Chương 31: Cha
Wataru ngồi trên ghế trẻ em không có việc gì làm, không chớp mắt nhìn người đến người đi, dùng trí tuệ của mình để quan sát và suy luận về nghề nghiệp của họ và những việc họ vừa làm......
Nếu Kisaki Rai nhìn ai đó lần thứ hai, cậu tự nhiên sẽ không bỏ lỡ.
Đó là!
Bóng dáng đó vụt qua, dù muốn quay lại cũng không thấy được. Do vóc dáng thấp bé lại còn đang ngồi nên dù cố gắng dùng eo để vươn lên đủ cao để nhìn xa, cậu cũng chỉ có thể thở dốc và dựa vào lưng ghế trẻ em, cúi đầu trầm tư.
"Bảo sao mẹ cảm thấy quen thế." Xe của Kisaki Rai chạy được một đoạn thì đột nhiên mở miệng: "Wataru, vừa nãy mẹ nhìn thấy một chú, khuôn mặt của chú ấy có chút giống con, đặc biệt là lông mày."
Đều có kiểu lông mày dày, lộn xộn và nhướng lên.
Nhóc Wataru trợn tròn mắt, vỗ vỗ vào chân mình: "*&¥%#."
Mẹ ơi! Đó là ba con đó! Con trai giống cha là chuyện bình thường. Nếu không giống cha thì giống mẹ cũng rất bình thường, rất nhiều bé trai giống mẹ hơn.
Nhưng cặp lông mày và đôi mắt này của cậu giống cha y đúc, mọi người nhìn vào đều biết họ là cha con.
Khả năng quan sát của mẹ cũng không tồi, tầm nhìn linh hoạt của mẹ thậm chí còn tốt hơn cậu, chỉ mất vài giây là mẹ đã có thể nhìn rõ nét mặt rất nhiều người qua đường.
Nhớ lại kỹ năng judo mà mẹ thể hiện sáng hôm qua có thể so sánh với kỹ năng của một huấn luyện viên, nhóc Wataru cảm nhận sâu sắc rằng mẹ cậu là một ứng cử viên sáng giá để tham gia Tổ điều tra số 1 phòng hình sự của họ với tư cách là cảnh sát.
Khả năng quan sát và vũ lực mẹ đều có, cái khác thì tập luyện thêm, sau này có kinh nghiệm khẳng định mẹ có thể như cá gặp nước.
Ý tưởng chung quy cũng chỉ là ý tưởng mà thôi, mẹ còn đang bị năm.người bọn họ kéo chân sau, kể cả có thi đậu vào Học Viện Cảnh Sát, phỏng chừng cũng sẽ không đi. Không có mẹ ở bên, một đàn trẻ nhỏ tội nghiệp bọn họ phải chết đói ở nhà.
Vậy mà trước kia cậu còn có một khoảng thời gian ngăn cách với cha, trở về làm trẻ con mới càng cảm thấy làm người lớn không dễ dàng.
Hiện giờ cậu biến thành như này, cũng không có cách nào đi tìm cha, vừa rồi nhất thời cũng không thấy bộ dạng hiện tại của ông ấy như thế nào, chỉ là một cái chớp mắt cảm giác ông ấy già rồi.
Kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh......
Chung quy ông ấy vẫn còn ở đây, chờ có cơ hội, cậu sẽ nghĩ cách đi cha mình.
Chiếc xe được đỗ an toàn trong bãi đậu xe, nhóc Wataru được Kisaki Rai bế xuống không khỏi líu lưỡi khi nhìn thấy chiếc xe của cô đang đậu, bởi vì chiếc xe được đỗ rất chuẩn mực.
Khoảng cách từ phía trước và phía sau là như nhau, bên trái và bên phải về cơ bản là giống nhau. Thân xe được đỗ ở chính giữa ô.
Nhóc Wataru lại lần nữa phát hiện mẹ có một ưu điểm lớn, hình tượng mẹ trong mắt cậu lại càng cao.
Chẳng bao lâu sau, cậu bị loá mắt bởi nhiều kiểu dáng di động khác nhau khi bước vào cửa hàng điện thoại. Một năm đã trôi qua, trên thị trường đã có rất nhiều phiên bản điện thoại di động có thân máy mỏng hơn, nhẹ hơn và màn hình trở nên rõ ràng hơn.
"Các tình yêu, mẹ khó lựa chọn quá, làm sao bây giờ?"
Kisaki Rai nhìn cái này thích hợp, xem một khác cũng cảm thấy đơn giản phóng khoáng, còn có cái khác kiểu dáng......
Màu sắc tươi sáng nổi bật vô số điện thoại di động. Kisaki Rai ôm hai bé con nhìn kỹ hơn để thấy thiết kế vỏ sau của điện thoại được in hình ngôi sao như mưa rơi xuống. "Mưa rơi" trong suốt dưới ánh sáng phân cực chuyển màu vàng xanh giống như những chiếc lá khiến người ta có cảm giác như đang hòa mình vào thiên nhiên.
Đưa tay ra chạm vào, kết cấu mờ mịn không thô ráp.
Mắt mẹ dán vào chiếc điện thoại này mấy chục giây, nhóc Wataru biết mẹ thích chiếc điện thoại này.
Mặt cậu bối rối: Nếu chiếc điện thoại này được đưa cho Matsuda hoặc Hiromitsu, hai tên đó không biết sẽ lộ ra biểu cảm kỳ lạ gì. Khụ, điều đó có hơi cường điệu.
Thẩm mỹ của Hiromi và Kisaki Rai trùng hợp về phương diện này, chỉ vào chiếc điện thoại di động này: "A a, nha."
Mua cái này đi mẹ! Nó đẹp quá đi.
Kisaki Rai gật đầu với Hiromi, chỉ có mỗi mình nhóc Wataru dùng sức lắc đầu.
"Wataru, con cảm thấy không đẹp à?"
Kisaki Rai mím môi: "Vậy lại xem tiếp."
Hai người Matsu với Hiromitsu ngày thường chọn quần áo cũng không chọn màu sắc tươi sáng như thế, nếu là Hagi có thể sẽ chấp nhận, cho nên vẫn là suy xét lại.
Nghiêng mắt nhìn qua các di động khác, cô bỗng nhiên nhìn chăm chú vào một chiếc di động.
Khi nhìn từ bên cạnh, có thể thấy vầng hào quang ấm áp và đầy màu sắc ở mặt sau của điện thoại. Thiết kế của mặt sau giống như một lớp vỏ mịn được đánh bóng, với kết cấu và độ bóng tự nhiên.
Màu sắc chính là màu trắng ngọc trai, và kết cấu đặc biệt tạo ra nhiều quầng sáng đầy màu sắc dưới ánh sáng.
"Các cục cưng, cái này thế nào?" Lại lần nữa trưng cầu ý kiến hai bé con, Kisaki Rai nóng lòng muốn mua nó.
Nhóc Wataru:...... So với cái trước, mẹ đã thu liễm không ít. Vòng sáng đầy màu sắc không chói và tương đối nhẹ nhàng. Nếu không có ánh sáng, nó sẽ trầm hơn nhiều.
Cậu cảm thấy này chiếc này có thể mua, tương đối thích hợp với Hiro.
Hai bé con đều không phản đối, Kisaki Rai lập tức chọn cái này.
Cùng kiểu dáng mua một cái trắng một cái đen, bát nước phải bằng phẳng để cả hai con đều cảm nhận được tình yêu thương như nhau của mẹ.
Nhóc Wataru nhìn chiếc túi giấy mà mẹ nhờ cậu cầm hộ, trong lòng thở dài.
mụ mụ thỉnh hắn cánh tay hỗ trợ câu lấy túi giấy, trong lòng thở dài một hơi.
Hy vọng Hiro và Matsuda thích màu trắng sặc sỡ và màu đen sặc sỡ này. Đây là sự thỏa hiệp và nhượng bộ lớn nhất về mặt thẩm mỹ của mẹ rồi.
Sau khi hoàn tất việc mua điện thoại di động, Wataru và Hiromi thấy Kisaki Rai mua thêm hai chiếc ốp điện thoại và phụ kiện nhỏ cho điện thoại di động.
Hiromi "Ê ê a a" kêu đẹp.
Wataru dùng nắm tay xoa xoa khuôn mặt mũm mĩm của mình, trong mắt hiện lên vẻ bất lực. Nếu cần một chiếc ốp lưng thì sử dụng bất kỳ ốp lưng nào cũng được, dù sao cũng không nhìn thấy ở mặt sau nên không cần phải lo lắng về điều đó.
Có một chú chó lớn màu vàng trong số đồ trang trí mà Kisaki Rai đã tình cờ mua. Cô không có khả năng chống cự lại những thứ dễ thương.
Những món đồ trang trí được đóng gói trong một chiếc túi nhỏ, khi cầm lên có cảm giác nhẹ nhàng như không tồn tại, Hiromi đã thành công giúp đỡ mẹ một việc nhỏ.
Đó chính là -- giúp mẹ xách túi mua sắm.
Trải qua xử lý thủ tục xuất viện, tới cửa hàng mua điện thoại di động, bọn họ cuối cùng cũng về tới ngôi nhà ấm áp của mình. Vừa bước vào nhà, nhìn thấy đồ đạc quen thuộc, trong lòng họ cảm thấy vui mừng khôn tả.
Kisaki Rai đem túi từ trong tay bọn họ để xuống sofa, nhóc Wataru làm ầm ĩ muốn xuống đất, Hiromi cũng hoạt động tay chân muốn bò ở đệm xốp.
Cô thở ra một hơi, đầu tiên đặt Hiromi vào một nơi an toàn để tập bò, sau đó đi theo Wataru đang đi xiêu xiêu vẹo vẹo.
Nhóc Wataru đi thẳng đến phòng trẻ em vốn đã đóng cửa, vừa lúc ba cậu nhóc trong phòng nghe thấy bọn họ trở về liền mở cửa.
Nhóc Wataru đứng thẳng ước chừng 81cm ngửa đầu nhìn mấy người anh trai, Hagi 125cm cùng với Matsuda 100cm và Hiromitsu 95cm mỗi người đều mặt lộ vẻ kinh ngạc: "Wataru, em có thể đi vững vàng rồi?"
Nhóc Wataru lập tức khoe khoang và tiến vài bước về phía họ.
Từ hôm qua nhìn thấy Natalie, cậu tiến bộ thần tốc.
Hagiwara xoa xoa tóc của cậu: "Không tồi không tồi."
Matsuda nhéo nhéo cánh tay nhóc Wataru "cười xấu xa": "Em trai, càng tập luyện nhiều, bước đi càng vững."
Hiromitsu cũng làm theo, vỗ vai nhóc Wataru cổ vũ cậu: "Tiếp tục cố lên!"
Lúc này, Kisaki Rai nhanh chóng đi tới lấy điện thoại di động, ốp điện thoại di động và đồ trang trí cô mua trên ghế sofa. Cô cố ý giấu ở phía sau: "Matsu, Hiro, đoán xem mẹ mua gì cho hai con?"
Bọn họ chỉ là bé con ba tuổi thôi, có quyền lợi tự tin nói: "Mẹ, bọn con đoán không ra."
Ngay cả khi họ có ý tưởng trong đầu rằng mẹ họ đã mua cho họ một chiếc điện thoại di động.
Không có gợi ý, cứ để hai cậu nhóc đoán, điều này xác thật khó khăn. Kisaki Rai suy nghĩ một lúc rồi đưa ra gợi ý: "Đó là một thứ rất hữu ích! Nó hình chữ nhật."
Quả nhiên chính là di động, không sai.
Hai cậu nhóc thấy mẹ muốn cùng bọn họ chơi trò giải đố, bắt đầu đoán lung tung.
"Mẹ mẹ! Là hộp bút! Đi học hộp bút, hộp bút có thể chứa rất nhiều đồ dùng văn phòng phẩm nên rất hữu ích."
"Không đúng! Cặp sách cũng là hình chữ nhật, so với hộp bút còn đựng được nhiều hơn."
Thấy suy đoán càng ngày càng thái quá, Kisaki Rai nhanh chóng đưa ra lời nhắc nhở rõ ràng: "Có cái này, các con làm việc sẽ dễ dàng hơn rất nhiều."
Trò chơi có thể kết thúc sau những lời này của mẹ, hai cậu nhóc một bộ vui mừng vì đã giải được bí ẩn: "Là! Điện thoại di động!"
Feili cũng rất vui khi hướng dẫn các con từng bước đoán câu trả lời. Cô di chuyển vài túi giấy đến trước mặt các con với tốc độ rất nhanh.
Ba năm! Bọn họ ba năm không có di động thuộc về chính mình!
Giờ khắc này, cuối cùng cũng có được!
Nhận quà xong, bọn họ bởi vì vui mừng mà mặt đỏ lên, giây tiếp theo đôi bàn tay nhỏ bé đã thò vào túi giấy.
Tâm trạng này dễ lây lan, một bầu không khí vui vẻ bao trùm mọi người.
Khó có thể khui hộp điện thoại di động ở cửa phòng nên mọi người lập tức di chuyển ra ngoài phòng khách, hai nhân vật chính ngồi ở giữa, Kisaki Rai ôm Hiromi ngồi xổm phía sau, còn Hagiwara nắm nhóc Wataru đứng bên cạnh.
Mức độ mong đợi ngay lập tức được nâng lên mức tối đa. Động tác của Hiromitsu rất chậm rãi và trang trọng. Về phần Matsuda, cậu không chút do dự lấy hộp ra khỏi túi giấy và dùng tay mở bao bì bên ngoài.
Sau khi mở bao bì bên ngoài ra thì bên trong còn có một lớp nữa.
Sao mà lại gói nhiều lớp thế?! Muốn xem nhanh chiếc điện thoại di động mà mẹ mua cho họ, nhưng hóa đóng gói một tầng lại một tầng, còn có lớp nào nữa không vậy?
Sau khi xé bỏ lớp này, hình dáng thật sự của chiếc điện thoại cuối cùng cũng lộ ra l, nụ cười trên mặt Matsuda cứng đờ, đồng tử của anh lập tức run rẩy.
Điện thoại di động ngày nay thật sự là hoa hòe loè loẹt!
Vỏ điện thoại được làm giống như đồ trang sức...... Cũng không thực sự hữu dụng.
Nhìn thêm vài lần thấy cũng khá đẹp. Nó có ánh sáng nhẹ nhàng, giống như một viên ngọc trai sáng chói, giống gì ấy nhỉ?
Suy nghĩ một chút, cậu cảm thấy rất giống mẹ Rai.
Nhìn từ góc độ này, vẻ đẹp của chiếc điện thoại này cũng không tồi, có đặc sắc riêng.
Hiromitsu, người đang chậm rãi mở các lớp bao bì bên cạnh, hít một hơi thật mạnh. Thứ cậu nhìn thấy là chiếc ốp lưng màu đen của một chiếc điện thoại di động, nó khác với chiếc điện thoại di động màu đen mà cậu từng sử dụng trước đây, cái cậu dùng chỉ là điện thoại màu đen bình thường.
Mà cái này --
Đen nhưng cũng rất sặc sỡ.
Chiếc ốp lưng đen như mực nhưng lại ẩn chứa vô số ánh sáng chói loá.
Điều này giống như họ đang gánh trên vai trách nhiệm nặng nề và tiến về phía trước trong bóng tối. Dù bóng tối dày đặc, họ cũng phải dựa vào sức mạnh của chính mình để toả sáng và mang lại một tương lai rạng ngời.
"Mẹ ơi con thích lắm!"
Hiromitsu không nhịn được nở một nụ cười trên môi, một lọn tóc ngốc nghếch trên đầu vì chải chưa kỹ đang đung đưa vui vẻ.
Giọng Matsuda càng vang dội: "Mẹ ơi, con cũng rất thích quà của mẹ!"
Kisaki Rai vui vẻ che miệng lại, sợ bản thân cười quá lớn sẽ doạ các con. Thu liễm một chút, cô nhẹ nói, tươi cười xán lạn: "Không chỉ có điện thoại di động mà còn có thứ khác nữa."
Cô lấy ra một loạt mặt dây treo từ trong túi giấy, giơ chúng lên trước mặt các con quơ quơ: "Treo trên điện thoại nhìn rất đẹp."
Hagiwara chọc chọc dây hình mèo con và quả ớt cay nhỏ, liếc mắt một cái nhìn Matsuda với Hiromitsu, xì cười: "Mẹ, mẹ chọn hay thật ấy, nó rất hợp với các em."
Nhưng mà cái dây treo hình chú chó vàng này là đưa cho ai? Chẳng lẽ là cho mình? Đôi mắt cậu có chút giống mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro