Chap 15
"Tất cả chúng ta đều giả vờ rằng sẽ ổn nhưng chúng ta đều biết điều đó rất đau"
<Park Jimin>
•••
<Quá khứ đau buồn mà anh muốn quên đi>
"Bà Park ... Tôi muốn đề nghị một điều ..."
Hai lông mày bà Park đan vào nhau trước sự thôi thúc đột ngột và nhịp tim đập loạn xạ vì lo lắng trước khi bà hỏi bác sĩ. "Đó là gì?"
"Tình hình hiện tại của con trai bà là tự tử. Sẽ tốt hơn nhiều nếu gửi nó đi trị liệu. Và nếu bà đưa cậu Jimin đi khỏi đây, sẽ giúp cậu ấy quên đi những điều đã gây tổn thương cho cậu Jimin ..."
Bà Park im lặng một lúc trước khi gật đầu đồng ý với lời đề nghị. "Tôi sẽ. Tôi sẽ đi bác sĩ. Tôi biết mọi thứ ở đây đã khiến con tôi trở nên như thế nào. Tôi rất vui khi đưa Jiminie đi xa khỏi đây, để quên đi mọi thứ và bắt đầu một cuộc sống mới ..."
Bác sĩ gật đầu, đồng ý với kế hoạch của bà dành cho đứa con trai dễ bị tổn thương của mình. "Tôi sẽ đề nghị một bác sĩ tâm lý giỏi cho con trai của bà ..."
"Cảm ơn bác sĩ. Vậy tôi có thể yêu cầu một sự giúp đỡ khác được không?"
Bác sĩ cau mày trước yêu cầu nhưng vẫn gật đầu đồng ý nghe trước rồi quyết định sau.
"Không ai có thể biết về những gì đã xảy ra với con trai tôi ngày hôm nay. Nếu ai đó từng hỏi về Jimin, hãy nói với họ rằng đã chết do vụ tự tử. Tôi không muốn những người đó làm hại con trai tôi một lần nữa. Tôi muốn Jimin quên hết mọi chuyện ở đâ. và xóa sạch sự tồn tại của nó ở nơi kinh tởm này. Ông có thể làm được không? "
Vị bác sĩ bị sốc trước yêu cầu kỳ lạ, nhìn người phụ nữ tao nhã trước mặt mình với cái miệng há hốc mồm. "Nhưng bà Park, bà biết điều đó là trái với quy tắc ứng xử không? Một bác sĩ sẽ không ..."
"Tôi sẽ nói chuyện với Giám đốc bệnh viện sau. Cô chỉ cần xác nhận cái chết của con trai tôi. Vậy thôi. Tôi không muốn những người ở đây làm tổn thương con trai tôi một lần nữa. Không bao giờ ..."
----- xxx -----
<Hiện tại>
Cả hai đều hồi hộp chờ Baekhyun trong phòng họp. Namjoon đã cầu nguyện rằng hợp đồng có thể được ký kết vào ngày hôm nay và sẽ giảm bớt cảm giác tội lỗi cho việc không làm như vậy vào tuần trước vì sơ suất của mình. Cậu không muốn hôm nay lại phải đối mặt với sự phẫn nộ của Jim Park. Không phải hôm nay khi bị căng thẳng vì thiếu ngủ vì cơn ác mộng. Sự mệt mỏi đã bao trùm cơ thể cậu hôm nay và Namjoon có thể cảm thấy năng lượng của mình đã bị hút hết ra khỏi cơ thể. Jimin liếc Namjoon bằng khóe mắt. Anh biết cậu đã thất vọng như thế nào. Anh có thể nhìn thấy rõ ràng quầng mắt sẫm màu rõ ràng và mái tóc bù xù của mình. Cậu có vẻ lạc lối và đã từng bị chìm sâu vào suy nghĩ vài lần. Hay là nhìn chằm chằm vào bức tường một cách vô hồn? Cậu còn buồn vì sự việc ngày hôm qua không?! Đó là ngày giỗ của bạn cậu.
"Chào buổi sáng Jim Park ... Joonie ..."
Cả hai đều giật mình trước màn chào hỏi vui vẻ và Jimin đảo mắt đầy khó chịu trước cái tên thân mật mà Baekhyun đã gọi Namjoon bằng. Điều đó có cần thiết để thể hiện sự thân thiết của họ trong buổi gặp mặt trang trọng này không? Jimin chửi rủa Baekhyun trong đầu. Jimin bắt tay Baekhyun và tròn mắt khi gã vừa ôm Namjoon vừa cười vì sự ngượng nghịu của Namjoon. Jimin bực bội khó chịu.
"Ôi Joonie ... anh rất nhớ em ..." Gã nói trong khi vỗ nhẹ vào lưng cậu.
"Emmm, thưa ngài?"
"Joonie, làm ơn bỏ kính ngữ xuống. Anh biết em có thể gọi anh là hyung bất cứ lúc nào ở bất cứ đâu. Mặc dù vậy, anh không phiền ..." Gã ngượng ngùng nói.
"Em biết hy-hyung ... nhưng điều này ... không thích hợp ..." Namjoon từ chối, thút thít trước những cử chỉ thân thiện. Baekhyun luôn hành động theo ý mình và không quan tâm người kia sẽ nghĩ gì về mình. Nhưng chính Namjoon lại cảm thấy bối rối trước màn skinship trơ trẽn. Việc thể hiện tình cảm nơi công cộng đôi khi khiến cậu phải chịu đựng rất nhiều.
Baekhyun bật cười và thả lỏng cơ thể cao lêu nghêu của Namjoon. Đôi mắt anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ bừng của Namjoon, thầm nhủ trong lòng không biết lúc này đây trông cậu đẹp như thế nào. Gã thích trêu chọc cậu, bị cuốn hút bởi khuôn mặt nhút nhát luôn nở nụ cười rạng rỡ của Namjoon.
"Aigoo ... em thật đáng yêu Joonie !!" Baekhyun hét lên với vẻ tôn thờ và véo má phúng phính của nam nhân.
"Hyung !!" Namjoon rên rỉ, cảm thấy đau trên má và bĩu môi xoa nó. Cậu khẽ cười khúc khích trong khi ngoáy mũi vào Baekhyun.
Jimin nhìn Namjoon và không thể không nghĩ rằng cậu đẹp như thế nào khi cười. Có một chút điều gì đó mà Jimin chọn bỏ qua khi nghĩ về sự thật rằng anh không phải là người khiến cậu cười. Đã nhiều năm anh không nhìn thấy khuôn mặt đó và cảm giác khao khát đột nhiên ập đến với anh rất nhiều. Anh nhớ cậu nhưng đồng thời cũng ghét cậu. Sao cậu có thể khiến Jimin bồn chồn như vậy?
"Chà ... chúng ta hãy xem lại hợp đồng một lần nữa và nếu không có gì cần thay đổi hoặc bổ sung thì chúng ta có thể ký hợp đồng ngay lập tức ..." Baekhyun nói, mắt nhìn sang khuôn mặt chua ngoa của Jim Park. Gã nhếch mép trước biểu cảm đó và khi nắm tay Namjoon kéo nam nhân ngồi bên cạnh mình, gã có thể nhìn thấy khuôn mặt giận dữ của Jim Park. Baekhyun cảm thấy mình là người chiến thắng, thể hiện khuôn mặt tự mãn của mình.
"Anh ấy là thư ký của Anh Baekhyun!" Jimin giận dữ phun nước bọt, ngón tay chỉ vào Namjoon mà một lần nữa lại mắc kẹt giữa cuộc chiến của hai người. Cậu thở dài trong tuyệt vọng và ghét việc đã trở thành chủ đề của cuộc đối đầu. Có gì sai với hai cái này? Cậu rất đau đầu khi nghĩ đến việc Jim Park đấu tay đôi với Baekhyun.
"Chà, tôi biết là Jim Park nhưng tôi thực sự cần em ấy ở bên cạnh để giải thích cho tôi ý chính của hợp đồng. Trong trường hợp tôi đã hiểu sai điều gì đó," Baekhyun hợm hĩnh trả lời.
Jimin chế giễu câu trả lời vô lý. "Anh có trợ lý của riêng mình. Anh chàng đó..."
Baekhyun nghiêng đầu về phía Chen đang đứng ở bên trái của gã và mỉm cười với PA ( thư ký) của mình. "Tôi muốn Joonie, vẫn ..."gã nhún vai tinh nghịch phớt lờ cái nhìn chằm chằm chết chóc của Jim Park.
Hôm nay Jimin sẽ không tranh cãi với Baekhyun. Anh phải đảm bảo rằng hợp đồng có thể được ký kết ngày hôm nay và không muốn chọc tức Baekhyun một lần nữa. Anh đã nhìn thấy kết quả của việc làm như vậy trước đó nên cần phải chú ý hơn khi xử lý CEO. Baekhyun có thể là một tên khốn và Jimin sẽ không thể đối mặt với một thất bại khác. Cha anh sẽ không tha nếu anh thất bại lần này. Anh nghe đủ những lời cằn nhằn từ cha và mẹ ngày hôm đó. Anh sẽ không để điều đó xảy ra một lần nữa.
Họ đã mất gần một giờ thảo luận để thảo luận về các điều khoản và điều kiện của thỏa thuận, làm nổi bật các điều khoản mơ hồ, trước khi cả hai được đồng ý với nội dung như trong Thư ý định và cuối cùng hợp đồng đã có chữ ký cho các dự án và hợp tác trong tương lai của họ . Cả Baekhyun và Jimin đều hoàn toàn hài lòng với buổi gặp mặt cuối cùng và bắt tay đầy viên mãn.
"Nhân tiện, tôi muốn giới thiệu với bạn giám đốc chi nhánh của chúng tôi ở đây vì cả hai người sẽ giao dịch với anh ấy trong dự án tương lai ở Daegu ..." Baekhyun nói trước khi ra hiệu cho Chen gọi cho người quản lý nói.
"Mong là anh ta không kén chọn như tiền bối đây ..." Jimin chế giễu.
Baekhyun bật cười trước sự trêu chọc. "Cũng không kinh khủng như anh Jim Park ..." Baekhyun trả đũa.
Jimin đảo mắt trước nhận xét đó, nhưng kiềm chế bản thân để trả lời thêm để tránh một cuộc cãi vã khác.
"Ngài Byun..."
Baekhyun quay đầu về phía người quản lý mới đến và ngay lập tức giới thiệu những người trẻ tuổi và tài năng với Jim Park và Namjoon. "Đây là Mark, giám đốc chi nhánh của chúng tôi sẽ xử lý dự án ở Daegu ..."
Chà, thật ngạc nhiên. Ngạc nhiên. Ngạc nhiên. Jimin nheo mắt nhìn bóng dáng cao lớn kia, rõ ràng đã biết ai là nam tử mà bây giờ đang đứng trước mặt cậu mặc bộ đồ xanh navy trông rất bảnh bao và lôi cuốn. Mark. Bạn học cũ của anh . Bạn thân cũ của anh ấy. Và nhận ra rằng nếu Mark ở đây đứng trước mặt anh, an toàn và còn sống thì Bambam chắc chắn phải là 'bạn' của Namjoon trong ngày giỗ hôm qua.
"Xin chào, tôi là Mark ... Rất vui được gặp anh, Ngài Jim ..." nói và đưa tay bắt tay và nó ngạc nhiên trước cái nắm chặt của COO LNC. Nó thề với Chúa rằng anh đã nhìn thấy cách Jimin đang nhếch mép với nó, phát ra một luồng khí quỷ dị. Mark đột nhiên nổi da gà vì đôi mắt sắc lạnh đầy sát khí của anh . Mark chuyển tầm mắt sang người đàn ông cao hơn đang đứng phía sau Jimin và ngay lập tức mở to mắt nhìn bóng dáng nổi tiếng và thành thật mà nói thì đã rất sốc khi thấy cậu ở Daegu. "Nam ... Namjoon?"
Namjoon há hốc mồm trước giọng nói và sự hiện diện của Mark. Không! Đây không phải là những gì cậu mong đợi khi đặt chân vào tập đoàn Byun. Cậu chưa bao giờ có kế hoạch gặp gỡ bất kỳ người bạn nào của mình ở đây. Namjoon đến với quyết tâm tránh càng nhiều càng tốt để tránh gặp phải bất kỳ sự tiếp xúc nào của cậu ở Daegu. Nhưng Mark? Điều này là quá nhiều cho cậu để xử lý. Mark người mà cậu không muốn gặp bất cứ lúc nào. Nhưng hôm nay? Hôm nay bị làm sao vậy ??
"Vậy là anh biết Namjoon, Mark?" Baekhyun ngắt lời khi gã biết về tình huống khó xử. Và nó có chút lo lắng với khuôn mặt bị sốc của Namjoon đã khiến nó trở nên trắng bệch và tay hơi run.
"Vâ..vâng thưa ngài. Cậu ấy ... Cậu ấy là bạn học của tôi ..."
"Wow ... Tôi không biết rằng cậu đã từng học ở đây Joonie ..." Gã nói với vẻ hào hứng.
Jimin nhếch mép trước câu nói của Baekhyun. Có rất nhiều điều mà bạn chưa biết về Mark, Byun Baekhyun! Và Jimin hơi thích thú khi Mark cũng không nhận ra anh là Park Jimin. Chà anh đã thay đổi quá nhiều so với năm năm qua. Anh không còn là Park Jimin mũm mĩm với cặp kính cận và niềng răng gớm ghiếc nữa. Anh cảm thấy tự hào vì diện mạo mới của mình từ Park Jimin vịt con xấu xí trở thành Jim Park đẹp trai và hào hoa nhất.
"Vậy ... xin lỗi, tôi cần vào phòng vệ sinh ..." Namjoon lắp bắp trong bài phát biểu của mình và ngay lập tức lao ra khỏi phòng họp để lại bốn người cau mày trước hành động đột ngột của mình.
Namjoon di chuyển đôi chân dài của mình nhanh nhất có thể, mắt run rẩy tìm kiếm bảng chỉ dẫn nhà vệ sinh trước khi nhìn thấy nó ở cuối hành lang và ngay lập tức chạy vào và khóa nó lại một cách vội vàng. Cơ thể Namjoon run lên khủng khiếp và cậu thấy trán mình giờ đang đổ mồ hôi.
"Mark ... Mark..Không..Không..sao lại ở đây ... chết tiệt!" Namjoon bực bội hét lên. Cậu gõ nhẹ vào vòi nước, để nước chảy ra trước khi đưa cả hai bàn tay lên ôm lấy nước trước khi tạt vào mặt. Namjoon cần bình tĩnh với tốc độ này. Cậu không đủ khả năng để có một cuộc tấn công hoảng loạn của mình ở đây. Không phải trước mặt Baekhyun và Jim Park. Cậu có một tập trước mặt Baekhyun và không muốn gã phải lo lắng về mình một lần nữa. Không . Và tất nhiên không muốn Jim Park nhìn thấy điều đó sẽ khiến anh sa thải cậu khỏi công việc.
Namjoon nhìn chằm chằm bàn tay đang run rẩy của mình qua hàng mi ướt của mình, siết chặt hơn để làm cho nó dừng lại. Cậu cần thở. Cậu cần bình tĩnh lại , cần phải xoa dịu cuộc đấu tranh nội tâm của mình. Namjoon hít vào và thở ra, một kỹ thuật mà anh đã học được từ bác sĩ tâm lý mà anh đã gặp vài năm trước. Nó thường có thể giúp cậu hạ hỏa nếu thực sự chú ý đến nó.
Phải mất gần hai mươi phút để anh bình tĩnh lại trước khi Namjoon liếc nhìn hình ảnh của mình trong gương và bắt đầu lấy khăn giấy lau khuôn mặt ướt của mình và chải lại mái tóc rối bù của mình để trở nên xinh xắn hơn. Khi ra khỏi nhà vệ sinh, cậu không ngờ rằng mình sẽ nhìn thấy người đó ở hành lang và chân cậu ngay lập tức khựng lại và thậm chí không thể di chuyển
"Namjoon......"
Namjoon hít một hơi thật sâu, nghe nam nhân gọi tên mình sau năm năm. Điều này là quá nhiều. Cậu không nên được đồng ý đến đây ngay từ đầu. Cậu không nên ở Daegu .Nhưng cậu vẫn ở đây, đối mặt với quá khứ đen tối và ghê tởm của mình.
"M-Mark..."
"Cậu khỏe không Namjoon?" Mark hỏi và giọng có vẻ buồn?
"T-tôi ổn, cảm ơn. Tôi cần đi, sếp của tôi đang đợi ..." Namjoon vội vàng nói và định rời khỏi Mark thì bị nắm lấy cánh tay khiến Namjoon sợ hãi. Mắt cậu to trước chuyển động đột ngột và nói thật là sắp thở gấp vào lúc này nếu không cố thoát khỏi vòng kìm kẹp càng sớm càng tốt.
"Chờ đã Namjoon ... Tôi là ..."
"Không! Không! Mark! Thả tôi ra!" Namjoon thì thầm hét vào nó vì hoảng sợ và cố gắng thả mình ra khỏi bàn tay siết chặt của Mark.
Mark cau mày trước phản ứng đó nhưng dù sao thì nó cũng định nới lỏng tay ra. Mark cần người nam nghe lời mình, không muốn Namjoon rời đi mà không hiểu được lời giải thích của nó. Mark đã chờ đợi năm năm để gặp lại Namjoon vì vậy anh không thể bỏ qua cơ hội này.
"Nghe mình này Namjoon. Mình chỉ muốn ..."
"Không!!!!" Namjoon hét lên và giọng nói của anh ấy vang vọng trong hành lang. Cậu đang phập phồng và đôi mắt rưng rưng.
Mark giật mình vì tiếng hét và nhận ra rằng Namjoon bây giờ đang run rẩy. Mark buông tay ngay lập tức và bị sốc khi Namjoon loạng choạng chân ngã xuống sàn. Mark định chạm vào vai Namjoon và hỏi cậu có ổn hay không thì một giọng nói lớn ngăn cản hành động của nó
"Cậu đang làm gì Joonie , Mark? !!!"
Mark rùng mình vì giọng nói và sợ hãi khi nhìn thấy khuôn mặt giận dữ của CEO mình đang tiến về phía mình với Chen và Jim Park phía sau .
"S-sir ... tôi ..." Mark chu môi khi Baekhyun đã bắn cái nhìn chằm chằm vào trước khi giúp Namjoon đứng và giữ lấy bờ vai đang run rẩy đối mặt với gã.
"Này ... này Joonie..Em có sao không? Bình tĩnh đi ... thở vào ... thở ra .." Baekhyun cố gắng giúp Namjoon khỏi cơn hoảng loạn nhưng Namjoon đang ở trong tình trạng ổn định. Cậu vẫn phập phồng và khuôn mặt ướt đẫm nước mắt. Baekhyun quấn lấy thân thể gầy guộc vào trong cánh tay gã và xoa nắn lên xuống trên lưng cậu.
Jimin đang xem với cảm xúc lẫn lộn. Đây là một cái gì đó mới mẻ đối với anh . Anh chăm chú quan sát cách Baekhyun chăm chú qua lại với Namjoon và trái tim anh trở nên căng thẳng vì ghen tị và tức giận. Đó là lan can trong trái tim khiến anh nắm chặt tay của mình để kiềm chế cảm xúc của mình.
"Tôi xin lỗi Ngài. Tôi không có ý định ..."
"Đừng nói một lời nào Mark nếu cậu vẫn muốn làm việc ở đây với tôi ..." Baekhyun nói với giọng nghiêm khắc thể hiện ý định thù địch của mình nếu Mark đang cố giải thích cho bản thân ngay bây giờ. Gã không quan tâm lắng nghe tất cả những điều đó vì bây giờ Namjoon đã thu hút tất cả sự chú ý của gã . Vì vậy, tốt hơn hết là Mark không nên kích hoạt cơn thịnh nộ của mình nếu không sẽ phải gánh chịu hậu quả.
Mark thốt ra lời xin lỗi, cúi đầu trước khi rời khỏi bốn người. Baekhyun nhìn theo bóng dáng nó cho đến khi tan biến giữa bức tường, trước khi gã chú ý trở lại Namjoon vẫn còn trong tay .
“Bây giờ em ổn chứ?” gã quan tâm hỏi. Gã có thể nghe thấy tiếng khịt mũi của cậu trên cổ mình.
Namjoon gật đầu yếu ớt trước khi từ từ đẩy cơ thể nhỏ nhắn của gã, có một khoảng cách nhỏ giữa họ. Namjoon thậm chí không thể ngước mắt lên để bắt gặp ánh mắt của Baekhyun. Cảm thấy xấu hổ vì đã để cho gã chứng kiến.
"Này Joonie ... thậm chí đừng nghĩ rằng đã làm phiền anh vì chuyện này ..." Baekhyun nói như thể gã có thể đọc được những gì trong đầu Namjoon lúc này. Gã biết cậu luôn nghĩ về mình như thế nào. Đó là điều khiến gã luôn lo lắng cho Namjoon. Sự thôi thúc muốn bảo vệ cậu và không muốn nhìn thấy những giọt nước mắt trên đôi mắt màu hạt dẻ xinh đẹp của Namjoon.
"Tôi nghĩ chúng ta đã có đủ chuyện này rồi ... đã đến lúc phải đi rồi Namjoon ..." Jimin thờ ơ chặn lời, không thể kìm chế bản thân mình nữa là khán giả của một thứ gì đó mà anh không hiểu gì cả. Anh không có tâm trạng xem ban nãy Baekhyun đối xử với Namjoon như thế nào. Sao gã dám ôm Namjoon trong văn phòng của mình trước mặt mọi người? Anh không quan tâm đến hình ảnh của mình với tư cách là CEO sao?
"Hãy đối xử tốt với em ấy nhé Jim. Tôi sẽ không dung thứ cho bất kỳ sự đối xử tệ bạc nào đối với Namjoon dù đó là Mark hay thậm chí là cậu ..." Baekhyun nói với vẻ thù địch. Đôi mắt trố mắt nhìn Jim Park để khẳng định lời gã nói là đúng.
Jimin hỏi nhưng anh không cảm thấy bị đe dọa chút nào. "Tôi không làm gì sai tiền bối. Tôi đối xử tốt với anh ấy miễn là anh ấy không mắc bất kỳ sai lầm nghiêm trọng nào ... Tôi có liên quan ở đây với tư cách là một nhà tuyển dụng. Tôi phải mắng anh ấy nếu mắc lỗi, phải không?" Jimin nhún vai một cách ngạo mạn.
"Jim Park! Cậu không ..."
"Anh Byun ... Không sao đâu. Tôi cần đi ngay bây giờ ..." Namjoon xen vào, không muốn hai người bắt đầu một cuộc cãi vã nữa. Cậu đã có đủ cho ngày hôm nay. Cậu không còn chút năng lượng nào để lắng nghe tất cả những tranh luận. Namjoon chỉ muốn trở lại khách sạn và ngủ , cần một giấc ngủ ngon sau tất cả những xáo trộn.
Baekhyun thở dài thất bại. "Được rồi ... Nghỉ ngơi thật tốt Namjoon ... Và hãy cho anh biết nếu em cần sự giúp đỡ ..."
Namjoon vội vàng gật đầu trước khi tay cậu bị Jim Park kéo đi. Namjoon bị sốc trước hành động này nhưng không nói gì. Cậu có thể thấy Baekhyun thất vọng như thế nào khi thấy Jim Park đã đối xử với mình như thế nào nhưng Namjoon không muốn gã vướng vào vấn đề với sếp của mình nữa. Gã đã nợ Baekhyun rất nhiều và cậu không thích làm tổn thương gã.
Namjoon không có tâm trạng để nói chuyện trong suốt hành trình trở về khách sạn của họ. Và cậu biết ơn Jim Park rằng không bao giờ cố gắng bắt đầu bất kỳ cuộc trò chuyện nào với anh . Namjoon nhắm mắt lại, cảm thấy quá mệt mỏi trước khi từ từ trôi về vùng đất ngủ gật.
Jimin liếc nhìn Namjoon một giây và cau mày khi nhận ra cậu đã ngủ say. Và anh thấy rõ sự mệt mỏi trên gương mặt. Jimin thở dài khi nhìn và quyết định không làm phiền nam nhân, để cậu nghỉ ngơi. Môi anh nhếch lên để nở một nụ cười khi nghe thấy tiếng ngáy khe khẽ từ Namjoon. Khi thấy đầu của Namjoon trong trạng thái khó chịu, anh cố gắng giúp đỡ trước khi liếc sang đường và mắt anh mở to vì kinh ngạc trước khi chân trái nhấn phanh mạnh hơn khiến chiếc xe dừng lại dữ dội.
Cơ thể của Namjoon lao về phía trước và mặt cậu gần như đập vào bảng điều khiển sau khi Jimin phanh khẩn cấp chiếc xe . Namjoon có thể cảm nhận được nhịp tim đang đập và cậu nhìn vào khuôn mặt bị sốc của sếp và cau mày bối rối về những gì vừa xảy ra.
"Có chuyện gì xảy ra?" Cậu hỏi với vẻ quan tâm trước khi mắt hướng về phía trước. Một vài chiếc ô tô bị dừng lại ở ngã ba và Namjoon có cảm giác khó chịu trước tình huống này. Cậu không cảm thấy tốt chút nào.
"Xin lỗi vì điều đó. Tôi nghĩ rằng đã có một vụ tai nạn. Vì vậy, nó đã gây ra một số giao thông ở đây ..." Jimin giải thích, mắt nhìn qua đường để xem điều gì đang thực sự xảy ra.
"Acc ... tai nạn? Đây?" Namjoon lắp bắp hỏi và trán bắt đầu lạnh. Namjoon nheo mắt nhìn những chiếc xe xếp hàng trước mặt trước khi nhận ra điều gì đó kinh khủng. Namjoon nắm chặt cổ tay cậu, gãi vào cổ tay trái có vết sẹo dài trên đó.
Đó là cùng một con đường. Đó là cùng một đường giao nhau. Đó là cùng một đèn giao thông. Namjoon nhắm mắt lại và tất cả hình ảnh của mẹ, cha và Taehyung đều hiện ra. Tất cả là máu, tiếng la hét, cửa sổ vỡ tan tành, đau đớn. Mọi thứ đang trở lại với anh ấy bây giờ. Cậu run rẩy ngồi xuống chỗ của mình, cổ tay bắt đầu rỉ máu vì không ngừng gãi.
"S-sir ... có thể ... anh không thể chỉ lái xe được không ..." Namjoon đang cố gắng tạo ra những từ thích hợp nhưng anh ấy quá hoảng sợ và nói ngọng nghịu.
Jimin quá đắm chìm với con đường kẹt cứng, nghiêng đầu về phía Namjoon và nhận ra rằng hiện tại có điều gì đó không ổn với cậu. Cậu run rẩy kinh khủng và nước mắt đầm đìa trên mặt. Nó giống như ở văn phòng của Byun trước đó. Đây có phải là một cuộc tấn công hoảng loạn khác không?
"Chuyện gì vậy?" anh hỏi.
"Có thể..chúng ta có thể đi ...?"
"Nó bị kẹt rồi Namjoon. Anh không thấy sao? Người và xe vẫn còn đó!" Jimin nói với vẻ bực bội trước yêu cầu vô lý. Con đường bị phong tỏa hoàn toàn và không xe nào có thể đi qua cho đến khi lính cứu hỏa nhấc đống đổ nát sang một bên và thông đường.
Namjoon lắc đầu nguầy nguậy và anh ấn móng tay sâu hơn vào cổ tay. “Không… không..tôi không thể ở đây thưa ngài… tôi cần đi… tôi cần phải đi… xin thưa ngài,” Namjoon luyên thuyên một cách không mạch lạc. Cậu gần như thở gấp và vội vàng cố gắng thắt dây an toàn nhưng quá lo lắng nên không thể thực hiện được. Cậu đã khóc và không quan tâm Jim Park sẽ nghĩ gì về cậu bây giờ. Cậu chỉ không muốn ở đây. Không phải ở đây. Xin vui lòng.
"Này ... này ... Anh làm gì vậy ... bình tĩnh đi Namjoon!" Jimin bị sốc khi thấy có vết máu trên tay Namjoon và bên dưới móng tay của cậu, cẩu thả cố gắng mở cái nắm chặt của dây an toàn.
Namjoon vẫn đang loay hoay với việc thắt dây an toàn đã thốt lên vài lời nguyền rủa rằng cậu không thể bình tĩnh lại vì những chuyện vặt vãnh như vậy. Cậu thở hổn hển khi cố gắng tháo dây an toàn và nhảy ra khỏi xe để lại Jim Park chết lặng trong xe của mình.
Namjoon phóng chân về phía đối diện với hiện trường vụ tai nạn, đi trên vỉa hè của con đường. Không có can đảm để nhìn lại con đường hoặc nhìn thấy đống đổ nát. Cậu lau nước mắt hơi cay . Cần cần phải rời khỏi nơi đó. Cậu không muốn ở đó dù chỉ một giây. Cậu cần phải đi xa nơi đó.
"Eomma ... appa ..." Cậu vừa khóc vừa gọi bố mẹ một cách buồn bã. Cậu không thể vứt bỏ những hình ảnh và đang thở hổn hển vì hơi thở ngắn. Ngực của Namjoon quá nặng và tầm nhìn bắt đầu mờ đi và bước chân của cậu loạng choạng .
"Namjoon! Này Namjoon! Dừng lại !!!" Jimin đang hét gọi Namjoon, chạy đến chỗ nam. Anh rất sốc khi thấy cách cư xử của Namjoon vừa rồi. Anh không hiểu điều gì đã kích hoạt cậu nhưng anh biết đó là một điều gì đó nghiêm trọng với cậu
"Namjoon !! Chờ đã!" anh hét lên một lần nữa nhưng không có dấu hiệu cho thấy cậu sẽ dừng lại bất cứ lúc nào. Jimin di chuyển chân của mình nhanh hơn, đến gần Namjoon và anh có thể nghe thấy tiếng khóc và cậu đang lẩm bẩm một số từ không rõ ràng bên tai anh ấy. Bàn tay rướm máu của Namjoon dính đầy ống tay áo khiến anh rùng mình sợ hãi và anh không muốn cậu làm hại mình thêm nữa.
"Namjoon dừng lại!" Jimin cố gắng nắm lấy tay của cậu, giật mạnh người về phía cậu và Jimin đã thất kinh khi nhìn thấy những giọt nước mắt và đôi mắt đỏ hoe của Namjoon. Khuôn mặt trắng bệch và đôi môi khô nứt. Jimin nhận ra đôi mắt của mình đang run lên bần bật như thế nào, và cậu đang đứng trước bờ vực mất ý thức.
"Eomma ... appa ...." Namjoon bóp nghẹt trong tiềm thức, phớt lờ Jim Park ở phía trước ,cậu cố gắng buông tay mình khỏi Jim Park.
"Hyung !!" đã gọi cho Jimin khi anh cả đang vật lộn và từ 'hyung' lướt qua môi mà anh không nhận ra điều đó vì lo lắng.
Namjoon nhìn Jim Park với một tầm nhìn mờ ảo và khóc to hơn khi nhìn Jim Park. Cậu không có đầu óc tỉnh táo và tất cả những hình ảnh cứ liên tục chiếu đến những quả cầu màu nâu của cậu khiến cảm thấy chóng mặt và cậu cảm thấy thế giới đang quay. Trước khi ngất đi, lời cuối cùng cậu nói ra đã gây sóng gió trong lòng Jimin.
"Minnie-ah ..."
**By : No
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro