Chương 32: Đứa trẻ nghịch ngợm
Sự thật chứng minh, Hagiwara nghĩ nhiều rồi, dây móc treo mẹ mua cho cậu là một cái khác.
Mặt dây treo này trông hơi trừu tượng, cậu đã bị sốc khi nghe mẹ nói với cậu rằng đó là một cái bánh xe.
Bánh xe? Mẹ xác định đây là cái bánh xe?
Một mảnh pha lê màu xanh lam nhẵn bóng, ở giữa không chạm rỗng, vòng bao quanh cũng không phải bằng cao su mà là một lớp dày màu bạc và kim loại sáng bóng được khảm pha lê.
Cậu tập trung cố gắng tìm ra điểm chung của nó với cái bánh xe, và cuối cùng cậu phát hiện ra rằng nó thực sự là một cái bánh xe.
Có hoa văn trên kim loại! Chỉ là dấu vết rất nông, nếu như tùy tiện nhìn thoáng qua, liền sẽ đơn giản bỏ qua.
Mẹ biết cậu thích bất cứ thứ gì có liên quan đến xe cộ, mua cái bánh xe độc đáo này cho cậu cũng là hợp lý.
Nếu mua cho cậu cái này, vậy chí chó vàng này là cho ai? Mẹ mua cho bản thân dùng sao? Mẹ thích chó á? Trước kia cũng chưa thấy mẹ nói qua, bất quá mẹ rất thích thú bông lông xù xù, thích những chú chó lông dài cũng không kỳ quái.
Suy nghĩ cẩn thận mọi chuyện, Hagiwara lập tức treo mặt dây vào điện thoại di động nhưng lại nghe thấy mẹ nói "Chờ một chút".
"Hagi, còn có ốp điện thoại!"
Không chỉ có điện thoại kiểu dáng đẹp, trang trí tinh xảo, mà ốp điện thoại mua về cũng có hoa văn phong phú.
Nhưng là nó quá dễ thương so với tuổi thật của họ.
Dễ thương thì cứ dễ thương đi, bọn họ càng ngày càng quen với mọi thứ phải đối mặt ở độ tuổi hiện tại, cũng rất hưởng thụ với những điều dễ thương này.
Kisaki Rai đưa di động xong vẫn phải dặn dò Matsuda với Hiromitsu: "Matsu, Hiro, mỗi ngày thời gian sử dụng di động không thể vượt qua nửa giờ nha, nếu vượt qua thời gian cho phép mẹ sẽ thu lại đấy. Nếu cần tìm mẹ, các bảo bối nhớ rõ bấm vào số điện thoại của mẹ."
Matsuda cùng Hiromitsu buột miệng thốt ra số điện thoại của cô: "Mụ mụ, bọn con nhớ rõ rồi!"
"Không chỉ có số của mẹ, còn có những người khác cũng cần phải lưu vào." Kisaki Rai muốn lấy điện thoại di động của họ để lưu giúp cứu nhưng bọn họ dùng còn linh hoạt hơn cả người lớn.
Thế là hai người lưu số khi nghe Kisaki Rai đọc các số điện thoại. Trong thời gian ngắn, số điện thoại di động của rất nhiều người đã được lưu, ngoại trừ Kisaki Rai và một số người thân ở Osaka, còn có gia đình ông Mori, Conan và Amuro Tooru.
Số điện thoại của cảnh sát Takagi ở Sở Cảnh sát Tokyo cũng được lưu vào, là sau khi Kisaki Rai được lấy lời khai xong hỏi xin số.
Di động có nhiều số điện thoại của thám tử với cảnh sát như vậy tràn đầy cảm giác an toàn.
Buổi tối Kisaki Rai đang định đi nấu cơm cho bọn trẻ thì mấy đứa trăm miệng một lời: "Mẹ ơi, chúng ta hôm nay ăn cơm dì Eda làm được không?"
Trong nháy mắt, Kisaki Rai cảm thấy tài nấu nướng của mình không còn được ưa chuộng nữa! Trẻ con thường rất thích những thứ mới. Ngay cả với món mà chúng ghét ăn thì cũng muốn đổi khẩu vị.
"Vậy mẹ nhờ dì Eda nấu cơm cho mấy đứa." Như vậy cô cũng rảnh rỗi, liền bồi Wataru với Hiromi chơi vậy.
Bảo mẫu AI vội vàng nấu cơm, bọn họ ngồi chơi ở đệm xốp trong phòng khách.
Matsuda bồi Akemi chơi xếp gỗ, thuận thiện hỏi Kisaki Rai một chuyện: "Mẹ ơi, mẹ học võ lúc nào vậy ạ?!"
Hagiwara tiếp một câu: "Lúc mẹ chế trụ tội phạm cực kỳ ngầu luôn."
Hiromitsu cũng thưởng thức mà nói chuyện: "Phản ứng của mẹ cũng rất nhanh."
Đừng để bị lừa bởi cách cô hét lên và khóc trong cơn hoảng loạn. Cô không bị ảnh hưởng bởi tâm trạng của mình khi đối đầu với tên tội phạm, ra tay lưu loát. Từ khoảng thời gian khi đối phương có ý định gây thương tổn cô đến lúc cô né đòn chờ động tác kế tiếp rất ngắn, so với người bình thường phản ứng nhanh hơn nhiều.
Đây là phản xạ có điều kiện được hình thành bởi cơ thể sau vô số bài tập.
Não của Kisaki Rai đã ngừng hoạt động, làm sao cô có thể nói với các con rằng cô học trong hệ thống? Thật khó để nói.
Lại một lần lừa các con, cô nói bản thân lúc nhỏ đã học, còn nói thừa dịp bọn họ ngủ trộm luyện tập.
"Ồ, ồ."
Mấy nhóc con nghe vào tai trái, ra qua tai phải.
Bất quá thông qua những lời này họ đoán. Mẹ có thể thông qua ánh sáng kia gọi ra bảo mẫu AI, có lẽ cũng có thể mượn lực lượng của ánh sáng đó để tăng thêm sức mạnh.
Không biết ánh sáng đó còn có thể cho phép mẹ làm gì nữa?
Bọn họ lên kế hoạch để thử.
"Mẹ ơi, vậy mẹ còn biết gì nữa vậy ạ?" Khuôn mặt nhỏ kích động, siết chặt nắm tay nhỏ cùng với ánh mắt đầy hiếu kỳ thúc giục Kisaki Rai trả lời câu hỏi của bọn họ.
Kisaki Rai cũng rất thích chia sẻ với các con, nghiêm túc suy nghĩ sau đó trả lời: "Ta biết judo, nấu ăn, phiên dịch, còn có làm thủ công! "
"Còn gì, còn gì nữa ạ?"
Từng cái rất là vội vàng.
Cô ấn trán và suy nghĩ một lúc, tự hỏi liệu mình có nên nói cho ai biết những gì mình biết hay không. Sau mấy cái hô hấp, cô loại bỏ một số kỹ năng mà cô thực sự không thể hoàn thiện và nói: "Mẹ các con lái xe rất giỏi!"
Kỹ thuật lái xe của mẹ đúng là rất tốt, như đi trên đất bằng, đúng là có thể nói là lợi hại, Hagiwara liền híp mắt cười tò mò hỏi: "Mẹ ơi, có bao nhiêu lợi hại vậy mẹ?"
Kisaki Rai ngay lập tức mô tả một cảnh tượng cho họ, giải thích tình hình của từng chiếc xe và môi trường xung quanh, sau đó giả vờ rằng cô là người gặp phải tình huống nào và cô sẽ phản ứng như thế nào.
Nói cách khác, cô kể cho họ nghe trải nghiệm mô phỏng của mình trong không gian hệ thống thông qua cách kể chuyện.
Một đám chăm chú lắng nghe với khuôn mặt nhỏ nhắn trên tay đang chìm trong suy nghĩ của chính mình.
Mẹ nói cực kỳ chi tiết, không khác gì chuyện thực sự phát sinh, có vẻ như tự mình trải qua. Chính ở thực tế mẹ đã trải qua những chuyện đó sao? Muốn lấy bằng lái xe cần có độ tuổi nhất định, mà sau khi mẹ có bằng lái không lâu liền có bọn họ, chuyện sau đó bọn họ chẳng lẽ không rõ ràng hay sao?
Nếu là chuyện phát sinh trước khi có bọn họ thì cũng có khả năng.
Nếu không thì lại hỏi.
"Mẹ, mẹ có thể làm được điều đó sao?"
Kisaki Rai cười hai tiếng: "Đổi thành tình huống nào mẹ cũng có thể làm được."
Lại miêu tả một cảnh tượng khác cho bọn họ nghe, từ đường cái biến thành con đường quanh co trên núi.
Cô làm động tác và miêu tả một cách sống động, kể cho họ nghe những câu chuyện cực kỳ chân thực. Ban đầu họ vốn muốn thử cô nhưng rồi cũng bị mê hoặc bởi những miêu tả ấy, trong lòng trực tiếp treo lên.
Chiếc xe trải qua khúc cua sắp sửa bay khỏi vách đá, cả xe lẫn người đều sẽ tan thành từng mảnh!
Ngay sau đó mẹ nói về việc đã đạp chân ga đến giới hạn. Đôi mắt của họ mở to, miệng đồng loạt mở ra, một bộ không thể tưởng tượng.
Hagiwara xem như là người bình tĩnh nhất cũng hãi hùng khiếp vía, lòng vẫn còn sợ hãi.
Kisaki Rai cuối cùng nhẹ nhàng bâng quơ mà nói thành công thông qua.
Mấy đứa trẻ đều thở phào nhẹ nhõm, trái tim căng thẳng của họ hoàn toàn thả lỏng.
Sau khi nghe mô tả về khung cảnh cực kỳ chân thực thứ hai, nghĩ lại ở thế giới của mẹ, không có ngọn núi nào trong thành phố nơi họ sống nên họ bác bỏ ý nghĩ cho rằng mẹ đã từng trải qua điều này trước khi nuôi dạy Hagiwara.
Lúc này bọn họ đã có suy đoán sơ bộ. Trải nghiệm của mẹ là có thật, nhưng nó không xảy ra trong thế giới thực. Ánh sáng thần kỳ đó có thể tạo ra nhiều cảnh tượng khác nhau để giúp mẹ luyện tập, rèn luyện những kỹ năng đó.
Kisaki Rai không biết rằng các con cô đã vô tình chạm đến nguồn gốc các kỹ năng của cô.
Nói xong, bảo mẫu AI đã đem đồ ăn bày biện trên bàn.
AI không hổ là AI, những thứ làm ra thỏa mãn chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế. Thức ăn đặt trên bàn có tính đối xứng, rau củ trong bát, đĩa được cắt đều nhau về độ dày mỏng, trông chúng đều có kích thước giống nhau.
Các loại trái cây trong đĩa đựng hoa quả ở giữa lại càng được sắp xếp quá lố, các cuống trái cây đều được xếp ngay ngắn về một hướng.
Cả nhà ngồi ăn tối, mấy đứa trẻ ăn không nhanh cũng không chậm, Kisaki Rai lần đầu tiên ăn bữa ăn của bảo mẫu AI, cô có chút thất vọng sau khi gắp một đũa đưa vào miệng.
Cô còn đang suy nghĩ không biết cơm do AI làm có ngon nhất thế giới hay không? Kết quả cũng không phải.
Kỹ năng nấu ăn của bảo mẫu AI cũng khá tốt, nhưng là khẩu vị chuẩn mực phổ thông, không đủ đặc sắc, không có phong vị độc đáo.
Vẫn là cơm anh Amuro làm ngon hơn.
Hiện tại hẳn là anh Amuro tan tầm đi, không biết anh ấy có đang ăn tối không? Có cảm giác một người bận rộn với nhiều công việc như anh ấy, thời gian ăn uống sẽ rất thất thường và không ổn định.
Giờ phút này Amuro Tooru ở nhà đang đau đầu vì không cẩn thận vô tình nấu một đống đồ ăn.
Hay là gọi cho Kazami mang đi vậy, nếu không một mình anh ăn không hết.
Thực mau anh nghĩ đến gia đình Kisaki Rai, cả nhà cô ấy có thể ăn vừa vặn. Đáng tiếc anh không tiện đóng gói gửi đến đó, nếu thật sự làm như vậy, Kisaki Rai rất có thể sẽ phát hiện anh cố ý tiếp cận, có ý đồ khác.
Thật muốn...... Để hội Hagiwara nếm thử tay nghề tay nghề của mình.
Anh rũ mắt, gắp đồ ăn lên.
Sáng sớm hôm sau.
Hagi đúng giờ đúng giờ đeo cặp sách ra cửa đi học, Kisaki Rai cũng gọi bảo mẫu AI chăm sóc nhóc Wataru với Hiromi, còn cô mang theo Matsu cùng Hiro đi tới Nhà trẻ hoa anh đào đăng ký học.
Không mất nhiều thời gian để hoàn tất các thủ tục.
Việc nghiên cứu và lập kế hoạch trước thực sự giúp cô tránh được rất nhiều rắc rối. Cô phải cảm ơn anh Amuro vì điều này.
Matsu và Hiro ba tuổi đều vào lớp hoa hướng dương. Về đồng phục mẫu giáo phải chỉnh sửa theo dáng người của hai đứa, phải hai ba ngày mới có được. Thẻ tên lớp hướng dương cũng cần được làm và có thể lấy được trong khoảng một ngày.
Kisaki Rai dứt khoát quyết định chờ ba ngày sau đồ vật đều đầy đủ hết rồi mới đưa hai đứa chính thức đi học.
Cô phải mua chăn, gối để hai cậu nhóc ngủ trưa vì ở nhà không có những thứ đáp ứng được yêu cầu của nhà trẻ. Liệt kê ra danh sách những đồ cần phải mua, chọn ngày không bằng hôm nay, sau khi rời khỏi nhà trẻ cô sẽ đưa Matsu và Hiro đi mua sắm.
Tiếng chuông giòn tan trong nhà trẻ vừa vang lên, khu vườn vốn yên tĩnh vốn dĩ đã tràn ngập tiếng cười của trẻ con.
Những bé bánh bao nhỏ mặc đồng phục màu xanh da trời đang nhảy nhót xung quanh, tay nhỏ chân nhỏ đung đưa một cách đáng yêu đến ngốc nghếch.
"A?"
Có bé thấy bọn họ, tò mò dùng tay chạm môi nghiêng nghiêng đầu.
Còn có một bé đi đường không thấy được bọn họ, đâm thẳng vào người Kisaki Rai. Cô sửng sốt, đứa trẻ cũng sửng sốt. Bạn nhỏ ngửa đầu, xoa xoa cái mũi, nụ cười bỗng trở nên xán lạn ôm chặt lấy Kisaki Rai: "Mẹ ơi!"
"???"Matsuda cùng Hiromitsu đầu đầy dấu chấm hỏi, sao trẻ con bây giờ lại gọi mẹ linh tinh thế!
Đây là mẹ của bọn họ, không phải của người khác!
Kisaki Rai ôn nhu mà nói: "Bạn nhỏ à, cô không phải là mẹ cháu."
Bạn nhỏ chu miệng lên: "Cô xinh đẹp như thế này, trên người còn thơm nữa, cô làm mẹ cháu đi."
"......"
Kisaki Rai mở to mắt, lấy lại bình tĩnh, dùng giọng điệu ôn tồn dỗ dành: "Nói như thế sẽ khiến mẹ cháu đau lòng."
"Mẹ sẽ không buồn đâu. Mẹ đã bảo cháu gọi nhiều người là mẹ mà!" Người bạn nhỏ rất tự tin nói.
"A, cái này, như vậy sao."
Nhưng mà, cũng không thể gọi mẹ linh tinh được.
Kisaki Rai giải thích nhưng đứa trẻ không nghe theo.
Cô vô lực nói: "Bạn nhỏ à, cô thực sự có việc phải đi."
"Không được! Không được!" Đứa trẻ gắt gao ôm lấy cô không chịu buông tay.
Lần đầu tiên cô cảm nhận được sự đau đầu và mệt mỏi do đứa trẻ gây ra, đồng thời cũng cảm nhận được sự khác biệt giữa các con của mình và con của người khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro