Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 18

"Thật khó để thức dậy sau một cơn ác mộng nếu bạn thậm chí còn chưa ngủ"

-------------------------

Không có chuyến xe nào thực sự im lặng. Luôn luôn có một cái gì đó. Âm thanh chói tai của cần gạt nước, tiếng nổ lốp bốp, tiếng động cơ - phá vỡ tình huống khó xử. Nhưng ở đây, bây giờ, ở đâu đó giữa hành trình trở về Seoul, cùng Jimin ngồi bên tay lái chiếc xe đắt tiền của mình, có một khoảng lặng giữa anh và Namjoon tuyệt đối như Jimin đã từng trải qua.

Trong chuyến đi đến Daegu vài ngày trước, đã có lúc Jimin bật radio, để khoảng lặng ngập tràn bởi vô số bài hát được phát bởi Deejay. Lần khác, Jimin đã có một số cuộc tranh cãi với Namjoon, điều này luôn khiến cậu phải thu mình lại và thừa nhận thất bại trước thái độ kiên trì của mình. Một số lần khác, họ lái xe một đoạn dài mà không nói chuyện, chỉ đơn giản là nhìn con đường khuất bóng bên dưới chiếc xe. Nhưng đó là những khoảng lặng thoải mái, bị đánh thủng bởi những suy nghĩ lạc lối sau cuộc cãi vã của họ. Nhưng Jimin biết, cuối ngày hôm nay họ sẽ lại bắt đầu nói chuyện.

Tuy nhiên, điều này đã khác. Đó là một thứ yên tĩnh giòn, sắc nét xung quanh các cạnh, và độ cứng của nó đọng lại vào mọi ngóc ngách của chiếc xe nhập khẩu khiến Jimin cảm thấy khó chịu khi chuyển sang chỗ ngồi của mình khi đang lái xe. Anh  luôn nhìn chằm chằm vào cậu đang nhìn bên ngoài xe, nhìn chằm chằm vào những cái cây và bất cứ thứ gì họ có dọc theo con đường. Cậu không nói gì sau khi họ rời bệnh viện một giờ trước. Cậu đang vẩn vơ trong suy nghĩ của riêng mình, không rời mắt khỏi Jimin dù chỉ một lần.

"Tôi muốn về nhà ... làm ơn ..."

Trái tim Jimin chùng xuống trước lời cầu xin, cảm giác quặn thắt khi anh phải cầu xin một cách đau khổ trong khi nước mắt anh ấy lăn dài không ngừng trên khuôn mặt tái nhợt của anh ấy. Bác sĩ đã miễn cưỡng cho anh ta xuất viện. BamBam để được chuẩn bị. Gã nói Namjoon cần nghỉ ngơi hợp lý, cậu đã quá mệt mỏi; về thể chất và tinh thần. Nhưng không ai có thể níu kéo được cậu khi  cứ van xin cho cậu về nhà, khóc lóc buồn bã. Và BamBam phải ký vào giấy xuất viện.

"Chăm sóc Namjoon. Hãy giữ liên lạc. Tôi và Mark thực sự muốn bù đắp mọi thứ cho cậu ấy ..." BamBam nói khi cùng Mark gửi Namjoon đến xe của Jimin ở bãi đậu xe bên ngoài tòa nhà. Gương mặt gã tràn đầy hy vọng rằng Namjoon sẽ không xa cách hai người bạn thân nhất của mình nữa. Bạn thân cũ.

Namjoon nhìn Mark và BamBam với vẻ mặt trống rỗng. Trong khi Jimin đang đứng ở phía bên kia của chiếc xe, quan sát và lắng nghe cuộc trò chuyện của bộ ba, điều khiển với đầy tò mò.

Sau đó, Namjoon trong một lúc lâu và chậm rãi nghiêng đầu sang trái và phải, cắn môi dưới với đôi mắt đẫm lệ. Đôi mắt cậu nhìn chằm chằm vào hai bóng dáng cao lớn với vẻ đau khổ và buồn bã. "Như cách tôi buộc mình phải sống mà không có Jimin suốt những năm qua, thì hai người cần phải sống cuộc sống của mình mà không có tôi. Tôi xin lỗi, nhưng tôi không thể ..."

Mọi người đều bối rối trước câu nói đó nhưng không thể nói gì thêm khi Namjoon đã nhảy vào xe - đóng sầm cửa lại mà không nhìn BamBam và Mark đang thất vọng vì vẻ bướng bỉnh của cậu. Namjoon khóc nức nở trong xe, giấu mặt không chịu để hai người rơi nước mắt xấu xa, biết mình đã hành động tàn nhẫn với hai người nhưng cậu không thể phủ nhận trái tim mình đau đến nhường nào mỗi khi nhìn thấy bọn họ. Họ sẽ luôn nhắc nhở cậu về tất cả những lỗi lầm và hành động sai trái mà họ đã làm đối với Jimin. Cậu không thể để mình tha thứ chừng nào cậu chưa quên được quá khứ đau buồn. Không phải bây giờ.

Jimin thở dài thườn thượt nhớ lại cuộc nói chuyện trước đó của ba người. Và có thể đọc được nỗi đau của cậu lúc này, Jimin có thể cảm nhận được sự đau khổ đó. Trước đây anh đã hành động một cách vội vàng, để bản thân chìm trong sự hận thù do chính mình tạo ra mà không cần biết sự thật. Anh đã đau khổ trong suốt 5 năm khi nghĩ về việc Namjoon đã phản bội anh như thế nào. Anh đang phẫn nộ và giận dữ nghĩ rằng, Namjoon bây giờ đang tận hưởng cuộc sống tươi đẹp của mình mà không có bất kỳ cảm giác tội lỗi nào. Nhưng ai mà biết được cuộc đời đã làm gì đối với cậu. Namjoon đã mất tất cả vì Jimin.

Jimin rùng mình khi nghĩ đến, cảm thấy sợ hãi. Điều gì sẽ xảy ra nếu Namjoon ghét anh nếu cậu biết rằng Jimin vẫn còn sống trong suốt thời gian này? Điều gì sẽ xảy ra nếu Namjoon đổ lỗi cho anh về cái chết của cha mẹ cậu? Điều gì sẽ xảy ra nếu Namjoon khinh thường anh  vì đã đối xử tệ với cậu? Chuyện gì xảy ra nếu??? Jimin bực bội vuốt tóc mình rằng bây giờ anh  đang bị xé nát sau khi biết sự thật. Anh không biết mình nên làm gì bây giờ. Anh không muốn mất đi cậu một lần nữa. Anh  lãng phí năm năm của cuộc đời mình để ghét Namjoon một cách sai lầm. Jimin không thể phạm phải những sai lầm tương tự một lần nữa. Anh  sẽ biến Namjoon thành của mình. Anh  muốn Namjoon trong cuộc sống của mình một lần nữa. Anh sẽ bù đắp mọi thứ cho Namjoon.

"Nam ... Namjoon? Anh ... ổn chứ?" Jimin quan tâm hỏi. Thêm phần lo lắng và lo lắng rằng cậu đã trở nên quá im lặng và Jimin không muốn kéo dài sự im lặng. Họ vẫn còn hai giờ hành trình dài đến Seoul. Ít nhất anh  cần phá vỡ lớp băng.

"Hmmmm ...."  Cậu ậm ừ, không nhìn Jim Park chút nào. Namjoon đã quá mệt mỏi để bắt đầu một cuộc tranh cãi với người sếp thiếu tỉnh táo của mình. Cậu chỉ muốn được ở lại một mình ngay bây giờ dù cậu cá rằng  không thể có được đặc quyền bên trong xe của Jim Park.

"Anh có đói không? Chúng ta có thể ghé qua một nơi nào đó .... Anh không có gì trong bụng cho ngày hôm nay ..." Jimin đề xuất thêm. Anh chỉ muốn cậu đáp lại anh.

Namjoon lắc đầu, mắt vẫn nhìn ra ven đường. Đầu cậu đang dựa vào cửa sổ và Jimin có thể thấy cậu  gầy gò như thế nào và khuôn mặt vẫn trông rất nhợt nhạt. Jimin hơi lo lắng rằng Namjoon có thể sẽ bị ốm trở lại trong suốt cuộc hành trình.

"Tôi sẽ dừng lại ở phía trước. Tôi đói, anh biết đấy ..." Jimin nói, nửa nói nửa thật.

Namjoon chỉ im lặng, không nói bất cứ điều gì như thể cậu đang thỏa hiệp với sự chống đối của Jim Park. Cậu biết rằng sẽ không có ích gì khi đưa ra ý kiến của mình nếu Jim Park không bao giờ lắng nghe cậu. Cậu mệt mỏi để tranh luận. Mất mười lăm phút để chiếc xe đến nơi gần nhất trước khi Jimin phóng xe đến bãi đậu xe ở khu vực nghỉ ngơi. Anh nhanh chóng thắt dây an toàn trước khi hướng mắt về phía Namjoon. Cậu không nhúc nhích một tấc, vẫn ở tư thế mười lăm phút trước.

Jimim tỏ ra bực bội nhưng đồng thời anh cũng cố gắng kiềm chế cơn tức giận của mình. Anh không muốn kích động cậu và khiến cậu phải xa cách họ hơn bây giờ. Anh  cần đối xử với Namjoon tế nhị nhất có thể. Thật khó nhưng Jimin đã cố gắng hết sức.

"Ra ngoài đi Namjoon-ssi ..." anh nói nhẹ nhàng.

Namjoon sửng sốt trước giọng nói đó trước khi  nghiêng đầu về phía Jim Park và lượn lờ xung quanh  trước khi cậu nhận ra chiếc xe đã dừng lại ở khu vực nghỉ ngơi. Namjoon thở dài và thắt dây an toàn một cách yếu ớt. Sau đó, cậu quay đầu một lần nữa về phía Jim Park, người đã để mắt đến Namjoon từ lúc nãy.

"Tôi ... tôi muốn ở trong xe ... có được không?" Cậu hỏi một cách hèn nhát, sợ rằng Jim Park sẽ nổi khùng với anh.

"Không !  Namjoon. Anh cần ăn. Tôi cũng vậy. Cả hai chúng ta cần nghỉ ngơi trước khi tiếp tục hành trình đến Seoul. Hiểu chưa?" Jimin nói với giọng hách dịch, không thể mặc cả với yêu cầu của Namjoon vì anh biết cậu cần gì đó để ăn. Cậu sẽ suy sụp nếu cứ tiếp tục ép buộc cơ thể yếu ớt của mình như vậy.

Namjoon nhìn chằm chằm vào Jim Park, một sự khó chịu nhỏ hiện ra trên môi như một hành động phản đối. Nhưng đó chỉ là một thái độ nổi loạn không có hành động thể xác. Dù ghét bước ra khỏi xe đến mấy, cậu cũng không thể chống lại quyền lực uy quyền của Jim Park đối với mình. Cậu cần phải tuân theo và lắng nghe.

Jimin nhếch mép chiến thắng khi thân hình cao lêu nghêu nhảy ra khỏi xe với vẻ mặt hờn dỗi và Jimin suýt nữa thì bật cười vì sự dễ thương đó. Sau đó, anh đi đến hàng của các quầy hàng nhỏ ở khu dân cư, tìm kiếm một số loại thực phẩm có thể làm cho cái bụng trống rỗng của anh kêu réo lên vì đói. Namjoon đang đi phía sau anh, chậm rãi và uể oải.

Cả hai người họ ngồi trên một trong những chiếc bàn được cung cấp, sau khi Jimin đã gọi món Jjajangmyeon cho cả hai người. Họ đang kiên nhẫn đợi thức ăn khi ng phục vụ đưa đến bàn của họ với hai bát Jjajangmyoen nóng hổi cho mỗi người.

"Ăn đi Namjoon-ssi ..." Jimin nói với giọng ra lệnh.

Namjoon hững hờ cầm lấy đũa, đổ nước sốt vào bát và khuấy đều cho đến khi nước sốt sánh lại với mì. Anh đang chảy nước miếng khi nhìn thấy cảnh đó nhưng đồng thời anh cũng có một làn sóng buồn nôn tràn ngập trong miệng. Namjoon cắn chặt môi để xua đuổi ý thức.

"Tôi....Không muốn ăn nó?"

Namjoon ngẩng đầu, căng thẳng nhìn Jim Park. Jim Park chắc chắn không thích nếu cậu nói với anh rằng anh  không có cảm giác thèm ăn. Cậu đã thử nó trước đây ở Daegu và ông chủ của cậu đã bắt bẻ và cuối cùng Namjoon buộc mình phải ăn hết mì ống. Đó là trước đây, nhưng cậu sẽ không thử lại một lần nữa, hy vọng lần này anh sẽ hiểu.

"Tôi ... tôi không thèm ăn ... nó khiến tôi buồn nôn?" Cậu nói, giọng nói lắp bắp do tính cách nhút nhát và khí chất kỳ lạ của Jim Park.

Jimin nheo mắt nhìn Namjoon và anh nhận ra cậu có vẻ không thoải mái lúc này. Cậu đang nghịch mì, quai hàm của cậu cử động như thể  đang cố kìm mình để không bị nôn. Jimin chậm rãi thở dài, đặt dao kéo lên khay. "Anh cần ăn một cái gì đó ..." anh nói.

"Nhưng ... tôi..không ..."

"Chỉ cần cất Jjajangmyeon đi. Tôi sẽ mua cho anh thứ khác. Hoa quả tươi?" anh nói thêm.

Namjoon giật mình trước những cử chỉ ân cần, gật đầu trước lời đề nghị và nhìn theo bóng dáng nhỏ bé đứng dậy đi đến một trong những gian hàng bán hoa quả tươi. Namjoon không thể hiểu cặn kẽ sự thay đổi thái độ của Jim Park lúc này nhưng cậu rất biết ơn vì lần này Jim Park đã trở nên hiểu chuyện hơn trước. Ít ra thì anh cũng không ép Namjoon ăn Jjajangmyeon. Cậu không thể phun ra mọi thứ bên trong chiếc xe nhập khẩu của Jim Park. Anh chắc chắn sẽ giết cậu

Namjoon bối rối khi Jim Park bất ngờ đặt một cốc hoa quả trộn trước mặt cậu trước khi  thốt ra từ 'cảm ơn' về phía anh. Cậu cẩn thận chọn trái cây đã cắt lát và cho vào miệng, khiến cảm giác buồn nôn ban nãy từ từ biến mất. Và cậu thề với Chúa rằng Namjoon  nhìn thấy nụ cười nhỏ trên môi Jim Park khi nhìn cậu ăn trái cây. Tim anh đập nhanh hơn khi nhìn thấy. Đó là gì?

Họ mất khoảng hai mươi phút để ăn uống và tắm rửa sạch sẽ trước khi bắt đầu lại cuộc hành trình. Lần này, cả hai đều sảng khoái khỏi sự mệt mỏi và họ được tiếp thêm năng lượng với món ăn mà họ vừa có.

"Namjoon-ssi ..."

Namjoon nghiêng đầu về phía Jim Park, người đang phóng tầm mắt ra xa lộ. "Vâng thưa ngài..."

Jimin miễn cưỡng, hơi ngập ngừng trước khi hắng giọng và nói những lời không mong đợi. "Xin lỗi..."

Namjoon nhíu mày khi nói, nhìn Jim Park với vẻ bối rối rõ ràng trên mặt. "Xin lỗi vì?"

"Ờ..... vì những gì đã xảy ra trước đó. Tôi không biết rằng anh đã có một trải nghiệm đáng sợ ở nơi đó .." Jimin nói.

Namjoon dừng lại một giây để hiểu Jim Park vừa nói gì trước khi trả lời bằng một câu hỏi. "Có phải là Mark không?"

Jim Park cau mày. "Mark là ai?"

"Người đã nói với ngài về điều đó?" Namjoon nghiêm túc hỏi. Đôi mắt đóng đinh vào Jim Park không hề dao động.

"Đúng..."

"Ugghh ... Mark ngu ngốc!" Namjoon rên rỉ với vẻ cáu kỉnh rằng Mark có đủ can đảm để kể về cuộc sống cá nhân của mình cho một người lạ. Làm thế nào cậu sẽ tha thứ cho tên cặn bã đó nếu cứ tiếp tục quấy rầy cuộc sống của mình như thế này? Quá nhiều suy nghĩ, quá nhiều vấn đề. Làm thế nào mà cuộc sống của cậu lại trở nên đảo lộn trong vòng ba ngày?

Jimin khẽ cười khúc khích khi thấy Namjoon đang bĩu môi trong khi ngoáy mũi khó chịu khi Mark đã kể cho anh nghe về bí mật của mình. "Không có gì phải xấu hổ với Namjoon-ssi," anh nói giữa tiếng cười của mình.

Namjoon khịt mũi khi nhận xét. "Cậu ta không biết gì về cuộc sống của tôi và  không có quyền nói điều đó với một người lạ. Không phải nếu không có sự cho phép của tôi," Namjoon càu nhàu, bộc lộ sự không hài lòng, gần như quên mất rằng mình đang nói chuyện với sếp của mình.

"Tôi không phải người xa lạ ... Tôi là sếp của anh nhớ chứ?"

Namjoon rên rỉ trước sự thật và cậu muốn bác bỏ nó và bảo Jim Park hãy xuống địa ngục, nhưng đơn giản là nó quá giàu. Vì vậy cậu chỉ đơn giản nói, "Vâng, một ông chủ rất cố chấp trong việc tra tấn tôi."

Jimin bật cười trước những lời nhận xét đó, cảm thấy thích thú khi Namjoon có sự táo bạo . Điều mà anh không bao giờ mong đợi từ cậu, sau vô số điều tàn nhẫn mà anh đã làm đối với Namjoon. Bây giờ anh đủ trơ trẽn để tự bào chữa và thậm chí nói bóng gió về nhân cách của mình. "Anh thật hài hước Namjoon-ssi", anh nói.

Namjoon đã đảo mắt rồi. Cậu thở ra đầy hoài nghi, như thể mọi thứ cậu vừa nói hoàn toàn là một trò đùa. Cậu lắc đầu khi suy nghĩ; Tôi phải là một tên ngốc. Cậu thực sự ghét nó khi Jim Park coi thường và nói với cậu với một sự lạm dụng khinh bỉ. Anh tưởng rằng mình cao cấp hơn cậu rất nhiều nên mới có thể dễ dàng làm nhục cậu như thế này sao?

"Tôi có quyền được biết Namjoon-ssi. Anh là nhân viên của tôi, phúc lợi của anh là của công ty. Anh có nghĩ vậy không?" Jimin hỏi khi nhìn Namjoon.

Namjoon lắc đầu không, vì những lý do hoàn toàn phản đối, "Sẽ không tốt chút nào!"

Jimin cười khúc khích trước câu trả lời, không đồng ý với Namjoon. Anh  sẽ sử dụng sức mạnh của mình đối với Namjoon, để khiến cậu phải lên tiếng. Anh đã biết mọi thứ về Namjoon từ Mark, nhưng bây giờ anh  muốn biết sự thật từ chính miệng của Namjoon. Anh muốn một lời khẳng định và xác nhận trùng khớp với câu chuyện của Mark.

"Vậy là, Mark đã nói với tôi về Park Jimin này ... bạn của anh? Người mà anh đã cắm hoa hồng trắng trước đó cho ngày giỗ của anh ấy ..." Jimin nói, khiêu khích Namjoon vào cuộc nói chuyện.

Namjoon há hốc mồm kinh hãi, không thể tin rằng Mark đã nói điều đó với Jim Park. Đôi mắt của cậu mở to khi  nhìn Jim Park với sự hoài nghi. "Cậu ta thậm chí còn nói với anh điều đó? Đúng là một tên ngốc!"

Jimin đảo mắt trước phản ứng được giải thích. "Đúng, cậu ta đã nói Namjoon-ssi. Vậy Park Jimin này, anh ấy là bạn của anh? Bạn thân?  Mark  nói với tôi lý do nhưng tôi vẫn muốn nghe từ chính miệng của anh..."

Namjoon đang cố nén chịu áp lực, biết rằng bản thân không thể tránh khỏi việc trả lời câu hỏi cá nhân như vậy. Mark đã làm hỏng mọi thứ vì anh ta. "Đúng vậy, những gì cậu ta nói là sự thật. Jimin ... Em ấy là bạn của tôi và vì tôi mà em ấy tự sát ..." Cậu nói trong đau đớn và phẫn nộ.

"Bởi vì anh từ chối lời tỏ tình của anh ấy? Bởi vì anh không yêu anh ấy như anh ấy yêu anh ,Namjoon?" chọc tức cậu

"Tôi thật thảm hại bạn biết không. Tôi quá sợ Mark và BamBam sẽ nghĩ gì về tôi. Tôi không còn can đảm để nhận lời yêu vào thời điểm đó. Nó quá đột ngột và hai người bạn khác của tôi đã rất kinh tởm. Lời thú nhận của Jimin ... "

Namjoon thở dài. Cảm giác hối hận quay trở lại với cậu bây giờ trong tích tắc và  thể nhớ khuôn mặt thất vọng của Jimin khi cậu gặp anh vào ngày hôm sau. Anh có đôi mắt đỏ và đôi má sưng húp. Namjoon biết Jimin đã khóc cả đêm. Cậu muốn ôm  anh vào thời điểm đó, nhưng cái tôi thay đổi của cậu đã kiềm chế bản thân  không làm như vậy. Cậu để Mark và BamBam chế giễu Jimin nhưng cậu không bao giờ được đồng ý cho họ đăng bức thư lên bảng thông báo của trường.

Cậu đã đấm Mark và BamBam vào  mặt của họ khi biết về tội ác. Cậu quá tức giận đến mức không thể kiềm chế được và cuối cùng cậu  đánh Mark và BamBam. Sau đó cậu ngay lập tức thú nhận với cả hai người bạn của mình rằng cậu cũng yêu Jimin. Cả hai đều kinh hoàng trước lời thú nhận đột ngột nhưng không nói gì với Namjoon khi họ nhìn thấy vẻ mặt tổn thương của cậu.

Tuy nhiên, trong sâu thẳm trái tim, Namjoon biết rằng không thể đổ lỗi hoàn toàn cho Mark và BamBam về những gì đã xảy ra. Cậu cũng có cổ phần của mình. Cậu là người miễn cưỡng trong việc thổ lộ cảm xúc của chính mình. Cậu khiến Jimin tự tử và cậu không làm gì để ngăn cản như vậy. Namjoon cũng là một tội nhân.

“Anh có chán ghét lời thú nhận của anh ấy không?” Jimin hỏi một lần nữa khi Namjoon im lặng một lúc. Anh có thể nhìn thấy biểu hiện sửng sốt trên khuôn mặt của Namjoon khi anh hỏi cùng một câu hỏi hai lần. Có lẽ cậu vừa nhận ra câu hỏi của anh là về cái gì.

Namjoon nghiến răng. Câu hỏi nghe có vẻ quá gay gắt đối với cậu, giống như một lời buộc tội hơn. Jim Park là ai để xác định xem mình có chán ghét tình yêu của Jimin hay không. Anh  không biết gì về Jimin. Anh không biết cậu đã trải qua những gì sau cái chết của Jimin. Namjoon không thể chấp nhận lời cáo buộc đó, . Vì vậy, Namjoon đã bị thúc giục trả lời câu hỏi đó ngay trên khuôn mặt của Jim Park.

"Jimin ... Em ấy rất tốt bụng và hấp dẫn theo cách riêng của mình ..." Namjoon nói, nhưng cậu gần như nghẹn ngào khi cố gắng hồi tưởng lại Jimin trong ký ức của cậu thanh tao như thế nào. Cậu dừng lại một giây, nhìn ra đường. Cậu nắm chặt tay mình trên đùi, lẩm bẩm lấy hết can đảm để kể câu chuyện của mình cho Jim Park.

Trái tim Jimin chìm trong những nhận xét đó, trừng trừng nhìn Namjoon một giây khi anh có thể nhìn thấy khuôn mặt buồn bã của Namjoon. Jimin cố kìm nước mắt, không muốn khiến cậu cảm thấy nghi ngờ trước sự bất ngờ của mình. Nhưng trong lòng Jimin cũng đang khóc, cũng cảm thấy đau đớn giống như Namjoon. Đây là một lời cảnh tỉnh cho anh. Biết được Namjoon sống cuộc đời mình một cách đau khổ vì cậu nghĩ rằng Jimin đã chết là một nỗi đau khổ đối với anh. Jimin không thể tha thứ cho bản thân vì điều đó. Và anh cũng sợ rằng Namjoon sẽ không bao giờ tha thứ cho anh vì điều đó.

"Em ấy có thể không như những người khác nhưng Jimin là một người đặc biệt đối với tôi. Đó là lý do tại sao tôi kết bạn với em ấy ngay từ đầu. Em ấy rất tinh tế và tinh tế trong mọi thứ và tôi bị mê hoặc bởi vẻ đẹp nội tâm . Em ấy thực sự là một người đẹp..."

Namjoon không cầm được nước mắt nữa, để những giọt nước mắt lăn dài trên gò má phúng phính. Cậu cố gắng xóa sạch dấu vết, để giấu nó khỏi Jim Park nhưng  nhận ra điều đó là vô ích. Jim Park sẽ thấy nó, tất nhiên. Nó đã quá rõ ràng. "Xin lỗi, tôi không nên khóc ..." Cậu nói lời hối lỗi.

Jimin vô cùng thất vọng trước những giọt nước mắt bất ngờ của Namjoon, nắm chặt tay anh vào bánh xe với nỗi tuyệt vọng không thể nói gì để xoa dịu cậu hay thậm chí thừa nhận rằng anh là Park Jimin, và anh còn sống để có thể gột rửa nỗi buồn. Anh rất muốn thú nhận nhưng anh không đủ can đảm để làm như vậy. Sợ rằng Namjoon sẽ ghét anh vì đã khiến cuộc sống của anh trở nên khốn khổ. Jimin cũng rất day dứt về tình hình hiện tại. Chết tiệt!

"Vậy thì ... tại sao anh lại không chấp nhận tình yêu của anh ấy nếu ... nếu thực sự thích anh ấy?" Jimin tò mò hỏi và giọng anh hơi run trong khi cầm nước mắt. Anh thậm chí không thèm nhìn cậu ngồi ở bên cạnh, sợ anh nhận thấy được đôi mắt đẫm lệ của cậu.

Namjoon sụt sịt trước khi thở sâu. "Tôi sợ. Tôi không muốn mọi người chế giễu mình vì là một người đồng tính. Đó là điều tôi luôn ghen tị với Jimin. Em ấy không bao giờ sợ là chính mình, không quan tâm mọi người sẽ nghĩ gì về mình. Nhưng tôi biết mình đã làm điều gì đó ngu ngốc, đó là lý do tại sao ngày hôm đó ... Tôi sẽ nói cho em ấy biết sự thật ... nhưng đã quá muộn em ấy đã tự tử ... "Namjoon giải thích bằng một giọng buồn.

Jimin liếc nhìn Namjoon một giây. “Anh định nói gì với anh ấy?” Anh hỏi và  có thể cảm nhận được nhịp tim đang đập của mình. Nếu Mark nói sự thật, thì Namjoon đã ....

"Rằng tôi yêu Jimin ... nhiều ...rất nhiều..."

Và Namjoon khóc trong im lặng, để nước mắt thấm đẫm trên mặt. Jimin vướng vào lời thú nhận và anh nhìn Namjoon khóc trong tuyệt vọng hoàn toàn.

Hyung .... em xin lỗi ...

**By : No

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro