Chương 41: Nhận ra chị gái
Cơm nước xong xuôi, Amuro Tooru tạm thời gác lại suy nghĩ muốn lấy được DNA của nhóc Wataru.
Bây giờ cái này không phải điều quan trọng nhất. Nếu nhóc Wataru thực sự là con của lớp trưởng, chẳng lẽ anh lại cướp nhóc Wataru khỏi cô sau khi xác minh DNA chắc?
Kisaki Rai là một người mẹ có trách nhiệm, nhóc Wataru cũng thích ở bên mẹ. Anh không có khả năng mang nhóc Wataru đi được.
Hơn nữa, nghiệm chứng DNA xong, làm thế nào anh có thể nói cho Kisaki Rai và cha của lớp trưởng về bản thân mình? Anh chỉ sợ mình sẽ mất đi người bạn tốt như Rai. Còn không lộ thân phận? Khi đó họ sẽ thắc mắc ai đứng đằng sau việc này? Nói không chừng sẽ nảy sinh sợ hãi.
Cho nên, anh không cần phải tự mình đi nghiệm chứng.
Chi bằng để Kisaki Rai cùng cha Date tiếp xúc nhiều hơn, chờ bọn họ trở thành bạn bè, cha Date tự nhiên sẽ nhìn thấy Wataru, đến lúc đó muốn thế nào liền theo ý nguyện của họ.
"Kisaki-san, tôi phải trở về thôi."
Kisaki Rai gật đầu: "Vậy để tôi tiễn anh."
Bọn nhỏ ngời ở phòng khách tự chơi với nhau, cô một đường tiễn Amuro Tooru đến dưới tầng.
Amuro Tooru cười khẽ: "Kisaki-san, đưa tôi đến đây là được rồi, tôi và Haro về đây."
Cô dừng bước chân, phất phất tay: "Hẹn gặp lại, Amuro-san."
"Hẹn gặp lại, Kisaki-san."
Cô cong mắt nói: "Sau này Amuro-san không cần phải gọi tôi là Kisaki-san nữa. Chúng ta là bạn tốt! Bạn bè tôi thường gọi tôi là Rai, Amuro-san cũng có thể gọi tôi như vậy."
Bạn tốt a ——
Tuy rằng quen biết chưa bao lâu, nhưng bọn họ đã cùng nhau trải qua nhiều chuyện, đặc biệt là hôm nay còn trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc. Xác thật có thể sửa đổi xưng hô, Amuro Tooru gật đầu gọi cô một tiếng: "Rai."
Lập tức, quan hệ được kéo gần lại rất nhiều.
"Về sau cũng không cần gọi tôi là Amuro-san, nếu cô nguyện ý trở thành bạn tốt tri kỷ của tôi, có thể trực tiếp gọi tên của tôi."
Lông mày Kisaki Rai nhướng lên, trên mặt lộ ra hết vẻ hưng phấn: "Được, Tooru-kun."
Thành công đổi mới xưng hô với đối phương, cô vui vẻ trở về nhà. Đi trên đường, trong đầu hiện ra nụ cười rạng rỡ như hoa hồng đỏ của cô, trong lòng Amuro Tooru sinh ra một tia rung động.
Hai ngày tiếp theo đều không có cái gì ngoài ý muốn phát sinh.
Bất kể là mang theo bọn nhỏ ra ngoài đi dạo, hay là đi siêu thị mua đồ vật, lại hoặc là tới quán cà phê Poirot ăn đều không gặp phải án kiện như những hôm trước.
Kisaki Rai cảm thấy có lẽ bản thân gặp được may mắn rồi!
Vì thế cô nhân thời cơ tốt này, nên đi dạo phố thì đi dạo phố, mua cho bọn nhỏ thật nhiều quần áo mới. Đồng thời cũng mời nhà Mori bữa tối.
Cả nhà Mori vừa lúc đều rảnh, sau giờ học, Kisaki Rai và các con đã thay quần áo đến đón Hagiwara và Conan ở cổng trường tiểu học.
Chờ sau khi đón hai cậu nhóc liền tiện đường đón Ran cùng đi.
Còn về Mori Kogoro với Kisaki Eri, cả hai đều tự mình tới đó.
Vốn dĩ Kisaki Rai không tính toán mang theo Wataru với Hiromi đi chơi, dù sao nếu ở ngoài ăn tối thì sẽ rất lâu, bọn nhỏ sẽ dễ buồn ngủ, đi ra ngoài sẽ không tiện, hơn nữa đồ ăn trong nhà ăn bọn nhỏ cũng ăn không được.
Nhưng khi cô nói muốn tới trường tiểu học để đón người, Hiromi đang ngoan ngoãn ngồi chơi liền bò đến bên cạnh, kéo quần áo cho cô và chỉ ra cửa muốn cùng nhau đi ra ngoài.
Hiromi bò lại đây, một mình nhóc Wataru cũng không muốn ở nhà, lắc lư đi theo bọn họ tới cửa.
Không có cách nào, đành phải đưa cả hai đứa đi cùng luôn.
Kisaki Rai ôm Hiromi, nhóc Wataru đứng trên xe tập đi được Matsuda và Hiromitsu theo dõi.
Họ vừa mới đợi ở cổng trường tiểu học Teitan thì tiếng chuông tan học đã vang lên, đứng chờ thêm một lát là có thể thấy hai bạn nhỏ.
Trước tiên thông báo cho hai cậu nhóc hôm nay sẽ đi ăn liên hoan, bọn họ hẳn là sẽ không ở lại trong trường quá lâu. Quả nhiên, chỉ trong chốc lát, bọn họ từng người chạy chậm ra tới cổng trường.
Hiromi không ngừng quét đám người, chờ bọn họ ra, liếc mắt một cái thấy được Haibara Ai, bắt đầu "y y a a" nháo muốn tiến lên.
Bé con có ý nghĩ như vậy, Kisaki Rai liền mang theo cô bé đi tới. Bé Hiromi nhà mình có phải quá nhớ anh Hagi hay không, là muốn nhào vào anh trai sao? Kết quả lại nằm ngoài dự kiến của cô.
Hiromi cách hội Hagiwara rất gần, gấp gáp không chờ nổi củng củng thân mình, vươn cánh tay thịt thịt kéo lấy cổ áo Ai-chan.
"A."
Ai-chan liếc mắt sang một bên và bắt gặp đôi mắt sapphire đấy vui mừng. Ngay lúc cô bé bối rối trong giây lát, Hiromi đã dang hai tay ra cầu một cái ôm.
Kisaki Rai u oán trêu chọc nói: "Hiromi, con không cần mẹ, chỉ cần chị gái nhỏ xinh đẹp thôi sao?"
Vừa dứt lời, Hiromi lùi tay nhỏ về, ôm lấy cổ Kisaki Rai, ở hai bên má trái phải, mỗi bên hôn một cái. Lấy này tỏ vẻ bé tuy rằng thích chị gái nhỏ nhưng cũng rất yêu mẹ.
"Phụt, thật đúng là kẻ xấu xa." Kisaki Rai sủng nịch mà điểm điểm chóp mũi bé, sau đó làm theo ý của bé ôm đến trước mặt Ai-chan.
Cô tới giúp Hiromi không thể mở miệng nói chuyện: "Chị gái nhỏ xinh đẹp ~ Hiromi muốn ôm chị một cái, chị có đồng ý hay không a?"
Hiromi vẻ mặt chờ đợi.
Haibara Ai không có cách nào cự tuyệt cô bé có đôi mắt tương tự chị mình, thuận theo tự nhiên tiếp nhận Hiromi ôm vào trong ngực. Bị em gái nhà mình ôm lấy, Hiromi lập tức dùng gương mặt mềm mụp cọ cọ Ai-chan, lại phát ra thanh âm mà bọn họ nghe không hiểu.
Bất quá Haibara Ai rất là thần kỳ lại cảm nhận được tâm tư của bé.
Trong lòng có một thanh âm đang nói chuyện với cô: Ai-chan, chị mỗi ngày đều tới nhà của em chơi, tới gặp em có được không?
Ayumi ngạc nhiên nói: "Ai-chan, em vé rất thích cậu đó, chúng ta cùng nhau đem em bé mang về nhà bác tiến sĩ chơi đi." Diện mạo bé con quá xuất chúng, Ayumi là một cop bé yêu thích cái đẹp liền nói ra câu trẻ con như vậy.
Haibara Ai cảm nhận được đứa bé thân mật với cô, trong lòng thế mà lại cũng có ý tưởng muốn mang bé con về, đương nhiên cô sẽ không nói những ý nghĩ trong lòng: "Không được."
Em bé thực sự vẫn còn quá nhỏ, mấy đứa học sinh lớp một như bọn họ cũng không cách nào chiếu cố em bé tốt được, cho nên không thể.
Kisaki Rai mỉm cười tủm tỉm: "Chờ em bé lớn hơn một chút thì sẽ chơi với các anh chị. Bất quá nếu mấy đứa muốn gặp em bé, có rảnh thì tới nhà ngồi chơi nhé."
Hiromi thật sự rất thích cô bé tóc nâu trà này, nếu cô bé tới chơi với Hiromi, Hiromi khẳng định sẽ rất vui vẻ. Bọn nhỏ cùng nhau chơi, vô cùng náo nhiệt, tâm tình cũng sẽ trở nên càng tốt.
Ánh mắt của Mitsuhiko rơi vào Haibara Ai, người đang ôm Hiromi một lúc lâu, cậu đột nhiên cảm thấy hình như mình đã tìm thấy một vùng đất mới, muốn chia sẻ khám phá của mình với mọi người càng sớm càng tốt.
"Em bé với Haibara lớn lên có điểm giống nhau, thật sự có chút giống nhau."
Cậu không thể nói chính xác nó trông như thế nào, nhưng cậu chỉ cảm thấy như thế này.
Ayumi gật đầu: "Đôi mắt của em bé với Ai-chan đẹp như nhau, đều là xanh lam ~ da cũng trắng giống nhau ~"
"Ai-chan với em bé đều là con lại Anh-Nhật."
"Nếu em bé là em gái của Ai-chan thì tốt rồi, chị gái với em gái trông đều rất đáng yêu, quá hạnh phúc."
Giọng nói trẻ con của đứa trẻ khiến Kisaki Rai bất lực mỉm cười. Cô không thể nhìn ra điểm giống nào khác ngoài màu da và đôi mắt của hai đứa, ngũ quan của Ai-chan góc cạnh rõ ràng, dáng mắt cũng sắc bén hơn Hiromi rất nhiều.
Bất quá từ lời của Ayumi, Kisaki Rai phỏng đoán Hiromi thích Ai-chan nói không chừng nguyên nhân là do cả hai đều là con lai.
Hagi bọn họ biết rõ chuyện của Hiromi và Haibara Ai, chỉ mỉm cười và không nói gì.
Cao trung Teitan cũng sắp tan học, Kisaki Rai đến đón Ran, dỗ Hiromi rời vòng tay ôm ấp của Ai-chan, tạm biệt bọn nhỏ, sau đó mang theo Hagi cùng Conan lên xe.
Ghé vào đầu vai Kisaki Rai cao hơn rất nhiều so với Ai-chan, Hiromi cúi đầu nhìn, tay nhỏ vươn về phía Ai-chan vẫy vẫy.
Cô không nhịn được, miệng nhỏ nỗ lực nói một câu khẩu hình: "Shiho, tạm biệt."
Hai chiếc răng như hạt gạo cũng bởi vì khẩu hình biến hóa mà lộ ra.
Ai-chan tựa hồ như đang nhìn đường kỳ thật vẫn luôn để ý tới đứa nhỏ, lập tức sững sờ tại chỗ, không thể tiến về phía trước, hai chân như bất động, trong mắt không khỏi hiện lên vẻ khó tin.
Cô có phải vừa nhìn nhầm hay không?!
Cô bé muốn cô ôm một cái vừa nói một câu!
Không một lời nào có thể được nghe thấy.
Cô bắt chước hình dạng miệng của cô bé và tự đọc nó, đồng thời thực sự phát âm tên thật của mình. Trong lúc Ai-chan còn đang choáng váng thì Hiromi đã ngồi trong xe, cái đầu nhỏ nghiêng về phía cửa sổ xe, nhìn em gái đang đứng ngoài cửa sổ.
Hiromi câu môi cười, sau đó nhích người ngồi xuống, mong chờ lần sau được gặp em gái.
Ai-chan choáng váng không kịp phản ứng, lập tức đuổi theo chiếc xe đang di chuyển. Đi được vài bước, khoảng cách càng ngày càng xa, cô từ từ dừng lại.
"Chị ơi......"
Tiếng gọi nhỏ biến mất trong tiếng ồn ào tan học xung quanh.
Mitsuhiko với Genta đuổi theo Haibara, nghi hoặc hỏi: "Haibara, sao cậu lại chạy theo ô tô?"
"Không có gì."
Haibara Ai cũng không nghĩ là mình nhìn nhầm, đôi mắt cô vẫn rất tốt, mọi chuyện vừa nãy đều thực sự xảy ra.
Sử dụng kiến thức y học của mình, cô ước tính đứa trẻ khoảng sáu tháng tuổi dựa trên kích thước cơ thể và hai chiếc răng kê mọc trong miệng. Ngày được tính toán gần với thời gian kể từ khi chị gái cô qua đời.
Thật sự là chị cô...... Nhất định là như vậy, bằng không vì sao nhất quyết muốn cô ôm?
Cô lập tức gửi tin nhắn cho Conan đang ngồi trên xe.
【 Edogawa, giúp tôi hỏi ngày sinh của Hiromi, đừng hỏi tôi vì sao. 】
Nhận được tin nhắn, Conan không hiểu cái gì cả, không hiểu cô lại suy nghĩ cái gì, vì sao lại muốn hỏi sinh nhật của em bé? Bất quá thuốc giải tạm thời nằm trong tay Haibara, nếu sau này cậu muốn lớn lại thì phải làm sao? Hỏi hay không hỏi không cần phải suy nghĩ nhiều, hỏi là xong.
Conan khen Hiromi là bé ngoan, theo đề tài này lân la hỏi đến tuổi của Hiromi.
Rất nhanh, cậu đã biết được ngày sinh của Hiromi, nhanh chóng gửi tin nhắn cho Haibara.
Sau khi nhìn thấy ngày sinh, Haibara tính toán, chỉ cách ngày giỗ của chị cô đúng bảy ngày.
Một sinh viên kể cho cô nghe về “bảy ngày” liên quan đến cái chết khi cô đi du học.
Bảy ngày sau khi một người chết đi, linh hồn sẽ về thăm những người thân còn sót lại trên trần gian. Sau sáu lần bảy ngày nữa, tổng cộng là bảy bảy bốn mươi chín ngày sau, người chết sẽ được đầu thai.
Nghĩ theo cách này, từ “bảy” thực sự mang một sức mạnh kỳ diệu.
Là một tiến sĩ y học, cô không nên tin vào ý tưởng về chuyện hồi sinh sống lại. Tuy nhiên, sự thật mạnh mẽ hơn lời nói. Cô bé trông rất giống chị gái cô và thậm chí còn nói ra tên thật của cô, tuyệt đối là chị gái của cô.
Điều kỳ diệu mà cô từng tưởng tượng đã thực sự xảy ra, chị cô đã sống lại sau bảy ngày.
Vài tháng sau khi rời tổ chức, không có ngày nào cô hạnh phúc hơn ngày hôm nay. Cô không còn cô đơn trên thế giới này nữa, chị gái cô cũng ở đây.
Nhất thời, trong đầu đều là bộ dáng chị gái nhà mình.
Một bánh bao nhỏ mang theo mùi sữa thích ôm ôm hôn hôn mình.
Cô có chút hối hận khi nói "không được" với đề nghị của Ayumi. Sẽ ra sao nếu thay vì nói “không được”, cô nói với mẹ hiện tại của chị gái rằng “Chúng cháu sẽ cùng bác tiến sĩ chăm sóc em bé”.
Người mẹ hiện tại của chị gái có lẽ sẽ bằng lòng để đứa bé ở nhà bác tiến sĩ. Khi đó, cô có thể nhìn thấy chị gái mình bắt chéo chân ôm bình sữa và uống sữa, đồng thời có thể nghe thấy tiếng nấc nho nhỏ của chị gái sau khi uống đủ sữa......
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro