
Chương 81: sự kiện giết người ở nhà ăn
Tác giả: Ác ma nãi trà
"Được rồi, được rồi." Semmoto Nayu nhún vai, giọng dửng dưng, "Anh không ăn thì tôi ăn."
"Haizz, tôi vốn trước giờ đâu có quen đút người khác ăn." Semmoto Nayu vừa ăn vừa cảm thán.
"Hừ, cái trò chơi tình yêu ngốc nghếch này cô vẫn chưa chán sao?" Gin chẳng buồn tin lời cô, làm sao có thể coi là thật được, thật ngốc mới tin.
Phụ nữ càng xinh đẹp, càng dễ gạt người.
"Cái gì mà trò chơi tình yêu ngốc nghếch chứ..." Semmoto Nayu liếc sang Gin, bĩu môi, "Đây gọi là điều hòa cuộc sống, anh hiểu không Gin? Suốt ngày chỉ biết nhiệm vụ, nhiệm vụ, anh không thấy mệt à?"
"Không hiểu." Gin rút tay ra khỏi tay Semmoto Nayu vẫn đang níu lấy, bình thản đáp, "Không mệt. Không cần điều hòa gì hết."
Semmoto Nayu trợn mắt ngán ngẩm. Cô chưa từng thấy ai mê công việc đến mức này. "Sao chưa ai trao cho anh cái huy hiệu chiến sĩ thi đua, hoặc tổ chức đại hội tuyên dương gì đó nhỉ?"
Gin khẽ nhếch mép, tỏ rõ chẳng muốn tiếp tục nói chuyện cùng cô.
"Haizz, Boss cũng thiệt là." Semmoto Nayu rút điện thoại ra, "Để tôi gửi góp ý cho ông ấy một cái bưu kiện xem sao."
Thấy Semmoto Nayu thực sự mở điện thoại, nhập địa chỉ hộp thư của một ai đó, lông mày Gin nhíu lại dữ dội. Hắn lập tức đè chặt tay cô, giọng trầm thấp cảnh cáo, "Asti."
Gin biết rõ, cô gái này đúng là loại rượu sủi có thể làm ra mấy chuyện đó thật. Hắn buộc phải ngăn lại. Nếu cô chỉ đùa thôi thì hắn quả thực bị dắt mũi.
Tiếp xúc lâu như vậy, Gin dần hiểu được khi nào Semmoto Nayu nói thật, khi nào chỉ bỡn cợt. Dù vậy, hắn vẫn nhiều lần bị mắc bẫy.
"Gin, chẳng lẽ tôi không thể tâm sự với cấp trên sao?" Semmoto Nayu trừng mắt nhìn hắn, "Chuyện này anh cũng muốn quản?"
"Ông ta rất bận." Gin cười lạnh, "Không phải ai cũng rảnh rỗi như cô."
"Anh đang châm chọc tôi đấy à." Semmoto Nayu nói.
Gin thản nhiên,. "Cô nghe lầm rồi."
Semmoto Nayu: "......"
Cấp trên của mình mà cũng bắt đầu chơi xấu thế này, Semmoto Nayu chỉ biết bĩu môi. "Anh có thể buông tay ra chưa, Gin?"
Gin nhìn chằm chằm vào mắt Semmoto Nayu một lúc lâu, chắc chắn cô thực sự không định gửi bưu kiện cho Boss, lúc đó mới buông tay. Nhưng hắn vẫn không quên cảnh cáo, "Đừng lấy mấy trò nhàm chán đó ra quấy rầy cấp trên."
"Biết rồi, biết rồi." Semmoto Nayu cất điện thoại đi, "Tôi chỉ đùa thôi. Anh đúng là chẳng có chút khiếu hài hước nào hết, Gin."
"Hừ." Gin khinh miệt đáp, "Nếu tôi mà tin cô thật, thì ta đúng là trò cười."
Thật hết vui. Semmoto Nayu lè lưỡi trong lòng. Cô quả thật có ý định gửi đi cho vui, không ngờ lại bị Gin nhìn thấu.
Thôi, không gửi thì thôi.
Semmoto Nayu nghĩ thế, rồi cắn thêm một thìa pudding trong tay.
Thật chán, Gin không cho đùa, án mạng chưa phá xong, bọn họ vẫn phải ngồi đây chờ kết quả điều tra từ cảnh sát.
May mà còn có Conan và Okiya Subaru ở đây, vụ án chắc chắn sẽ được phá. Phá xong là bọn họ có thể rời đi.
Nghĩ vậy, Semmoto Nayu và Gin cùng hướng ánh mắt về phía trung tâm phòng ăn nơi thanh tra Megure đang đứng chỉ huy.
"Như... như thế nào lại là trúng độc kali xyanua được chứ..." Nữ phục vụ Nakajima Nanako nghe vậy thì mặt tái nhợt hoảng hốt, "Sao... sao có thể như vậy..."
"Chỉ cần điều tra một chút là sẽ rõ." thanh tra Megure vừa nói xong, một điều tra viên đã cầm túi vật chứng chạy đến.
"Thưa cảnh sát, tôi tìm thấy một lọ kali xyanua trong phòng thay đồ."
"Tìm được ở đâu?" Ánh mắt thanh tra Megure sáng lên, vội hỏi.
"Trong ngăn tủ của một người tên Morikawa Chiki, tận sâu bên trong góc tìm được nó." Điều tra viên trả lời.
"Ai là Morikawa Chiki?" thanh tra Megure nghiêm khắc nhìn về phía nhóm nhân viên nhà ăn.
"Là... là tôi... nhưng không phải tôi giết người!!" Một thanh niên lập tức hoảng hốt kêu lên, "Tôi không giết, không thể nào là tôi!"
Megure cảnh sát quay sang, nhận ra cậu ta mặc đồng phục đầu bếp, chính là người vừa đứng cạnh Nakajima Nanako để an ủi cô.
"Cậu là Morikawa Chiki?" thanh tra Megure hỏi, chỉ vào lọ thuốc trong túi vật chứng, "Đây là của cậu phải không?"
Morikawa Chiki mặt tái mét, lí nhí đáp: "Đúng, là của tôi... nhưng tôi không giết người."
"Chiki, rốt cuộc là sao vậy?" Bếp trưởng Itou Maruo nhìn cậu đầy kinh ngạc, "Sao cậu lại có thứ đó?"
"Ông Itou Maruo , cậu ta là đầu bếp dưới quyền ông à?" Megure cảnh sát hỏi.
"Đúng vậy," Itou Maruo gật đầu, "Cậu ta phụ trách sơ chế rau, chỉ là một học việc thực tập."
Nói đoạn, Itou Maruo lại thở dài, "Cậu ta và Nanako là người yêu. Ngày thường rất chăm chỉ, thật không ngờ..."
"Không! Không phải tôi!" Morikawa Chiki tái nhợt, gắng sức phủ nhận, "Tôi không biết vì sao ông ta bị đầu độc, không phải tôi làm!"
"Cậu có chứng cứ ngoại phạm không?" thanh tra Megure cau mày, "Sáng nay cậu đến nhà ăn lúc mấy giờ? Có ai thấy không?"
"Tôi đến cùng Nanako. Khoảng sáu giờ, như mọi ngày. Chúng tôi luôn đến sớm nhất, nên không có ai khác chứng kiến." Morikawa Chiki đáp.
"Vậy tức là..." thanh tra Megure suy nghĩ, "Hai người không có nhân chứng ngoại phạm."
"Tôi có thể chứng minh cho anh ấy..." Nakajima Nanako tái nhợt mặt, lên tiếng, "Chúng tôi thật sự không thấy ông Nakamori... Nên không thể nào là anh ấy giết..."
"Chưa chắc đã vậy." Một đầu bếp khác bỗng chen ngang cười lạnh, "Ai mà chẳng biết lão Nakamori kia với cậu có hiềm khích."
"Hiềm khích gì?" thanh tra Megure hỏi ngay.
"Câm miệng! Sao cậu có thể nói thế về ông Nakamori, người chết rồi mà." Itou Maruo gắt lên, rồi quay sang Megure cảnh sát, ngượng ngùng giải thích, "Thực ra chỉ là tin đồn thôi... Ông Nakamori để mắt đến... khụ... Nakajima Nanako, cho nên..."
Thanh tra Megure: "......"
Thời nay người ta nói năng cứ thích bỏ lửng, nhưng ông hiểu hết. Một cảnh sát già đời, chuyện gì mà chưa gặp.
"Ừm." thanh tra Megure ho nhẹ, quay sang Nakajima Nanako, "Xin hỏi, có chuyện này thật không?"
"Tôi..." Nakajima Nanako càng tái nhợt, ấp úng mãi không trả lời, ánh mắt lảng tránh. Nếu để ý kỹ còn thấy trong nỗi hoảng hốt ấy xen lẫn chút oán hận bị kìm nén.
"Đừng ép cô ấy nữa." Morikawa Chiki cuối cùng chịu không nổi, thốt lên, "Đúng là lão Nakamori đó đã lấy việc tôi chỉ là thực tập sinh ra để uy hiếp Nanako. Ông ta bắt cô ấy làm tình nhân, nếu không sẽ đuổi việc tôi. Vì vậy tôi hận ông ta, nên mới mua lọ kali xyanua này."
"Chiki, cậu!" Itou Maruo trừng mắt, "Cậu... sao không nói với tôi?"
"Ha, nói với ông thì có ích gì?" Morikawa Chiki thất vọng đáp, "Nếu hữu dụng thì ông đã chẳng chỉ là bếp trưởng tạm thời đến giờ. Ông có làm gì được hắn đâu."
Itou Maruo lặng im, chỉ biết lắc đầu thở dài.
"Vậy tức là—" thanh tra Megure vừa định kết luận đã bị cắt ngang.
"Không phải! Tôi không giết người!" Morikawa Chiki cố gắng gào lên, "Đúng, tôi hận hắn, hận đến mức mua kali xyanua. Nhưng tôi không có gan ra tay! Tôi... tôi không hạ thủ được!"
"Cậu nói không phải cậu thì thành không phải cậu sao?" thanh tra Megure lắc đầu, "Mọi thứ cần chứng cứ. Vậy nên mời cậu đi theo chúng tôi một chuyến, cậu Morikawa."
"Không, thật sự không phải anh ấy!" Nakajima Nanako khóc lóc cầu xin, "Các người không thể cứ thế mà bắt anh ấy đi được... không thể... hu hu hu..."
"Xin lỗi, chúng tôi chỉ làm việc theo đúng phép công." thanh tra Megure còn định nói thêm thì nghe thấy Conan kéo vạt áo mình.
"Bác Megure, nếu là ngộ độc kali xyanua thì phải có biểu hiện khó thở, hơn nữa môi và móng tay sẽ chuyển màu hồng, giống như màu anh đào đúng không?"
"Conan?" cảnh sát Megure cúi đầu nhìn, "Ý cháu là người chết không phải do kali xyanua?"
"Đúng vậy, rất đáng ngờ." Conan gật đầu, "Cháu vừa xem lại thi thể, xác định trong miệng người chết hoàn toàn không có vị đắng đặc trưng. Vì thế khả năng cao ông ta không chết vì ngộ độc xyanua. Nguyên nhân thật sự dẫn đến tử vong chính là vết thương sau gáy."
"Cậu bé này biết nhiều thật đấy."
Một giọng nói vang lên, khiến Conan sững sờ.
"Đúng rồi đúng rồi." Có người bên cạnh phụ họa, "Con trai tôi bằng tuổi nó mà chỉ biết nghịch bùn, chẳng làm được gì."
"Haha, là cháu học được từ bác Mori đó." Conan ngượng ngùng gãi đầu, rồi quay sang xem ai vừa khen mình thì phát hiện người đó lại chính là Semmoto Nayu!
Phía sau Semmoto Nayu còn có Gin!
Không xong, chẳng lẽ mình lại lỡ miệng quá nhiều?!
Semmoto Nayu bước đến, vỗ vỗ đầu Conan, rồi quay sang nói với Gin, "Nếu em có một đứa con trai thông minh thế này thì tốt quá."
Gin: ...
Conan: ...
"Đúng rồi đúng rồi, con trai nhà tôi mà thông minh thế thì tốt biết mấy." Đám đông cũng bắt đầu bàn tán rôm rả.
Conan cảm giác da đầu tê rần chỉ vì cái vỗ tay kia. Cậu chợt nhớ Asti vốn là tay bắn tỉa, lại có chấp niệm đặc biệt với tóc người khác, hở ra là dọa cạo trọc. Trong nháy mắt, Conan nhớ lại lần viên đạn sượt qua da đầu, cảm giác bỏng rát cùng nỗi ám ảnh cái đầu trọc lạnh buốt.
"Cảm ơn... cảm ơn anh đã khen." Conan run run đáp lời, trong bụng thì không ngừng gào thét.
Anh ơi, anh muốn sinh thì cứ sinh, nhưng sao lúc nói lại còn quay sang nhìn Gin? Hai người các anh thì sinh cái gì, có thể bình thường một chút không?!
"Không có gì đâu, cậu nhóc." Semmoto Nayu cười rút tay về, lùi lại đứng bên cạnh Gin.
Không còn cách nào, cô thật sự quá rảnh rỗi nên mới chạy đến hóng hớt, tiện tay trêu chọc một đứa học sinh tiểu học.
"Khụ khụ... thôi, chúng ta quay lại vụ án đi." thanh tra Megure vội ho khan mấy tiếng, kéo sự chú ý của mọi người trở lại.
Conan thì trong bụng muốn chửi cũng chả chửi được, nhưng Megure cảnh sát làm nhiều năm, sóng gió gì chưa từng gặp qua.
"Conan, ý cháu là người chết không phải do kali xyanua?" Megure cảnh sát hỏi.
"Dạ đúng." Conan gật đầu, "Không tin thì mọi người có thể kiểm tra lại."
Thế là một nhóm người kéo nhau vào bếp. Thi thể đã được cảnh sát cho vào túi đựng, chuẩn bị chuyển đi.
Một cảnh sát mở khóa kéo túi, lộ ra thi thể của Nakamori.
"Quả thật, không có triệu chứng giống ngộ độc xyanua." thanh tra Megure xoa cằm, nghi hoặc, "Nếu không phải chết vì xyanua, vậy thì ai đã ra tay?"
Tuy Morikawa Chiki và Nakajima Nanako không thể hoàn toàn thoát khỏi diện tình nghi, nhưng sau phát hiện vừa rồi thì nghi vấn đối với họ quả thật đã giảm đi rất nhiều.
"Ể?"
Đúng lúc đó, Conan bỗng phát hiện một mảnh vảy cá ngay cạnh túi đựng thi thể.
"Lạ thật, sao ở đây lại có thứ này?"
"Đưa anh xem nào." Okiya Subaru nhận thấy Conan có phát hiện, liền bước tới cúi xuống nhìn kỹ, sau đó nói: "Đây là vảy cá... hình như là của loài cá điêu, một loại cá to có vảy như thế này."
"Em hiểu rồi, thì ra là vậy." Đôi mắt Conan lập tức sáng lên, trao đổi ánh mắt với Okiya Subaru.
"Em cũng đã nghĩ ra sao?" Okiya Subaru nheo mắt, cười nhẹ hỏi.
"Ừ, giờ chỉ còn thiếu mảnh ghép cuối cùng thôi." Conan nói rồi bước đến trước mặt Nakajima Nanako, làm bộ ngây thơ hỏi, "Chị ơi, cho em hỏi một chút, tối qua, ai là người rời khỏi cuối cùng vậy?"
"A... à." Ban đầu Nakajima Nanako hơi ngẩn ra, rồi đáp: "Lúc tôi và Chiki rời đi, hình như ông chủ và bếp trưởng Itou vẫn còn ở lại."
"Vâng, cảm ơn chị nhiều." Conan mỉm cười, hỏi xong liền quay đi, sau đó khẽ gật đầu ra hiệu cho Okiya Subaru.
Có Okiya Subaru ở đây, hôm nay Conan sẽ không cần nhờ tiến sĩ Agasa phối hợp diễn trò nữa. Dù sao thì với sự xuất hiện của người trong Tổ chức Áo Đen, cậu không thể hành động bất cẩn để đối phương phát hiện việc mình có thể dùng máy đổi giọng.
Giờ mọi thứ đã gần như đầy đủ, chỉ còn thiếu một chứng cứ xác thực.
"Gin, anh thấy hung thủ là ai?" Semmoto Nayu khẽ hỏi, nhận ra Conan dường như đã nắm được mấu chốt và đoán được kẻ giết người.
"Rảnh rỗi thật đấy." Gin nhếch môi cười lạnh. "Rảnh đến mức đi giúp cảnh sát phá án."
"Thì cũng nhàm chán mà, đi qua mà không tham gia thì uổng." Semmoto Nayu nhỏ giọng đáp. "Em nhớ anh thường đọc tiểu thuyết trinh thám mà, chẳng lẽ lại không tò mò hung thủ là ai?"
Gin trầm ngâm một lúc rồi khinh thường nói, "Tò mò để làm gì? Đáp án quá rõ ràng rồi. Chính là tên bếp trưởng kia."
"Ồ?" Semmoto Nayu lập tức sáng mắt, trùng khớp với suy đoán của mình, bèn tò mò hỏi: "Anh dựa vào đâu mà chắc vậy? Sao không thể là đôi tình nhân kia chứ?"
Gin nhướng mày, giọng khinh miệt, "Chỉ với tâm lý của hai đứa đó, đến cả tiêu chuẩn thành viên ngoài tổ chức cũng không đủ, lấy đâu ra gan giết người. Chuột thí nghiệm trong phòng nghiên cứu của tổ chức còn gan dạ hơn bọn nó nhiều."
Semmoto Nayu: ...
Cấp trên nhà mình, đôi khi độc miệng thật sự.
Nhưng ngẫm lại thì cũng không sai. Chỉ những kẻ từng giết người mới hiểu rõ, thế nào là hơi thở của kẻ sát nhân.
Nói nghe có vẻ huyền bí, nhưng thường thì đúng là như vậy.
Người từng giết người, trên người luôn mang một thứ khí tức khác biệt.
Rõ ràng, đôi tình nhân kia không thể nào là hung thủ. Ngược lại, tên bếp trưởng Itou Maruo thì lại...
Semmoto Nayu khẽ liếc nhìn đối phương, mà đúng lúc ấy, ánh mắt của Conan và Okiya Subaru cũng đồng loạt hướng về phía hắn, như muốn tìm kiếm chứng cứ gì đó.
Quả nhiên, Asti đã phát hiện ra. Conan lập tức cảm thấy chấn động.
Từ đầu đến giờ, cậu vốn không ngừng chú ý đến hành động của Gin và Asti. Cho nên, khi bọn họ cùng lúc nhìn về phía bếp trưởng Itou Maruo, Conan tất nhiên cũng nhận ra ngay.
Xem ra lần này lại va chạm trực diện rồi. Một lần nữa, Conan buộc phải thừa nhận năng lực suy luận của Asti quả thực khiến cậu thêm phần kiêng dè.
Lợi hại. Cực kỳ lợi hại.
Mà Gin đứng cạnh, có lẽ cũng đã sớm nhìn thấu. Hai người đó, chỉ số thông minh tuyệt đối không thua gì Conan và Okiya Subaru.
Quả là những đối thủ khó đối phó.
Đối phương càng lợi hại, Conan càng thêm cảnh giác.
Nhưng hiện tại, điều quan trọng là phải mau chóng tìm được chứng cứ quyết định, phá được vụ án này, rồi nhanh chóng đưa Haibara cùng mọi người rời đi an toàn.
Conan vừa nghĩ vừa vô thức ngước nhìn về phía Asti, thì thấy ánh mắt cô đang dừng lại ngay ở phần túi trước ngực áo bếp của Itou Maruo.
Cậu tò mò nhìn theo, và nhận ra bên cạnh túi áo ấy, dưới ánh đèn dường như lóe lên một vật trong suốt.
Cái gì vậy?
Chỉ một giây sau, Conan lập tức phản ứng lại. Cậu liếc về phía Okiya Subaru, và thấy đối phương cũng vừa phát hiện ra điều đó.
Đáng ghét! Chẳng lẽ lần này lại để thua tên tay súng bắn tỉa đáng ghét kia sao?!
Trong lòng có chút không cam tâm, nhưng Conan vẫn kéo nhẹ vạt áo Okiya Subaru, ra hiệu đã có thể bắt đầu.
Okiya Subaru gật đầu, rồi bước thẳng về phía thanh tra Megure.
"Tôi đã biết hung thủ là ai."
"Ồ?" Đôi mắt thanh tra Megure lập tức sáng lên, nhìn về phía chàng trai trí thức kia: "Cậu Okiya, cậu biết hung thủ là ai sao?"
"Đúng vậy." Okiya Subaru nheo mắt, bước đến trước mặt Itou Maruo, lạnh lùng nói: "Chính là ông, bếp trưởng Itou."
"Cái gì?!"
"Không thể nào, sao lại là bếp trưởng Itou được chứ?!"
"Đúng đó, bếp trưởng vốn là người hiền lành, tính tình tốt bụng, sao có thể giết người chứ? Anh nói nhăng gì vậy?!"
Lời vừa dứt, cả đám người xung quanh lập tức xôn xao, phản ứng dữ dội như sóng trào.
Trong mắt nhân viên và cấp dưới, Itou Maruo vốn luôn là người điềm đạm, tốt tính, chẳng ai có thể tưởng tượng được ông lại là kẻ giết người.
"Cậu có chứng cứ gì không?" Ngay cả Megure cũng tỏ ra hoài nghi. Với ông, ấn tượng về Itou Maruo cũng rất tốt, thật khó mà tin đối phương lại là hung thủ.
"Chứng cứ chính là vảy cá này, dính trên túi áo của ông ta." Okiya Subaru đáp, giơ lên mảnh vảy trong suốt. "Tôi tìm thấy nó ngay trên thi thể nạn nhân, vừa rồi mọi người đều thấy."
"Nhưng thế thì liên quan gì đến vụ án?" thanh tra Megure nhíu mày. "Trên người một đầu bếp có vảy cá thì cũng bình thường thôi mà?"
"Đúng vậy." Itou Maruo vội vàng biện minh: "Tôi là đầu bếp, trên người có vảy cá là chuyện hiển nhiên. Sao có thể chỉ vì điểm đó mà nói tôi là hung thủ được? Trên người tôi có, trên người nạn nhân cũng có, thì đã sao?"
"Bởi vì..." Conan đột ngột lên tiếng, giọng kiên quyết, "Đó chính là hung khí thứ dùng để giết chết nạn nhân."
"Cái gì?!"
Mọi người đồng loạt kinh hãi.
"Là vảy cá điêu." Semmoto Nayu lên tiếng, "Có lẽ nạn nhân đã bị tấn công vào gáy bằng một con điêu đông lạnh nên mới tử vong."
"Không sai." Okiya Subaru nheo mắt, liếc nhìn Asti đầy ẩn ý rồi mới tiếp lời, "Hung khí chính là con cá điêu đông lạnh. Hung thủ đã dùng nó đánh mạnh vào gáy nạn nhân, khiến ông ta bị xuất huyết não và tử vong. Sau đó hắn mới dựng hiện trường giả, cố tình cho nạn nhân uống kali xyanua để khiến người khác lầm tưởng cái chết là do trúng độc, rồi đánh rơi chiếc cốc nhiễm độc ra đó.
Nhưng kali xyanua chỉ được rót vào cơ thể nạn nhân sau khi ông ta đã chết, vì vậy thi thể không hề có triệu chứng đặc trưng của ngộ độc. Điều này chứng minh hung thủ ra tay trong vội vã, không kịp xử lý triệt để. Còn lọ kali xyanua, chắc hẳn hắn nhìn thấy Morikawa từng giấu đi, liền nhân cơ hội muốn đổ tội lên đầu ông ta để thoát thân."
"Hừ, nạn nhân rõ ràng chết vào buổi sáng, lúc đó tôi vẫn còn ở nhà, người nhà tôi có thể làm chứng." Itou Maruo cau mày phản bác, "Cho nên lý lẽ của anh không đúng."
"Không, thời điểm tử vong sớm hơn nhiều." Okiya Subaru bình tĩnh đáp, "Chỉ cần khéo léo lợi dụng tủ đông trong bếp, là có thể làm sai lệch thời gian tử vong. Tôi đoán, tối qua sau buổi họp, hai người vì chuyện vị trí bếp trưởng mà tranh cãi, rồi ông đã giận dữ ra tay. Tôi nói đúng chứ?"
"Vừa rồi tôi đã hỏi chị Nanako rồi." Conan bước tới chen lời, "Chị ấy nói tối qua chỉ còn lại chú và nạn nhân ở lại sau cùng. Vậy nên chứng cứ ngoại phạm của chú không còn đâu nha~"
Itou Maruo: ......
"Thật sự là ông sao?" thanh tra Megure nghiêm giọng hỏi, "ông Itou?"
Chứng cứ rành rành, Itou Maruo mấp máy môi, nhưng không tìm được lời biện giải nào.
"Đúng vậy... Tối qua tôi đã cãi nhau với hắn." Ông ta gục đầu thú nhận, giọng run rẩy, "Khi mới mời tôi về, hắn từng hứa sẽ giao vị trí bếp trưởng cho tôi! Nhưng rồi sao? Tôi đã làm công cho hắn mười năm, cuối cùng hắn lại chọn một kẻ ngoài thay thế tôi! Tôi không phục!"
"Đó cũng không phải lý do để giết người!" Megure quát lớn.
"Tôi biết... tôi vốn không định giết hắn. Tôi chỉ nhất thời tức giận, cầm con điêu trong tay đánh hắn một cái... Ai ngờ... ai ngờ lại thành ra thế này..." Itou Maruo run rẩy ngồi sụp xuống, ôm mặt bật khóc.
Quả nhiên, sự thật đúng như suy đoán. Itou Maruo trong lúc nóng giận đã vô tình giết chết nạn nhân, sau đó hoảng loạn dựng hiện trường giả, định đổ tội cho Morikawa Chiki – người vốn cũng căm ghét nạn nhân.
Cuối cùng, chân tướng cũng được phơi bày. Cảnh sát dẫn hung thủ đi, mọi người lần lượt rời khỏi nhà ăn.
Okiya Subaru và Conan đi theo Megure để làm bản ghi chép. Tiến sĩ Agasa thì đưa Haibara Ai và nhóm thám tử nhí về nhà.
Ban đầu bọn trẻ cũng muốn tham gia quá trình phá án, nhưng khi thấy Haibara không khỏe, chúng liền ngoan ngoãn ở lại chăm sóc cô bé.
Chỉ là bọn chúng không biết, Haibara thực chất cố tình tránh mặt để không lộ diện trước thành viên tổ chức vì điều đó quá nguy hiểm.
-----------//-----------
"Gin, chúng ta đi đâu?"
Khi Semmoto Nayu và Gin xuống bãi đỗ xe ngầm của khách sạn, cả hai ngồi vào trong xe, cô mở miệng hỏi.
"Phố Beika, khu số bốn." Gin vừa lên xe vừa châm thuốc.
"Hả? Về nhà em sao?" Semmoto Nayu hơi bất ngờ, "Không đi làm nhiệm vụ à? Anh không nói còn nhiều việc sao?"
"Không cần." Nhắc tới chuyện này, sắc mặt Gin liền u ám, "Cô có thể về, lần này không cần cô theo."
"Tốt vậy sao?" Đôi mắt Semmoto Nayu sáng rực.
Bất ngờ đến mức vui sướng, cấp trên của mình lại rộng lượng cho nghỉ phép thế này sao?!
Gin chỉ hừ lạnh một tiếng, "Ta không muốn mỗi lần đi làm nhiệm vụ đều phải nghe lũ nhóc thám tử kia lải nhải suy luận bên tai."
Semmoto Nayu: ......
Thảo nào hôm nay anh ta lại dễ nói chuyện như vậy. Hóa ra... là vì lý do này.
Có lẽ cô nên cảm ơn Conan một chút, cái này tính ra cũng là họa mà thành phúc chứ còn gì.
Ừm... xem ra gánh cái nồi đen kia cũng không hẳn toàn chuyện xấu.
Semmoto Nayu đang tự mãn, thì thấy Gin bên cạnh ném sang cho mình một quyển tạp chí.
"Làm gì thế?" Nayu liếc nhìn, phát hiện đó chẳng phải chính là tạp chí mà cô đã ký hợp đồng sao.
"Giao cho ngươi một việc." Gin ngậm điếu thuốc, mắt nhìn ra cửa kính "Vodka sẽ mang hết tạp chí tới chỗ ngươi. Ngươi chỉ cần cắt phần phiếu bầu ở cuối, toàn bộ điền tên tác giả 'Shirokara Hikaru', rồi gửi về cho tòa soạn."
"Cái gì?!" Nghe thấy bút danh của mình, Nayu hoảng hốt vội lật tới trang cuối. Quả nhiên, ngay đó có mục 'Bình chọn tác giả yêu thích'. Tác giả xếp hạng nhất sẽ được tổ chức ký tặng bán sách trực tiếp!
Trời ạ?! Sao cô lại không biết vụ này? Ý Gin là muốn cô... đứng đầu để lôi đi ký tặng trực tiếp à?!
Ban đầu Nayu thấy tim nhảy cái "thịch", nhưng ngẫm lại thì an tâm hơn. Dù sao độ nổi tiếng của cô còn kém xa Kudo Yusaku, Gin có muốn "buff vote" cho cô thì cũng chưa chắc thắng. Hơn nữa, Gin đã bắt cô cắt phiếu, thì cô cũng có thể lén buff phiếu cho ba của Conan chứ bộ?!
Nghĩ vậy, cô vẫn còn rùng mình. May mà Gin báo trước, chứ không thì cô chẳng phải sẽ bị úp sọt bất ngờ sao?
"Thế nào, có ý kiến gì?" Gin liếc cô, giọng lạnh tanh.
"Không không, không có." Nayu vội vàng lắc đầu "Yên tâm, cứ giao cho em."
Hừ, tuyệt đối không thể để Gin đạt được mục đích.
Semmoto Nayu vừa nghĩ, vừa không biết rằng lúc này ở nhà Suzuki, Sonoko đã huy động toàn bộ bạn bè người thân để vote cho cô.
Ngay cả Conan đang làm bản tường trình ở Cục cảnh sát cũng không quên nhắn tin cho ba, nhờ gửi tiền tiêu vặt mua tạp chí để bầu phiếu.
Không ngờ Kudo Yusaku trực tiếp gọi lại, "Tiểu quỷ, con định buff phiếu cho cô ấy à?"
Conan cười hề hề, "Ba, ba đâu có cần mấy cái hư danh này."
Kudo Yusaku cũng bật cười, "Yên tâm, ta tự mình mua tạp chí bỏ phiếu rồi."
Conan: "??!"
Kudo Yusaku, "Vì ta thực sự muốn tận mắt gặp tác giả có thể viết ra những tiểu thuyết xuất sắc đến thế."
-----------//---------
Moon: ngày tàn của Nayu sắp đến rồi, mọi người có đón chờ không?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro