Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 40: Chân tướng

Tuổi tác không quá chênh lệch, diện mạo đặc thù giống nhau, nhưng tên lại không giống.

Hiromi bị hun đúc trong tổ chức chớp mắt nảy ra ý nghĩ, họ Amuro này có lẽ không phải là tên thật mà là tên giả. Nhớ lại trước đây khi cô làm nhiệm vụ tổ chức giao, không phải cũng lấy tên giả là Hirota Masami hay sao?

Bình thường lấy tên giả làm cái gì?! Chắc chắn có vấn đề! Trái tim bé nhỏ của cô lập tức bị vô số sợi dây vô hình kéo lên tận cổ họng.

Cô bất an vô cùng, đôi tay đặt trên ghế sofa vô tình buông ra, không có điểm tựa, cơ thể lung lay ngã ngồi ở trên đệm mềm, lắc lư từ bên này sang bên kia như con lật đật.

Amuro Tooru giật mình, vội vàng đỡ lấy Hiromi ngồi vững.

"Không có việc gì."

Lời nói cũng chưa nghe rõ, chỉ thấy anh đến gần, Hiromi như thỏ con dựng lông bò ngược phía Amuro Tooru.

Cô bé bò thật sự rất nhanh, bò ra một hình chữ "S".

Amuro Tooru sợ hãi bé bò lung tung, sợ bò đầu đụng vào tường liền đi theo sau Hiromi. Anh nhẹ giọng giao lưu với bé con: "Không thể bò vào trong bếp đâu, rất nguy hiểm."

Anh ngồi xổm xuống, vỗ vỗ bàn tay rồi dang hai tay ra: "Hiromi, ngoan ~ tới chỗ của chú nào."

Hiromi nhìn thân ảnh Kisaki Rai trong bếp, nhìn rất gần lại cách rất xa, cô đổi người khác cầu cứu, lập tức liền vòng qua Amuro Tooru chạy về phía hai anh của mình.

Cô lôi kéo ống quần của Matsuda, ngẩng đầu lên: "A."

Matsuda nghiêng người về phía trước: "?"

Cô lặng lẽ vươn ngón tay nhỏ chỉ chỉ phòng trẻ em, chỉ xong lại lần nữa lôi kéo ống quần cậu, tỏ vẻ vô cùng sốt ruột.

Có chuyện gì muốn nói với cậu sao?

Cậu bế Hiromi lên chạy vào trong phòng nhanh như chớp, để lại Hiromitsu với nhóc Wataru ở cùng Amuro Tooru.

Amuro Tooru: Anh đáng sợ đến như vậy sao? Hiromi không để ý tới anh, nhìn thấy anh liền chạy rồi?!

Amuro Tooru luôn có duyên với trẻ em không khỏi có chút hoài nghi nhân sinh, trước kia anh gặp những đứa trẻ khác đều rất bình thường, nhưng ở trước mặt mấy bé con nhà Kisaki Rai lại nhiều lần vấp phải trắc trở.

Amuro Tooru ngồi bên cạnh Hiromitsu-chan đang dọn dẹp đồ vẽ tranh nói: "Hiromitsu-chan, chú giúp cháu có được không?"

"Cảm ơn chú, không cần đâu ạ, cháu tự mình làm được."

Chút chuyện nhỏ này cậu còn phải nhờ Zero hỗ trợ? Đương nhiên không cần.

Amuro Tooru muốn hiểu thêm về Hiromitsu-chan liền nói: "Hiromitsu-chan giỏi thật đấy, có thể tự dọn đồ, chú ở bên cạnh nhìn có được không?"

Hiromitsu gật đầu.

Liếc thấy nhiều đồ dùng vẽ tranh như vậy, Amuro Tooru quyết định xuống tay từ thứ bé hứng thú yêu thích: "Hiromitsu-chan, cháu rất thích vẽ tranh sao?"

"Thích." Đừng nói Zero không biết cậu thích vẽ tranh, rõ ràng chính là Zero cố ý tới khai triển đề tài.

Không đành lòng osananajimi nhà mình lẻ loi ở một bên hỏi chuyện, Hiromitsu có vấn đề nào trả lời vấn đề đấy.

Amuro Tooru vui sướng sáng mắt lên: "Chú có thể xem tranh Hiromitsu-chan vẽ được không?" Mới qua không bao lâu, lúc còn ở gần bờ biển, anh nhìn Hiromitsu-chan làm nũng với Kisaki Rai muốn ôm một cái liền cảm thấy bé con vừa mềm lại đáng yêu.

Trong lòng đầy cảm xúc thổn thức, con của Hiromitsu kế thừa ưu điểm của cả cha lẫn mẹ.

Hiện giờ lại nhìn lại, Hiromitsu-chan cũng yêu thích vẽ tranh giống Hiromitsu, anh rất muốn biết cậu bé có thể vẽ được cái gì.

"Chú, cháu vẽ cho chú xem." Hiromitsu-chan cười khúc khích.

Mở nắp bút màu nước, cậu dùng bút màu đen vẽ một hình người, ngay sau đó thêm rất nhiều chi tiết xung quanh. Đỉnh đầu dùng màu vàng chanh vẽ rất nhiều sợi tóc, trừ bỏ quần áo, tóc, đôi mắt, cậu đều dùng bút màu nâu tô.

Tâm trạng Amuro Tooru càng thêm kích động: "Hiromitsu-chan, cháu đang vẽ chú đúng không?!"

Không còn nghi ngờ gì nữa, thoạt nhìn chính là anh, đặc điểm của nhân vật được nắm bắt rất chính xác! Sức quan sát của cậu bé không đơn giản, chắc chắn là di truyền từ cha. Nếu bồi dưỡng tỉ mỉ, không chừng còn ưu tú hơn Hiromitsu.

Những đường nét thô ráp và run run, màu sắc được vẽ theo nhiều hướng khác nhau khiến nó trở nên vô cùng lộn xộn.

Đây là Hiromitsu-chan cố ý vẽ không hoàn thiện, nếu thực sự dựa theo trình độ vốn có của cậu mà vẽ, Zero phỏng chừng cởi bỏ chiếc áo khoác của mình ngay tại chỗ.

Nhưng một bức tranh như này, Amuro Tooru cầm lấy lại coi như báu vật: "Hiromitsu-chan, cháu có thể cho chú được không?"

Hiromitsu-chan: "Được ạ."

Amuro Tooru cảm thấy việc chỉ vẽ mình thì quá bất tiện nên anh quyết định dạy đứa trẻ viết tên mình một cách chính xác trên giấy vẽ.

Trẻ ở độ tuổi này có lẽ chưa biết viết nên anh muốn hướng dẫn cậu bé từng nét một. Vì thế trước tiên anh viết tên mình lên giấy vẽ: "Hiromitsu-chan, đây là tên của chú, chú cầm tay cháu viết một lần nhé."

Hiromitsu-chan nâng khuôn mặt nhỏ lên: "Cháu biết viết đó."

"?"

"Mẹ đã dạy bọn cháu rất nhiều chữ." Dứt lời, Hiromitsu-chan đem mấy chữ như con giun viết tên Amuro Tooru.

Ánh mắt Amuro Tooru nhìn cậu càng thêm nóng rực: Con nuôi của mình quá thông minh, ba tuổi đã có thể viết chữ khó như vậy!

Nếu không phải anh còn đang nằm vùng, anh thật muốn đem Hiromitsu-chan ôm về nhà mình nuôi, bồi dưỡng cậu bé lớn lên tuấn tiếu, tính cách ngoan ngoãn, thông minh linh hoạt sẽ cực kỳ có cảm giác thành tựu.

Date Wataru nhìn bọn họ chơi đến là vui vẻ, cũng chen vào khe hở giữa Amuro Tooru với bàn trà.

Nhìn bọn họ ở viết cái này, cậu cũng hứng thú, cái tay múp míp thịt tùy ý cầm bút, vẽ vài vòng tròn trên giấy trông giống như quả vải, bánh trung thu cắn dở, giống vòng tròn hồ lô.

Amuro Tooru nhướng mày, cảm thấy mình đã đoán được: "Wataru là đang vẽ các loại bong bóng nhỉ, hình dạng đặc biệt lắm."

"......"

Cậu không có vẽ bong bóng mà là muốn viết con số.

Date Wataru không nói nên lời với mấy hình mình đã vẽ, nhìn toàn là hình thù kỳ lạ, vì vậy lần này cậu cầm thật chặt cây bút và khó khăn lắm mới vẽ ra được một hình bầu dục lớn.

"Mặt trời sao?" Amuro Tooru chỉ vào hình vẽ mới mà hỏi.

Date Wataru:...... Không phải lần này cậu viết rõ hơn nhiều hay sao! Zero, cậu thế mà còn không nhìn ra, đây là chính là số 0 liên quan tới tên cậu đó!

Thấy phản ứng của cậu nhóc không đúng, anh nhăn mày lại, nhéo cằm trầm tư một lát.

"Cũng không tròn, vẽ hai đường ngang và dọc ở giữa, một cái ngắn và một cái dài. Đây là một hình bầu dục." Anh nghĩ trong lòng như vậy: "Hình bầu dục...... Hình bầu dục...... Số 0?!"

Anh kinh ngạc cực kỳ.

Cái này quả thật giống con số 0, nhưng một đứa bé như này thì không biết về con số. Họa ra hình bầu dục giống số 0 có lẽ chỉ là trùng hợp, rốt cuộc kể cả cậu bé có biết viết cũng chỉ biết anh là Amuro Tooru, không biết anh là Furuya Rei.

Bức tranh được anh cho vào túi cất đi rồi cùng hai cậu bé cùng nhau hoàn thành bức tranh khác.

Trong phòng trẻ em.

Matsuda đặt Hiromi xuống, mang di động ra rồi dứt khoát nói: "Hiromi, em gõ ra cho anh đọc."

Hiromi gõ một câu bằng tất cả sức lực của mình

【 Anh hai, chú Amuro này vốn không phải họ Amuro, chú ấy vốn tên là Furuya Rei! Chú ấy đang dùng tên giả 】

Matsuda "A" một tiếng: "Em cũng quen biết Zero sao?"

"?!"

【 Lúc còn nhỏ em đã gặp qua, mỗi lần bị thương Furuya đều sẽ tới phòng khám nhà em, mẹ em sẽ chữa trị cho. 】

Matsuda nghe xong cũng ngẩn ngơ, sao cái cốt truyện này quen thế, chẳng phải là lúc ở trên sân thượng Furuya Rei nói chuyện phiếm với cậu hay sao? Furuya Rei ban đầu muốn làm cảnh sát là vì muốn tìm nữ bác sĩ rất quan trọng với cậu ta, nguyên lai nữ bác sĩ này chính là mẹ của Hiromi ở đời trước.

Chuyện này, Hiro chắc là sẽ biết.

Tuy nhiên, khi Hiro và Hiromi nói về danh tính của họ lần trước, Hiro đã không đề cập đến điều này, có lẽ cậu ấy nghĩ rằng không cần thiết phải nói ra.

Hóa ra là cậu ấy vẫn chưa biết điều đó.

"Hiromi, lần trước bọn anh quên nói cho em, vị Amuro-san này kỳ thật cũng là đồng kỳ của bọn anh, tên thật là Furuya Rei. Cậu ấy cũng nằm vùng ở cái tổ chức kia, phụ trách công tác tình báo, mật danh Bourbon."

Đôi mắt xanh của Hiromi phảng phất đã trải qua mười cấp độ động đất, thật lâu không thể phát ra tiếng.

Các anh là cảnh sát, đồng kỳ đương nhiên cũng là cảnh sát!

Nằm vùng...... Làm tình báo...... Lấy được mật danh.

Đại danh của Bourbon cô cũng đã nghe qua, là một nhân vật quan trọng đáng sợ, hành tung bất định, cực kỳ thần bí. Ở trong mắt hắn ta, khả năng không có bí mật nào có thể che giấu.

Bây giờ cô lại biết Bourbon là cảnh sát nằm vùng càng cảm thấy sốc vô cùng.

Cô còn nhớ rõ khi còn ở tổ chức, Bourbon mỗi ngày đều không thuận mắt, luôn nhằm vào bạn trai cũ Rye. Hiện tại cô đã hiểu rõ, góc nhìn của Bourbon thấy bạn trai cũ giết Scotch, Scotch lại là bạn thân của Bourbon, cùng nhau nằm vùng ở tổ chức.

Cho nên ——

Bourbon căm ghét bạn trai cũ của cô là hết sức bình thường.

Hiromi bình tĩnh lại và gõ một chuỗi từ khác.

【 Thế giới này thật nhỏ. 】

Mối quan hệ của mọi người phức tạp đến mức gần như không thể giải quyết được.

Bất quá Amuro-san không phải người xấu thì an tâm rồi, cô cũng không cần phải trốn tránh anh nữa, cũng không cần nhắc nhở mọi người với mẹ không cần thân quen với anh nữa. Nếu có một ngày gặp được Gin, cô tuyệt đối sẽ nỗ lực để mẹ tránh xa cái tên nguy hiểm đó.

Dù cho mẹ rất lợi hại nhưng cô đối với Gin luôn tồn tại bóng ma tâm lý, nụ cười lãnh khốc tàn nhẫn của Gin còn ám ảnh mãi trong đầu cô.

Tốt nhất vĩnh viễn không cần gặp phải Gin.

Sau khi ra khỏi phòng trẻ em, Hiromi tò mò đánh giá Amuro Tooru.

Cậu bé từng bướng bỉnh khiến cô không đành lòng buông tay giờ đã lớn thành một người đàn ông phong độ như vậy, khi vẽ tranh cùng các anh trai trông thật hiền lành, không hề giống những người trong tổ chức.

Có lẽ anh đã bộc lộ tính cách thực sự của mình ngoài phạm vi kiểm soát của tổ chức. Chẳng trách mẹ lại trở thành bạn thân của anh.

Amuro Tooru liếc nhìn Hiromi, phát hiện Hiromi không hề tránh anh nữa mà là dùng ánh mắt cảm thấy rất thú vị nhìn anh.

...... Mấy bé con nhà Kisaki Rai, trước sau như một rất có cá tính, không giống người thường.

"Amuro-san, các bảo bối, ăn cơm thôi!"

Trong khi bọn trẻ đang bận rộn vẽ hai bức tranh, cô và bảo mẫu AI chuẩn bị bàn ăn cơm nhà tiêu chuẩn.

Mấy đứa trẻ nghe được tiếng của mẹ liền kéo nhau vào nhà vệ sinh xếp hàng rửa tay, Amuro Tooru cũng đi theo rửa tay cuối cùng.

Sau khi ôm nhóc Wataru cùng Hiromi lên ghế ăn trẻ em, Kisaki Rai ngồi ở đầu. Anh cùng Kisaki Rai mặt đối mặt, bọn trẻ ngồi cạnh nhau.

Phảng phất giống như người một nhà cùng nhau ăn cơm, Amuro Tooru cảm thấy cảm giác thật kỳ diệu.

Matsu thật sự đói bụng, vì thế cậu gắp một miếng thịt cho Kisaki Rai: "Mẹ ơi, mẹ ăn đi!"

Kisaki Rai động đũa, họ lập tức bắt đầu ăn, trong chốc lát bát cơm hết sạch.

Cảm giác thèm ăn của Amuro Tooru tăng lên một cách khó hiểu. Anh thử từng món một và không thể không ăn thêm vài miếng. Anh đặc biệt thích một số món ăn, chẳng trách bọn trẻ lại ăn ngon như vậy

Nhóc Wataru cũng vươn tay nhỏ với lấy chiếc thìa trên bàn, uống sữa cùng với cháo. Bây giờ cậu vô cùng muốn ăn cơm, cũng muốn ăn cá với thịt.

Kisaki Rai thấy cậu muốn ăn, đút cho cậu mấy hạt cơm, cậu không ngừng nhấm nuốt, trong miệng hiện lên một hương vị khác.

Cô cười trêu cậu nhóc nhà mình: "Wataru, về sau mẹ sẽ nấu cho con món đậu phụ nhân tôm bóc vỏ, cá ba sa, ngô, còn có cháo thịt bằm nữa."

Nhóc Wataru nghe đến mấy cái tên đó, đôi mắt đăm đăm, cậu gấp không chờ nổi mất.

Cô xì một tiếng cười đến giảo hoạt: "Wataru, có muốn canh xương sườn với mì sợi không?"

Canh xương sườn! Mì sợi! Khoé miệng nhóc Wataru đột nhiên không kịp phòng ngừa chảy xuống một hàng nước miếng.

Amuro Tooru mím môi, cười thoải mái vui vẻ, mộ cảm giác ấm áp dâng trào trong lòng, bầu không khí trong gia đình Kisaki Rai làm người ta yêu thích vô cùng. Nhìn mấy đứa trẻ cùng Kisaki Rai, vẫn có chút bối rối hoảng hốt vì cô lại là mẹ của nhiều đứa trẻ như vậy.

Lời nói của cô không chỉ hoạt bát có chút nghịch ngợm mà còn cất giấu tâm tính thiếu nữ trẻ tuổi.

Vừa rồi Kisaki Rai chính là cố ý đùa nhóc con nhà mình, muốn xem mấy phản ứng hài hước của cậu nhóc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro