Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 49: Bí mật của mẹ

Mì sườn heo phiên bản dành cho trẻ em khác với phiên bản người lớn, nhẹ hơn và mì là mì dành cho trẻ em. Hôm nay Kisaki Rai chỉ làm theo khẩu vị của các con, nếu thấy chưa đủ thì cô sẽ tự làm cho mình một bát salad rau, trái cây cùng ức gà.

Nấu canh sẽ mất một thời gian, cô sợ con sẽ đói nếu đợi ăn mì nên đã lấy cho nhóc Wataru một cốc sữa chua nhỏ và những chiếc bánh quy mà cậu bé ăn ở độ tuổi của mình.

Hiromi ở bên cạnh nhìn nhóc Wataru ăn cũng không được, bấm đốt ngón tay tính thời gian, Kisaki Rai cũng lấy cho bé nửa bình sữa.

Chờ nước dùng đã sẵn sàng, bọn họ không sai biệt lắm lại đói bụng. Nhóc Wataru có thể ăn mì sợi, Hiromi thì ăn cháo bột, uống chút nước trái cây với nước lọc.

Kế hoạch đã chuẩn bị hoàn hảo, cô vén tay áo chuẩn bị làm, chần xương và bắt đầu hầm từ từ cho đến khi xương và thịt tách ra, thịt có thể rơi ra khi dùng đũa kẹp vào là được.

Cà rốt, rau củ, trái cây cũng đã được cắt thành những hình dáng phù hợp tùy theo món ăn sẽ chế biến. Món gà mà cô thích ăn cũng đã được sơ chế, trộn đều gia vị, bọc nilon rồi cho vào tủ lạnh để ướp.

Làm được một lúc, cô cảm thấy khát nước nên lấy vài miếng trái cây cắt sẵn rồi nhét vào miệng.

Vị tươi mát của trái cây nhảy múa trong khoang miệng, ngay sau đó, cô lấy máy ép trái cây ra ép lấy nước. Sau đó —— bụng bỗng cảm thấy nặng nề lại đau nhức, cô đành phải pha cho mình một cốc trà gừng đường đỏ, hương vị gừng nồng nàn bay khắp gian bếp.

Canh tiếp tục hầm, đồng hồ báo thức đã đặt. Trong khoảng thời gian này cô có chút rảnh rỗi, mang theo cốc trà gừng đường đỏ nóng đến cạnh các con, khi bước vào phòng khách, cô nhìn thấy nhóc Wataru đang lật một cuốn sách, ngón tay nhỏ chỉ trỏ nói chuyện "A a" với Hiromi.

"Wataru, con thích học tập quá, còn dạy cả em gái học nữa!" Kisaki Rai nhìn kỹ hơn, thấy trên bìa sách có ghi rõ ràng Sherlock Holmes.

Trong nhà có không ít sách liên quan đến trinh thám, còn có cái gì tâm lí học tội phạm, điều tra tội phạm...

Mấy đứa nhỏ đi ngang qua hiệu sách muốn vào. Sau khi vào, mấy đứa cầm trên tay vài cuốn sách nhỏ, một số là tiểu thuyết, một số là sách nghề nghiệp. Lúc mấy đứa cầm cũng đều là cầm ngược, chữ cũng mới biết vài từ, có lẽ chỉ là cầm chơi thôi.

Bất quá nếu đã cầm xuống rồi, cô liền mua về bỏ thêm vào kệ sách.

Thật không nghĩ tới, cô vừa mới vào bếp hầm canh, nhóc Wataru đã lấy một quyển ở tầng dưới ra làm thầy giáo nhỏ cho Hiromi.

Hai người bọn họ học bộ dâng người lớn nghiêm túc nhìn từng tờ một, Kisaki Rai tiến lại gần nhìn xung quanh: "Các bé yêu, muốn mẹ đọc cho các con nghe không?"

Sách thực nhanh bị ném sang bên cạnh, Hiromi bò lại ngồi trước mặt Kisaki Rai, chăm chú nhìn ly trà gừng trong tay cô, sau đó ngậm ngậm ngón tay, giống như đang tự hỏi.

Chỉ chốc lát sau, tay nhỏ của Hiromi tìm được bụng cô, chà xát, xoa xoa.

Cùng là con gái, Hiromi biết mỗi tháng tới thời điểm này bụng sẽ bị trướng, có người còn đau đến chết đi sống lại. Cô lúc này người bé sức nhỏ, nhưng giúp mẹ xoa bụng còn có thể làm được.

"Hiro, Hiromi, con......" bé con nhà mình cũng không khỏi quá thông minh đi, thông minh đến mức cô không ngừng suy nghĩ bản thân có phải đã làm động tác này trước mặt bọn trẻ hay không? Cho nên bé con mới học theo cô.

Nhưng cô hình như không làm mấy động tác này trước mặt Hiromi bao giờ.

Hiromi đột nhiên thấy không ổn, biểu hiện quá mức, mẹ bắt đầu sinh nghi!

Cô lập tức nằm sấp xuống, ngọ nguậy thân mình đem lỗ tai dán lên trên bụng Kisaki Rai.

Kisaki Rai:...... Hiromi đây là học nghe em bé trong bụng mẹ à?

Cẩn thận nghĩ lại, bản thân xác thật mang theo Hiromi gặp qua không ít. Năng lực bắt chước của Hiromi cũng quá mạnh rồi, năng lực quan sát cũng không tồi. Mỗi khi đến chỗ nào đó, cặp mắt to của Hiromi liền chuyển tới chỗ đó, thì ra đều là ở học tập.

Chỉ là học cái này làm cô có chút dở khóc dở cười: "Hiromi, trong bụng mẹ không có em bé, nghe không được âm thanh."

"Anh ~"

Hiromi lập tức lại sờ đến cánh tay Kisaki Rai, tiếp theo ôm lấy eo Kisaki Rai, làm mấy hành động linh tinh lẫn lộn.

Kisaki Rai sửng sốt: Chẳng lẽ là cô hiểu lầm sao? Kỳ thật bé con chỉ là muốn dính mẹ thôi sao?

Nháy mắt, Kisaki Rai lập tức ôm Hiromi lên ôm ấp hôn hít, Hiromi cười vui vẻ không ngừng. Chờ buông bé con xuống xong, bé còn muốn ăn vạ trong ngực Kisaki Rai không chịu đi.

Nếu đem bé kéo sang một bên, bé lập tức lại lăn vào lòng.

"Quỷ nhỏ dính người."

Kisaki Rai đành phải một bên ôm lấy Hiromi, một bên bồi nhóc Wataru chơi xếp gỗ. Nhất thời không chú ý, cô dùng những khối gỗ xếp thành một khẩu súng bắn tỉa, nhóc Wataru bên cạnh nhìn đến nỗi tròng mắt muốn rơi ra ngoài.

Vì sao mẹ lại ghép ra loại đồ vật này...... Trọng điểm là bình thường cũng không thấy mẹ xem sách liên quan đến súng, nhưng mẹ ghép ra cái này cũng không giống như là ghép lung tung, tỉ lệ nắm chắc thật sự rất chuẩn xác.

Ngày thường mẹ cũng giống như những người bình thường khác, bất quá sau khi đi vào thế giới này, cũng lộ ra một vài kỹ năng mà lúc trước cậu không biết.

Cậu suy nghĩ, chống sofa đứng lên, từng bước một đi tới thùng đồ chơi ở bên cạnh, vươn tay tiếp cận mô hình bắn tỉa của Hiromitsu. Đáng tiếc vóc dáng cậu không đủ cao, nhón mũi chân cũng với không tới.

"Wataru, con muốn lấy món đồ chơi nào? Mẹ lấy giúp con." Kisaki Rai đi nhanh tiến lên cầm lấy con gấu bông ở trên cùng: "Là muốn cái này?"

Nhóc Wataru không có phản ứng.

Cô tiếp tục lục, lấy ra mô hình xe đua của Hagi: "Cái này?"

Như cũ không phản ứng.

Chờ đến khi cô lấy mô hình súng bắn tỉa của Hiromitsu, nhóc Wataru duỗi tay về phía cô đòi lấy.

"......" Cô nghiêng người liếc khối gỗ nằm xoài trên mặt đất, cười gượng vài tiếng. Nguyên lai nhóc Wataru thấy được cô xếp gỗ, nhớ tới món đồ chơi giống như vậy, lúc này mới đi tới lấy.

Mô hình súng bắn tỉa so với nhóc Wataru còn cao hơn, nhìn nhóc Wataru tự mình ôm mop hình đi một bước dừng một lần, bộ dáng vừa buồn cười lại đáng yêu, Kisaki Rai cười cười.

Lại ngồi trở lại chỗ xếp gỗ, nhóc Wataru buông mô hình ra, chuyện thứ nhất chính là trực tiếp phá hủy nó!

Kisaki Rai nhoáng lên thần, mô hình đã bị tháo ra thật nhiều linh kiện.

"Wataru, không thể nghịch ngợm ——"

Nhóc Wataru ngước một khuôn mặt vô tội lên, dù sao cậu cũng là em bé, tiếp tục tùy hứng mà tháo đồ.

Cô đau đầu một trận, vội vàng dỗ nhóc Wataru đến bên cạnh chơi xếp gỗ, nhóc Wataru thấy cũng đã tháo ra được kha khá, liền ngoan ngoãn nghe lời làm bộ chơi xếp gỗ, kỳ thật là đang trộm xem phản ứng của Kisaki Rai.

Linh kiện bị tháo ra phải làm sao bây giờ? Kisaki Rai lập tức sắp xếp lại chỗ linh kiện bị tháo rời, từng cái được lắp lại đúng vị trí.

Sợ nhãi con đột nhiên quấy rối làm mất linh kiện, cô dùng tốc độ nhanh nhất của mình để lắp ráp. "Cạch cạch cạch", linh kiện về vị trí, thậm chí có vài chỗ cô lắp mà còn chả thèm nhìn, toàn bằng xúc cảm.

Nhóc Wataru bị sợ đến ngây người! Miệng há to đến mức có thể nhét một quả trứng ngỗng.

Hiromi mặt đồng dạng khiếp sợ, vì sao mẹ lại thuần thục đến thế?! Chẳng lẽ mẹ thường xuyên trộm chơi đồ chơi của bọn họ! Nhưng mà 24 giờ, phần lớn thời gian cô đều ở bên cạnh mẹ, không thấy được mẹ động vào đồ chơi bao giờ.

Sửa sang lại mô hình, Kisaki Rai nhất thời ngứa tay, bày biện mô hình xong, dùng tư thế tiêu chuẩn cầm súng lên ngắm bắn.

Giây tiếp theo cô lại khôi phục dáng ngồi nguyên bản, phảng phất vừa rồi hết thảy đều chỉ là ảo giác. Nhưng là bọn họ dùng hai mắt của mình bảo đảm, bọn họ khẳng định không hoa mắt.

Kisaki Rai than nhẹ một tiếng đem mô hình lau chùi sạch sẽ, rồi lại thả lại món đồ chơi vào thùng, sau đó nghiêm túc mà giáo dục nhóc Wataru.

Nhóc Wataru đáp lại từng tiếng, trong lòng lại không ngừng nghĩ một màn vừa rồi.

Mẹ có thể trong nháy mắt biến hóa bày ra tư thế tiêu chuẩn tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên, có thể đạt tới cấp độ này nhất định là đã luyện tập rất lâu rất lâu. Súng bắn tỉa cậu cũng không hiểu quá rõ, quay đầu lại chờ Hiro từ nhà trẻ trở về, cậu phải kể lại cẩn thận cho Hiro nghe.

Cậu cũng không thể giống ba người bọn họ bỏ quên chuyện, hôm nay cậu lặp lại ở trong lòng mãi, khẳng định không quên được.

Tiếng đồng hồ báo thức vang lên, Kisaki Rai đem bọn nhỏ ngồi một chỗ liền đi tới phòng bếp, mùi nước dùng thơm ngon truyền đi khắp nơi làm người ta chảy nước miếng.

Hình ảnh trong đầu nhóc Wataru lập tức thay đổi thành món mì thơm ngon của mình......

Sợi mì của bé được nấu mềm mềm, bên trên còn có những lát cà rốt luộc chín, những lát bắp cải non và một ít thịt băm để bé có thể nhai dễ dàng.

Nước hầm xương gợn sóng thật sự rất hấp dẫn. Cậu cầm thìa của mình múc một thìa đầy, chuẩn bị cho vào miệng.

Kisaki Rai ngăn cậu lại, thổi nguội đồ trên thìa: "Wataru, con học được thật nhanh, có thể tự mình ăn canh, bất quá phải nhớ kỹ, trước khi ăn phải giống như mẹ này, thổi thổi vài hơi."

"Bằng không sẽ bị bỏng đầu lưỡi rất đau." Cô làm ra vẻ đầu lưỡi bị nóng, xua tay quạt gió.

Nhóc Wataru thỏa mãn tấm lòng giáo dục của cô, học theo thổi thổi canh mới đưa vào trong miệng.

Nhìn vài lần, nhóc Wataru ăn thật sự ngon miệng, cô liền cầm lấy cháo đút cho Hiromi, bớt thời giờ lại gắp vài đũa mỳ lên ăn.

Một nhà cùng nhau ăn thật sự thư thái.

Nhóc Wataru nhìn đến thịt băm kia, chớp mắt cảm giác linh hồn của mình thăng hoa, này quả thực là món ăn ngon nhất mà cậu từng ăn. Lại cắn một ngụm, húp nước canh, ăn cải trắng, cậu vô cùng thỏa mãn.

Chờ ăn xong, lại lần nữa lâm vào hư không, cho dù đã ăn no nhưng vẫn còn muốn ăn.

Ở nhà trẻ sau khi ăn xong sẽ đến giờ ngủ trưa, Matsuda cùng Hiromitsu mở to mắt to nhìn trần nhà, bọn họ ngủ không được. Không nghĩ tới, bọn họ cũng một ngày lạ giường, chiếc giường mà mẹ làm cho bọn họ ngủ quá thoải mái, điều kiện chăm sóc ở nhà trẻ đương nhiên không thể so với ở nhà.

Thừa dịp giáo viên không ở, Matsuda chui vào trong ổ chăn của Hiromitsu, hạ giọng nói nhỏ nói vài câu.

"Hiro, cậu cũng không ngủ được à?"

"Ừm."

"Vậy chúng ta trò chuyện một lát đi?" Nhỏ giọng nói chuyện chắc sẽ không đánh thức các bạn khác.

Hiromitsu quay đầu nhìn cậu: "Không được, nhắm mắt nghỉ ngơi, đếm cừu, nói không chừng có thể ngủ."

"......"

"Thật sự?"

"Nếu không cậu tự nhẩm trong lòng mấy bài thơ cổ xem?" Hiromitsu cho cậu cái chủ ý.

Matsuda khóe miệng co rút: "Sao cậu có thể nghĩ ra được cái chủ ý này vậy."

"Khi còn nhỏ, anh Takaaki đọc thơ cổ, tớ liền ngủ cực kỳ thoải mái." Anh Takaaki chính là anh trai ruột của cậu đời trước, Morofushi Takaaki, am hiểu các loại văn cổ, pháp luật..., ngoại hiệu Khổng Minh, diện mạo cũng  tựa Gia Cát Lượng.

Matsuda: "Được rồi, vậy tớ thử xem."

Cũng không quay về ổ chăn của mình, cậu ở trong ổ chăn của Hiromitsu nhỏ giọng đọc thơ cổ mà hồi nhỏ học, càng đọc, tinh thần cậu càng tỉnh táo. Cậu vừa định chất vấn Hiromitsu một chút, vừa quay sang thì phát hiện Hiromitsu bên cạnh đã tiến vào mộng đẹp thơm ngọt.

"Anh ơi...... Hô......"

Ha hả, xác thật hữu dụng, chẳng qua tác dụng với Hiro, không phải với cậu.

Chậc, còn không bằng đếm cừu.

Một con cừu......

Hai con cừu......

Rốt cuộc bị bản thân đếm đến choáng váng đầu óc, Matsuda cũng thành công nhắm mắt ngủ say.

Giáo viên tay chân nhẹ nhàng kiểm tra, nhìn thấy một ổ chăn không có người, lập tức kinh hãi! Xong đời, không thấy một bạn nhỏ. Dù đang sốt ruột nhưng cũng cẩn thận, bảo mẫu khẩn trương nín thở nhìn quét khắp phòng, phát hiện trong một ổ chăn lại nhiều thêm một cái đầu rong biển.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro