung , cậu biết ngày nay kiếm được một công việc tử tế không dễ. Như vậy cậu sẽ chịu mọi sự tra tấn và để nó tự biến mất đi. Cậu có thể làm được. Vì Taehyung!

----- xxx -----

"Thưa ngài, đây là tất cả các tài liệu mà ngài cần xem qua trước khi ký ..."

Namjoon đặt một đống hồ sơ xuống trước mặt Jim Park mà không thèm nhìn anh khi cậu vừa nghe thấy anh chàng cười khẩy. Namjoon cố gắng không giao tiếp bằng mắt, cảm thấy sợ hãi bởi không khí lạnh lẽo tuyệt đối trong phòng. Tay cậu run lên vì lo lắng.

Sau đó, cậu tiếp tục đọc cuộc hẹn đã định cho ngày hôm nay đến Jim Park. "Một cuộc họp với tất cả các nhân viên đã được lên lịch vào lúc 10 giờ sáng để chào hỏi và gặp gỡ ngắn gọn. Một cuộc họp ngắn với ông Lee từ H&R vào lúc 11 giờ sáng và sau đó ngài sẽ ký hợp đồng với ông Byun lúc 3 giờ hôm nay, thưa ngài..."

Jimin nhìn Namjoon cảm thấy khó chịu khi người đàn ông cao lớn hơn đến phòng mình với rất nhiều hồ sơ để anh kiểm tra và bây giờ đã bắt đầu thông báo cho anh về lịch trình của anh  cho ngày hôm nay. Anh vẫn chưa sẵn sàng để bắt đầu làm việc nhưng nghe thấy danh sách dài của cuộc họp và những người mà anh cần gặp ngày hôm nay, Jimin đã cảm thấy kiệt sức rồi. Và anh đổ lỗi cho Namjoon vì đã ấn định cùng một ngày cho tất cả những cuộc gặp gỡ ngu ngốc đó.

"Anh đang muốn giết tôi sao Kim Namjoon?!" Jimin hét lên vì tức giận.

Namjoon bị sốc trước lời buộc tội gay gắt và cậu nhìn Jim Park với trái tim đập thình thịch. Cậu nắm chặt tấm kế hoạch của mình, chớp mắt nhanh chóng cảm thấy lo lắng trước vẻ mặt nghiêm túc của COO trẻ tuổi.

"N-ngài ... tôi..tôi ..."

"Tại sao anh phải lên lịch cho mọi thứ ngày hôm nay? Tôi không làm việc cho ngày hôm nay chỉ có anh ngốc! Anh có muốn tôi chết vì làm việc quá sức bản thân mình không ??" Jimin mắng mỏ.

"Cái này ... cái này đã được sửa bởi bà ... bà Park, thưa ngài .."

Jimin đập tay xuống bàn làm vang lên một tiếng nổ lớn trong phòng. Namjoon bối rối trước hành động đột ngột của anh. Mắt nhìn xuống sàn và những ngón tay cậu bắt đầu sờ soạng gấu tay áo.

"Còn anh với tư cách là trợ lý riêng của tôi, Kim Namjoon thì có nhiệm vụ gì? Anh cần phải đảm bảo rằng mọi việc đều thuận lợi cho tôi, chết tiệt! Tôi đã không để anh làm PA của tôi để anh giao cho tôi loại này chết tiệt !! " Jimin bật ra, nghiến răng làm cho hàm của anh cử động và mạch máu của anh bật ra. Mặt anh ấy bắt đầu đỏ lên vì tức giận.

"Xin lỗi ngài. Tôi sẽ ... sẽ cố gắng quản lý nó tốt hơn vào lần sau ... lần sau .." Namjoon nói, lắp bắp khi tung ra những từ thích hợp để giải thích cho Jim Park.

Jimin chế giễu câu trả lời trước khi dựa vào ghế, nhìn chằm chằm vào Namjoon với khóe mắt đầy hận thù. Anh  hầu như không giữ mình khỏi vồ về phía Namjoon . Anh ấy không muốn tiếp xúc cơ thể với cậu khi biết điều đó không mang lại lợi ích gì cho anh ấy. Một lời nói thô bạo sẽ hữu ích hơn cho anh ta trong việc làm tổn thương con đực và anh  rất vui khi thấy cậu nao núng trước  điều đó. Jimin nhếch mép thích thú.

"Tôi muốn bạn hủy bỏ lời chào và gặp gỡ với các nhân viên và cả Mr Lee nữa ..." Jimin hướng dẫn.

Namjoon mở to mắt trước lời chỉ dẫn. "N-nhưng thưa ngài ... bà Park đã .."

Jimin nheo mắt nhìn anh cả trước khi đột ngột can ngăn. "Tôi đã nói. Hủy bỏ. Tất cả. Của. Nó!"

"N-ngài ..."

"Tôi sẽ làm điều đó vào ngày mai. Hãy làm cho nó xảy ra, bạn là PA của tôi vì vậy anh cần phải trả lại nó dựa trên thời gian rảnh của tôi ..."

"Vâng thưa ngài..."

Namjoon sửng sốt khi Jim Park đột ngột bật dậy khỏi chỗ ngồi và đi về phía anh với cả hai tay đút túi quần. Namjoon cắn môi dưới, cảm thấy khó chịu trước khoảng cách quá gần giữa anh và Jim Park. Ông chủ của cậu có thể thấp và nhỏ hơn cậu nhưng khí chất đáng sợ kỳ lạ mà anh chiếu ra luôn khiến cậu cảm thấy rụt rè và muốn thu mình lại vì sợ hãi. Cậu có thể cảm thấy sự căm thù đối với cậu bao quanh Jim Park như một bầu không khí đen tối của ma quỷ.

"Còn bây giờ, tôi muốn anh theo tôi đi đâu đó ..." Jimin ngang nhiên nói.

Namjoon mở to mắt, kinh hoàng trước lời chỉ dẫn của suddeb. "Để-ở đâu, thưa ngài?"

Jimin lí nhí trước câu hỏi. "Tôi  có được phép đặt câu hỏi về đơn đặt hàng của tôi không Kim Namjoon?" Jimin chế giễu

"Không-không, thưa ngài."

"Tốt. Bây giờ đi theo tôi."

------ xxx -----

Namjoon thở dài và thở dài không ngừng, cảm thấy thật ngớ ngẩn trước trò hề của ông chủ mới đến mức khó hiểu. Cậu không biết kiếp trước mình đã phạm phải tội lỗi gì mà bị nam thanh niên kia tra tấn. Trong hai giờ, anh ta về cơ bản là lượn quanh Jim Park ở trung tâm mua sắm, đi theo cậu như một con chó trung thành mua đủ thứ, chủ yếu là quần áo đắt tiền tại một cửa hàng có thương hiệu nổi tiếng. Và nhiệm vụ của cậu là phải mang theo tất cả các túi giấy đã đạt đến giới hạn của mình. Trên tay cậu có hơn mười lăm cái túi và Namjoon đã mệt mỏi. Thật sự mệt mỏi. Tinh thần và thể chất.

"Tôi đói!" Jimin nói và anh luồn một túi giấy khác vào tay Namjoon. Khiến con đực nhăn mặt vì đau vì sức nặng mà nó cần kéo ra ,Jimin chỉ nhếch mép cười và anh ấy bước đi hướng đến một trong những nhà hàng ở đó. Namjoon vội vàng di chuyển đôi chân đau của mình ra sau bước của Jimin.

Namjoon mồ hôi nhễ nhại khi đặt hết túi giấy xuống nền gạch, dùng cẳng tay lau những vết hằn trên trán, thở hồng hộc có dấu hiệu mệt mỏi. Và cậu đang định ngồi trước Jim Park thì lời nói của ông chủ lọt vào tai cậu.

"Tôi sẽ tự ăn ở đây. Tôi không thích mọi người làm phiền tôi khi tôi đang dùng bữa của tôi ..." anh nói một cách tàn nhẫn.

Namjoon sửng sốt trước câu nói đó và cắn chặt môi dưới. Sau đó, cậu gật đầu, nhận ra ý nghĩa dự định của những gì sếp của anh ta đang cố gắng truyền đạt. Cậu không có ý định phản đối hay trả đũa, biết rằng anh ta cần phải chịu đựng tất cả.

“Bỏ tất cả túi vào xe của tôi và đợi tôi ở đó…” Jimin nói và ném chìa khóa xe về phía Namjoon khiến cậu loạng choạng tìm cách bắt lấy.

Namjoon nhặt tất cả các túi giấy một lần nữa và rời khỏi nhà hàng hướng đến bãi đậu xe ở tầng hầm. Jimin chỉ nhìn theo bóng dáng cao lớn khuất dần qua lối vào của nhà hàng trước khi bật ra một tràng cười thỏa mãn rằng hôm nay anh đã hành hạ Namjoon. Thật vui cho anh khi thấy Namjoon đã phải vật lộn như thế nào trong suốt thời gian đi phía sau anh ấy với tất cả các túi giấy trên người. Anh  cố tình mua tất cả những thứ chỉ để thúc đẩy Namjoon. Không có gì anh đã mua ngày hôm nay là những gì anh ấy thực sự cần.

Anh  mất gần một giờ để hoàn thành bữa ăn của mình trước khi nhận ra rằng đã gần hai giờ và anh cần phải đi họp tại văn phòng của Byun, dự kiến ​​vào lúc ba giờ. Namjoon đang đợi anh ở xe, đứng nghiêm chỉnh bên cạnh chiếc xe màu đen sang trọng của anh.

"Văn phòng của Byun ở đâu?" Jimin hỏi khi xe đã lên đường và trời đang mưa rất to.

"Tại Gangnam ... nhưng ..."

Jimin quay đầu về phía Namjoon có vẻ lo lắng về chỗ ngồi của mình. Jimin cau mày bối rối. "Nó là gì?"

"Bởi vì sáng nay chúng ta rời văn phòng vội vàng ... và ... và tôi nghĩ chúng tôi sẽ ghé qua văn phòng trước khi đến Gangnam ... nên ..."

"Cái gì. Là. Nó. Kim. Nam. Joon?" Jimin hỏi nghiến răng khó chịu, biết có điều gì đó không ổn từ việc lắp bắp.

"Hợp đồng ký kết hôm nay vẫn còn ở trong văn phòng..."

Jimin há hốc mồm kinh hãi trước thông tin, nhanh chóng lách xe sang lề, phanh gấp khiến Namjoon suýt ngã đập đầu vào bảng điều khiển do va chạm. Namjoon đặt tay lên ngực, cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, hoảng sợ trước tình cảnh này.

"Cái quái gì vậy Namjoon ??? Anh có biết hợp đồng quan trọng như thế nào đối với công ty chúng ta không? Và bây giờ anh mới thông báo cho tôi về chuyện chết tiệt này? !! Anh ngu ngốc hay sao ????" Jimin hét lên, khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận và mắt nhìn chằm chằm vào Namjoon đang nhảy ra khỏi chỗ ngồi vì sốc.

"Xin lỗi Ngài ... Tôi nghĩ ... Tôi nghĩ ..."

" Namjoon ! Anh  là thằng khốn nạn  Agghhh, thật là ...! Chết tiệt!" cắt Jimin xúc phạm.

Anh bực bội đập tay vào vô lăng xe. Anh hoàn toàn cáu kỉnh. Anh  thực sự đang hoảng sợ rằng anh ấy có thể bị hỏng công việc đầu tiên mà cha anh ấy giao cho. Cha anh sẽ không tha cho anh nếu anh làm mất hợp đồng với tập đoàn Byun giá trị bản thân lên đến hàng tỷ đồng. Anh không thể quay tay lái để đạt được hợp đồng ngay bây giờ, nó sẽ khiến anh  đến văn phòng của Byun muộn.

Sau đó Jimin quay người lại, đối mặt với Namjoon sợ hãi, chỉ tay lên cẳng tay của nam ca sĩ một cách thô bạo. "Anh phải sửa cái thứ chết tiệt này ! Namjoon. Hãy đi lấy hợp đồng trong vòng 30 phút và gặp tôi ở nhà hàng Byun. Nếu cậu đến muộn, anh sẽ phải trả giá! Hiểu không ??" Jimin ra lệnh.

Namjoon mở to mắt trước lời chỉ dẫn và môi cậu đang run lên vì sợ hãi. "N-nhưng thưa ngài, ba mươi phút là ..."

"Tôi không quan tâm , đồ ngu ngốc. Đi lấy hợp đồng ngay!"

"N-ngài......"

"Nhanh lên!" Jimin hét lên, cởi dây an toàn của Namjoon rồi nhanh chóng mở cửa cho cậu, đẩy nam nhân ra khỏi xe. Cậu không mất hơn mười giây để bắt đầu lái xe một lần nữa và bỏ lại Namjoon trong cơn mưa nặng hạt.

Jimin liếc trộm qua gương hậu, nơi anh thấy Namjoon đang đứng dưới mưa, sững sờ trước hành động của anh. Anh có thể tàn nhẫn nhưng điều đó cần phải được thực hiện. Namjoon cần phải có hợp đồng và anh cần phải đến Gangnam càng nhanh càng tốt để có thể căn thời gian cho Namjoon đến với hợp đồng theo đúng thời gian đã định. Anh không hối hận hay tội lỗi khi đối xử với Namjoon như vậy. Cậu xứng đáng với điều đó. Đó là công việc của cậu với tư cách là trợ lý cá nhân.

Namjoon thẫn thờ nhìn chiếc xe thể thao màu đen bỏ mình dưới mưa, ướt sũng. Quá đột ngột khiến anh không thể đáp lại những gì Jim Park đã nói với anh vừa rồi. Tất cả những gì cậu biết là Jim Park đã đẩy cậu ra khỏi xe và lái đi. Anh ấy mất một phút để ôm lấy mình trước khi nhận ra rằng anh ấy không còn thời gian để cảm thấy buồn hay tức giận. Namjoon ngay lập tức dang rộng cánh tay của mình để đón một chiếc taxi và may mắn là cậu không cần phải đợi lâu hơn để có được một chiếc. Tuy nhiên, cậu đã ướt sũng nước và anh ấy nhận ra rằng anh ấy không có thời gian để thay đổi nó vì cậu cần phải gấp rút trở lại Gangnam. Namjoon thở dài cảm thấy chán nản với bản thân thảm hại của mình.

Không sao đâu Namjoon. Không sao đâu ....

**By:No

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro