Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 47: Nhận cha sao?

"Hai người cứ từ từ suy nghĩ, tớ đi tắm trước đây." Hagiwara nhanh chóng rời khỏi "chiến trường" không mùi thuốc súng nhưng sắp nổ tung này.

Matsuda trực tiếp nằm yên hỏi Hiromitsu: "Hiro, cậu nghĩ như thế nào?"

Hiromitsu quan tâm đến rất nhiều thứ, cũng có rất nhiều chuyện cậu căn bản không để ý tới. Cậu thẳng thắn nói với Matsuda: "Tớ cũng không ngại chuyện bị hiểu lầm, theo tớ, người đã mất rồi vó bị phê bình gì cũng không sao cả, hiện giờ chúng ta có thể sống còn cần để ý những chuyện này sao?"

Cậu khẽ nhíu mày, ngữ khí trịnh trọng: "Tuy rằng tớ không quan tâm, nhưng nghĩ đến suy đoán này, mẹ sẽ chịu áp lực lớn nhất."

Điều quan trọng nhất không phải là nhân vật chính vẫn còn sống trong câu chuyện bịa đặt này hay sao?

Dựa theo tính cách của mẹ, nếu nhắc đến những câu chuyện vớ vẩn xưa cũ này trước mặt người khác, có lẽ mẹ sẽ chịu mọi trách nhiệm thay vì đổ lỗi cho những người đã mất.

Tỷ như lần này, mẹ nói cha của Matsu đối xử với mẹ rất tốt.

Trong xương cốt của mẹ có sự dịu dàng và kiên trì, cậu cảm thấy đây là từ thích hợp nhất để miêu tả mẹ mình.

Sau khi nghe Hiromitsu nói, Matsuda nghĩ đến hoàn cảnh của Kisaki Rai: "Nếu Zero dám nói bậy về mẹ, tớ sẽ không tha cho cậu ta." Dù cho hiện tại cậu chỉ là một nhóc con thấp bé, trừ phi Zero bất động, nếu không cậu không có cách nào thắng được.

Nói xong cậu thở dài: "Bất quá có vẻ như Zero rất thích mẹ, hai người đã trở thành bạn tốt của nhau."

"Dù sao cũng là Zero, mặc kệ bề ngoài như thế nào, cậu ấy trước sau đều có thể xuyên thấu qua vẻ ngoài mà nhìn được tâm hồn của người khác. Mẹ tốt như vậy, Zero khẳng định cũng có thể cảm nhận được." Tựa như lúc trước Zero cùng bọn họ có thể trở thành bạn tốt, hiện tại Zero cũng sẽ cùng mẹ trở thành bạn tốt thực sự.

Tính cách không giống nhau, bản chất lại giống nhau, người như vậy sẽ hấp dẫn lẫn nhau.

Vô luận nghĩ như thế nào, bọn họ đời trước tới đội nồi, trở thành ba của chính mình đời này là lựa chọn thích hợp nhất, không hợp lý sẽ chỉ khiến người khác tìm tòi nghiên cứu, một khi hợp lý hoá, mẹ mới có thể càng an toàn.

Từ giờ trở đi, họ phải suy nghĩ thật kỹ làm sao để có thể biến thứ không tồn tại này trở nên hợp lý nhất.

Mẹ đã tự bôi đen mình, bây giờ bọn họ phải cố gắng bịa như thế nào để giúp mẹ được trong sạch. Chờ nghĩ tót cái kịch bản này rồi sẽ nghĩ cách đem nó đưa tới chỗ Zero, chứng thực thân phận mấy đứa nhóc con bọn họ.

Đêm đã khuya, ngoại trừ nhóc Wataru và Hiromi đang ngủ, những người còn lại trong gia đình đều thức khuya, không ngừng tìm kiếm trên mạng những thông tin, câu chuyện khác nhau.

Sáng sớm hôm sau, Kisaki Rai thức dậy mà ngáp dài, nước mắt thỉnh thoảng trào ra từ khóe mắt.

Bọn nhóc con từ trong phòng đi ra, đứa nào đứa nấy cũng bơ phờ ỉu xìu như cô.

"Mẹ, buổi sáng tốt lành."

"Các bảo bối, tối hôm qua các con không ngủ ngon sao?" Kisaki Rai cố chịu đựng cơn buồn ngủ, cố gắng mở đôi mắt đỏ ngầu hỏi bọn họ.

Hagiwara bọn họ gật gật đầu, gạt Kisaki Rai sự thật. Hagiwara đảm đương cái loa, nói ra lời nói dối mà bọn họ đã bịa ra: "Mẹ à, hôm nay Matsu cùng Hiro phải đi nhà trẻ, tối hôm qua hai người bọn họ đặc biệt hưng phấn, vẫn luôn ngủ không được."

"Thực xin lỗi, anh, bọn em không phải cố ý."

Cái đầu xù xù gục xuống, khiến người ta không thể giận nổi.

Kisaki Rai ấn vào hốc mắt và chườm nước lên mắt, giúp mắt họ đỡ mỏi hơn.

"Mẹ ơi! Bọn con không mệt!"

Ba cậu nhóc con cố gắng nâng tinh thần, thanh âm vang dội.

Kisaki Rai vỗ tay: "Cố lên!"

Ngày đầu tiên đi học, phải lưu lại ấn tượng tốt với giáo viên! Hai cậu nhóc nhà cô, tuyệt đối sẽ trở thành học sinh ưu tú của lớp.

Hôm nay hai bạn nhỏ khoác lên mình bộ đồng phục màu xanh da trời, đội một chiếc mũ màu vàng, sau lưng đeo một chiếc túi nhỏ màu nâu đậm, đặc biệt là hai đôi mắt to đều bling bling.

Kisaki Rai nhìn hai người, lần đầu tiên cảm thấy bọn họ có một chút giống anh em song sinh.

Đưa ba cậu nhóc ra cửa đi học trước, bảo mẫu AI vừa vặn tới để chăm sóc nhóc Wataru với Hiromi ở nhà, thật sự giảm không ít gánh nặng cho cô.

Vừa đến cổng trường của Hagi, cậu tự mình xuống xe đi vào trường học không cần nhọc lòng.

Dư lại hai cậu nhóc đi nhà trẻ mà cô không yên tâm, một đường đưa đến tận tay giáo viên cô mới cất giấu lưu luyến không rời xuống đáy lòng tạm biệt các con.

"Matsu, Hiro, hai con phải hoà đồng với các bạn trong nhà trẻ, có vấn đề gì phải tìm giáo viên." Lải nhải một lúc lâu, hai nhóc con không chê phiền đều gật đầu.

Cô vui mừng mỉm cười: "Mẹ đi nhé."

"Tạm biệt mẹ."

Mới vừa đi một bước, cô không quay đầu lại; lại đi một bước, khắc chế bản thân không thể quay đầu lại; lại đi vài bước, cô nhịn không được quay đầu lại, bóng hai đứa nhỏ đã không ở chỗ cũ.

Cô buồn bã mất mát mà thở dài: "Năng lực thích ứng của hai đứa tốt thật đấy, người không an tâm cũng chỉ có mình mình."

Lúc trước mỗi ngày đều ở bên mấy đứa, hai đứa có lẽ không bao lâu là có thể quen, cái cô cho là lo lắng hai đứa sẽ không quen, thực ra chỉ là cô không quen thôi.

Sinh hoạt sau này sẽ khác đi, cô cũng cần phải sớm điều chỉnh lại.

Gần nhà trẻ có chỗ mua đồ ăn, Kisaki Rai quyết định đi qua đó mua nguyên liệu nấu ăn cho hai ngày tới.

Bây giờ ba cậu nhóc sẽ ăn trưa ở trường hàng ngày, ở nhà không có nhiều người nên số lượng mua ít hơn trước rất nhiều. Nhưng thà mua nhiều còn hơn là mua quá ít. Nếu ước tính sai, chẳng phải sẽ tệ hơn nếu gia đình không có đồ ăn sao?

Nghĩ đến đây, cô vô tình đi đến nơi xảy ra vụ tai nạn giao thông ngày đó. Cô thoáng nhìn thấy Anh Date đang đứng dựa vào tường chờ ai đó.

Khi Anh Date nhìn thấy cô, mắt chợt sáng lên và nhanh chóng chạy đến gọi cô.

"Cuối cùng cũng chờ được cô rồi."

"Anh Date, anh đang đợi tôi sao?" Kisaki Rai nghi hoặc mà chỉ về phía mình.

Anh Date gật đầu mấy cái rồi thở phào nhẹ nhõm: "Lần trước thật sự không ngờ nhà hàng lại xảy ra chuyện lớn như vậy. Mãi đến ngày hôm sau tôi mới phát hiện ra chuyện lớn như vậy, cũng rất hối hận lo lắng không biết mọi người có bị thương không."

"Lúc trước tôi quên không hỏi cách thức liên hệ với cô, tôi nghĩ cô sẽ gửi con mình đến trường mẫu giáo Sakura, nói không chừng sẽ đi ngang qua đây."

"Hôm nay cuối cùng cũng chờ được rồi, nhìn đến cô không có việc gì tôi liền yên tâm."

"Vốn định cảm ơn mọi người, vậy mà lại khiến mọi người gặp nguy hiểm, thật sự rất xin lỗi."

Ông cúi đầu thật sâu ý xin lỗi.

Kisaki Rai vẫy vẫy tay khuyên giải an ủi: "Không có việc gì, chúng tôi không bị thương gì cả, ai cũng không thể tưởng tượng được sẽ phát sinh việc này. Hết thảy chỉ là ngoài ý muốn thôi, anh Date không cần để ở trong lòng."

Anh Date vẫn cảm thấy băn khoăn như cũ, ông cùng vợ đều muốn gặp đến cô, muốn mời cô đến nhà làm khách, cùng ăn một bữa cơm.

Ở nhà không có nhiều tai nạn, cũng an toàn hơn ở ngoài.

Dùng xong cơm còn họ có thể cùng nhau đi dạo. Họ cũng muốn mua thứ gì đó cho con của Kisaki Rai.

Họ không thể làm được gì nhiều, cũng không biết cách tốt nhất để cảm ơn cô lúc này là gì. Họ chỉ có thể cảm ơn cô ấy theo cách tốt nhất mà họ có thể nghĩ ra.

"Làm khách sao? Được nha!"

Lại nói tiếp, cô muốn biết rõ nhóc Wataru rốt cuộc có phải có quan hệ huyết thống gì với vị cảnh sát Date kia hay không, vừa lúc lần này cô tới làm khách có thể trộm lấy vài sợi tóc về để kiểm tra.

Nhưng hôm nay trước khi ra khỏi nhà, cô đã nói với nhóc Wataru và Hiromi rằng sau khi đưa các anh đi học xong sẽ trở về luôn.

"Anh Date, tôi có thể mang theo hai đứa nhỉ tới được không? Bọn họ mỗi ngày đều quấn lấy tôi, cũng không thích ngồi buồn ở trong nhà." Nói không chừng thời gian, hai tiểu gia hỏa cũng đã ở trong lòng nhắc mãi sao cô còn chưa về nhà rồi.

Rốt cuộc, sau khi trở về nhà, cô sẽ có thời gian đưa họ đi dạo và khám phá thêm thế giới thú vị bên ngoài.

Anh Date liên tục nói "Được": "Vậy tôi ở chỗ này chờ cô."

Kisaki Rai ngẩn ra, nhìn nơi này còn sửa lại rào chắn liền lắc đầu: "Anh Date, nếu anh không ngại, cùng tôi về đón bọn nhỏ được không?"

Cái đề nghị này ông đương nhiên không có ý kiến, còn có thể biết đường đến nhà cô.

Cùng nhau ngồi trên xe, mới vừa ngồi xuống, anh Date liền nhìn không chớp mắt một lọ tăm xỉa răng bày ở trong xe.

"Có thể cho tôi mượn hộp tăm xỉa răng này được không?"

Kisaki Rai liếc qua liền lấy hộp tăm đưa qua.

Ngay sau đó cô nhìn thấy ông đem tăm xỉa răng ngậm ở bên môi, trên mặt thả lỏng cười.

...... Tăm xỉa răng này vẫn là Wataru muốn mua.

Cô rõ ràng tự hỏi, giả sử thật sự có quan hệ huyết thống, chẳng lẽ những người cùng huyết thống đều có sở thích giống nhau như đúc sao?

Nếu đúng như vậy thì tại sao sở thích của cô lại khác với sở thích của cha mẹ đã khuất của cô? Hay cô thực sự có cùng sở thích với cha mẹ nhưng lại không phát hiện ra?

Nhà trẻ cách nhà cô cũng không phải rất xa, cảm giác lái xe không bao lâu đã đến.

Cô còn trẻ tuổi, tinh thần dư thừa, thân thể khỏe mạnh, đi đường bước đi sinh phong, so với anh Date mà nói, cơ thể có thương tật cũ, chân cẳng không tiện, đi đường rất chậm. Cho nên cô dọc theo đường đi đều thả chậm bước chân, thẳng đến khi vào trong nhà.

Vào đến nhà, cô vui sướng mà nói: "Các bé con, mẹ đã về rồi đây! Còn mang theo bạn tới chơi này."

Từ "bạn" được nhấn mạnh. Cô rất thích kết bạn với những người đối xử chân thành với nhau.

Lời nói của Kisaki Rai đối với hai đứa trẻ giống như chìa khóa ô tô. Ngay khi vặn “chìa khóa”, họ bắt đầu di chuyển.

Wataru tung ta tung tăng mà bước đi loạng choạng tới cửa, hướng về phái Kisaki Rai liền vươn cánh tay múa may, hoan nghênh cô trở về: "Mẹ, mẹ."

Người bạn trong miệng mẹ cũng trực tiếp bị cậu bỏ qua, trong lòng rất thèm món bún sườn heo mà mẹ bảo sẽ làm cho cậu.

Nhưng mà cho đến khi cậu nhìn thấy cha Date ở phía sau Kisaki Rai, toàn bộ thế giới đều trở nên yên tĩnh.

Tò mò muốn nhìn thấy cậu bé nhà Kisaki Rai, cha Date duỗi đôi bàn tay run rẩy, khuôn mặt này giống với Wataru nhà ông đến 9 phần, phần không giống có lẽ là do thằng bé trông béo hơn.

Bầu không khí đột nhiên bị phá vỡ bởi Hiromi đang ngâm nga vui vẻ bò đến bên nhóc Wataru: "A a a a."

【 Anh, anh cũng không chờ em! 】

Biểu đạt ý tứ này sau, phát hiện không ai để ý đến mình, cô liền khó khăn ngẩng đầu nhìn về phía cha Date cao hơn cô rất rất nhiều.

Ánh mắt nhanh chóng quét về phía anh tư nhà mình, lại nhìn nhìn về phía cha Date, hai người bọn họ giống nhau như đúc, lông mày giống như copy paste.

Vị này khẳng định chính là cha của anh tư đời trước, không cần anh trai nói cho mình cô cũng có thể đoán được.

Hiromi thấy anh tư cứng đờ bất động, nhẹ nhàng đẩy đẩy, thấy cậu vẫn bất động, cô dứt khoát ngồi bệt xuống đất, giang hai cánh tay hướng về phía cha Date kêu gọi.

Bị cô bé gọi, cha Date thật lâu không nói nên lời, chỉ là một bên bế Hiromi muốn ốm lên, một bên tiếp tục nhìn chằm chằm nhóc Wataru.

Điều nhóc Wataru nhất muốn làm nhất lúc này chính là hội Hagiwara từ trong trường học lôi trở về! Sau đó ép hỏi bọn họ rốt cuộc mẹ làm bạn với cha cậu từ lúc nào! Còn muốn hỏi bọn họ vì cái gì không đem việc này nói cho cậu!

Dựa vào năng lực trinh thám của cậu đại khái phỏng đoán ra chính là ngày mà Zero nhà.

Mà bọn họ có lẽ không phải không muốn nói cho cậu, đại khái có lẽ ngày đó phát sinh quá nhiều chuyện, những chuyện xảy ra sau đó tạm thời bao trùm lên ký ức những chuyện trước đó nên họ quên nói cho cậu biết.

Sau khi biến thành trẻ con luôn là nhớ một cái quên một cái, có thể chỉ nhớ được khi có chút thời gian rảnh rỗi, hoặc là vừa quay đầu lại quên nói, lúc sau lại càng không nhớ rõ để mà nói.

Kisaki Rai mời cha Date ngồi ở trên sô pha, ánh mắt cha Date trước sau chưa từng dời đi, nhìn chằm chằm vào nhóc Wataru.

"Anh Date, đây là Hiromi, đây là —— Wataru."

Quan sát phản ứng của anh Date, cô có thể xác nhận nhóc Wataru xác thật giống cảnh sát Date khi còn nhỏ, bằng không anh Date sẽ không lộ ra bộ dáng muốn nói lại thôi.

Rõ ràng rất muốn hỏi đứa trẻ này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nhưng lại ngại cô mà không dám hỏi.

Có lẽ cô nên chủ động một chút, suy bụng ta ra bụng người, trên thế giới này không chỉ có cô cần mấy đứa nhỏ. Cô tin tưởng người thân của bọn nhỏ cũng đều sẽ giống cô, cùng nhau yêu thương bọn nhỏ, cũng sẽ không trực tiếp cướp bọn nhỏ khỏi vòng tay cô, còn có thể cho bọn nhỏ càng nhiều tình yêu. Cùng lúc đó, bọn nhỏ cũng mang đến cho mọi người tâm trạng tốt.

Kết quả, cô giới thiệu một chút với anh Date.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro