6. Khiêu khích
Sân khấu kịch Nhật Bản, danh trinh thám Kudo đại tiểu thư mang theo một gương mặt lạnh lùng đầy tâm trạng, là người cuối cùng bước lên phi thuyền.
"Làm sao vậy? Đêm qua cùng vị Siêu đạo chích kia dưới ánh trăng cầu... Khụ, quyết đấu không đạt được gì có lợi sao?"
Haibara Ai trên đường nói ra lời lẽ khá mơ hồ, nhưng thiếu nữ chỉ bình tĩnh liếc nhìn nàng, sau đó quay lại, không biểu lộ cảm xúc gì.
"Đừng nghĩ nhiều, Haibara." Nàng nói, giọng điệu không có gì đặc biệt, "Tôi là nam nhân, giống như cậu tuy bị thu nhỏ, nhưng thực chất vẫn giống những nữ khoa học gia tuổi tác tương đương với tôi, cho dù bề ngoài thay đổi ra sao, bản chất vẫn không thay đổi."
Nga —— xem ra đã xảy ra điều gì đó rồi. Tiểu học nữ sinh khẽ nhướng mày.
Trinh thám tiểu thư hạ thấp mí mắt, giấu đi cảm xúc sâu kín trong đôi mắt.
Nàng sẽ không cùng bất kỳ ai nói, khi chính mình theo kế hoạch ban đầu, trong lúc ngụy trang trượt chân ngã từ sân thượng xuống, lại vô tình liếc nhìn thấy trên gương mặt Siêu đạo chích, một biểu cảm mà nàng từng cho rằng sẽ không bao giờ thấy ở trên mặt người kia.
Quá sai lầm, quá phạm quy, ngươi chính là Siêu đạo chích, dù là một tên trộm có tấm lòng lương thiện, thể hiện một chút hoảng loạn, vội vã cũng đã đủ rồi, sao lại có thể bày ra biểu cảm như vậy là có ý gì?
Trong khoảnh khắc, tâm trạng nàng loạn như ma, khi nàng do dự trong chớp mắt, chỉ một lỗ hổng nhỏ đã bị Siêu đạo chích bắt lấy, chế ngự. Nàng nhìn thấy hắn nhắm mắt lại, lộ ra sắc thái nguy hiểm hiếm có, không biết vì sao mà một cảm giác chột dạ dâng lên. Đường đường là một trinh thám mà lại đang cảm thấy sự thôi thúc muốn trốn tránh trong lòng ngực.
Một đêm nọ, như con diều bay qua bầu trời đêm, như một bóng mờ nhanh chóng lướt qua, rơi xuống đất gây ra một âm thanh vang dội, mọi thứ dường như tan vỡ.
-✦-
"A a, nếu ta cũng chỉ giống như Haibara, thu nhỏ thành trẻ con thì tốt rồi......" Trinh thám tiểu thư nhớ lại ký ức khiến nàng rùng mình, một tay che mặt, thấp giọng khóc thét một tiếng.
"Trẻ con thân thể thật phiền toái."
"Nữ nhân thân thể cũng thật phiền toái......" Câu nói tiếp theo tự động biến mất, nàng cảm nhận ánh mắt lạnh lẽo và khủng bố từ tiểu học nữ sinh, như thể đang cảnh cáo: "Dám lại oán giận ta, ta sẽ cho ngươi một viên thuốc khiến ngươi và ta trở thành tiểu tỷ muội" rồi quay mặt đi, tay chân cứng đờ, di chuyển như thể một cái máy.
"Thực xin lỗi, ta vừa rồi cái gì cũng chưa nói."
"A."
-✦-
Có khi Kudo tiểu thư cũng sẽ hoài nghi chính mình liệu có thật sự mang trong mình cái cơ thể thu hút Tử Thần như vậy.
Ý nghĩ này đến sau lại bị nàng cho là do cảm quan cá nhân lệch lạc, bởi vì người thường sẽ không giống nàng, có xu hướng chạy đến các hiện trường vụ án hoặc chuẩn hiện trường vụ án, quỹ đạo sinh hoạt của họ càng ổn định, ít gặp phải sự cố bất ngờ. Điều này hoàn toàn khác với nàng, tự nhiên là hai tình huống. Mặc dù kiểu suy luận này đã bị nhóm cảnh sát Tokyo phê bình rất nhiều lần, nhưng nàng tự nhận vẫn thấy khá hợp lý.
Lúc này, vì nàng rốt cuộc đã phá giải được mật mã của Kid, biết được đối phương kế hoạch với bọn họ từ Tokyo đến Hokkaido, định ra tay với đá quý trên phi cơ, nên nàng phải chú ý từng động thái của Maki – người nắm giữ đá quý. Cũng nhờ vậy mà nàng vô tình thu thập được thông tin quan trọng về kẻ mưu sát Maki, từ đó nhanh chóng phá được vụ án.
Tất cả đều có sự may mắn và thất bại, nhưng không may là khi Maki đang trò chuyện với người điều khiển, hai cơ trưởng lại có dịp bỏ thuốc độc vào đồ uống của nữ diễn viên, khiến cô ta bị mê man, làm cho phi cơ rơi vào tình trạng không có người điều khiển. Trinh thám tiểu thư không thể làm gì khác, đành phải tự mình ra trận.
"Tôi và cô cùng nhau đi, tôi cũng có chút kinh nghiệm điều khiển."
Nàng quay đầu lại, tự đề cử chính mình là chuyên viên trang điểm cho sân khấu kịch diễn viên, trinh thám tiểu thư lãnh đạm nhìn hắn một cái, chính mình ngồi trên vị trí điều khiển.
"Tuỳ ngươi."
Ngữ khí vô cùng miễn cưỡng, thậm chí bên trong còn trộn lẫn rất nhiều sự ghét bỏ không rõ ràng, duy chỉ có không có tình cảm, là sự khách sáo giữa những người xa lạ.
Cùng nàng liên hệ với sân bay trên mặt đất, lại thiết lập xong hành trình tự động bay cho phi cơ, Kuroba Kaito vẫn thật sự không thể kìm nén được sự tò mò trong lòng: "Uy, cậu đã sớm phát hiện ra thân phận của tôi rồi à?"
"Đúng vậy, dù sao khoang thương gia chỉ có mấy người, trừ đi người chết và phạm nhân, người khác quan sát một chút là có thể nhận ra." Trinh thám tiểu thư lười biếng đáp lời, dù sao lúc này không phải lúc đối đầu với địch, nàng cũng thừa nhận hiện tại mình mất khả năng bắt Siêu đạo chích, "Ta nói ngươi còn không suy nghĩ xuống tay sao? Viên ngọc bích đó ngay trên ngón tay của thi thể kìa."
"Còn xin miễn thứ cho kẻ bất tài đi, cảm giác vẫn là có chút khủng bố." Siêu đạo chích cười lớn, trả lời cũng hiếm khi có vẻ dễ gần, không giống kiểu thần tiên lên sân khấu ưu nhã, mà lộ ra chút tính trẻ con. "Hơn nữa, viên ngọc bích thật sự không nằm ở đây, viên đá quý kia chỉ là giả, tôi bỏ cuộc."
Trinh thám tiểu thư nghe vậy chỉ "A" một tiếng, không có gì bất ngờ xảy ra, đáp lại chỉ là lạnh nhạt.
"Lạnh lùng thế, giận rồi à?"
"Ai cần ngươi lo."
"Cậu sao lại tức giận vậy? Dạo gần đây cứ tức giận hoài, không tốt cho sức khỏe đâu. Hôm nay, tôi lại không thể giúp với cái thân phận anh họ thám tử của cậu."
"Ha ha, ngươi còn muốn làm mấy lần nữa?"
"Ai da, để coi tình huống rồi quyết định. Ai ai ai — đừng nhúc nhích! Đừng kích động! Đại tiểu thư! Ngài đang đặt sinh mạng mọi người vào tay mình đấy!"
"Hừ, lần này tha cho ngươi."
"Dễ dàng như vậy mà kích động, không phải là thời kỳ đặc biệt chứ..." Siêu đạo chích vừa xoa cánh tay vừa lẩm bẩm, "Kỳ lạ, tôi nhớ rõ là đầu tháng sau mà, sao cậu lại không chuẩn vậy? Tôi khuyên cậu, đừng thức đêm nhiều quá, tốt cho sức khỏe hơn đấy."
"A — a a? Ngươi cái tên này — nói lung tung cái gì vậy!" Trinh thám tiểu thư trợn tròn mắt, mặt đỏ bừng, "Hơn nữa, kẻ gây chuyện hại người ta thức đêm ấy, lại có thể ở đây nói hươu nói vượn như vậy sao?"
"Ha ha, ngài thám tử lừng danh đây không phải là đang quanh co lòng vòng khuyên tôi lần sau nên thông báo trước thời gian sao?" Kid cười lớn, "Nếu người yêu cầu, tôi có thể cân nhắc, Siêu đạo chích Kid từ trước đến nay chưa từng từ chối lời thỉnh cầu của mỹ nữ."
"...... Này, tôi nói."
Trinh thám tiểu thư bỗng nhiên cúi đầu, mái tóc dài che phủ trán, che giấu cảm xúc trong mắt nàng, chỉ để lại bóng tối ở giữa.
"Ngươi cái tên này, không phải thật sự muốn coi ta như nữ nhân chứ?"
Kuroba Kaito ngẩn ra một chút, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ nơi ánh trăng mờ ảo, bóng dáng thiếu nữ như một làn sương mỏng, vừa đẹp lại huyền ảo, miệng cong lên nụ cười, nhưng lại ẩn chứa một chút mỉa mai sâu sắc.
"Vậy còn nói ——" nàng kéo dài âm điệu, ác ý đầy mặt hỏi, "Ngươi không sợ đối phương thật ra là một người đàn ông so với ngươi còn đẹp trai hơn sao?"
Nếu mà nói về phá hủy không khí và đánh tan ảo tưởng, thì trinh thám luôn tự cho mình là người giỏi nhất.
Vì vậy, tên gia hỏa này cũng đến lúc nhận ra sự thật rồi, đừng mãi sống trong mộng nữa!
Không khí ngắn ngủi yên tĩnh trong giây lát.
Trinh thám tiểu thư đếm nhịp tim của mình, nhận ra sự bất mãn pha lẫn sự khác biệt trong cảm xúc, nàng nhíu mày. Khi ánh mắt lướt qua, nàng thấy người ngồi bên cạnh đã tháo dây an toàn, ngả người về phía ghế sau rồi lại bỗng dưng đứng lên, chỉ trong chớp mắt, người đó đã biến lại thành Siêu đạo chích quen thuộc trong bộ đồ trắng.
"Này, ngươi làm gì vậy ——"
"Bởi vì không nghĩ vào lúc này lại có thể mang hình dạng của người khác."
Lời của Quái đạo ít khi ngắn gọn, mạnh mẽ như vậy, nhưng lại đầy ẩn ý khó hiểu. Trinh thám nhất thời cảm thấy mơ hồ và khó hiểu, liền chuyển ánh mắt về phía khuôn mặt của hắn.
"Ngươi..."
"Siêu đạo chích chính là cần hoa lệ, mạnh mẽ, tôi từ trước đến nay chẳng sợ gì cả... À, đúng rồi, trừ khi là người nào đó ác ý dọa người làm tim đập loạn lên."
Hắn đưa một tay vào túi quần, nghiêng người, rồi một tay nâng cằm của Trinh thám tiểu thư lên, qua một lớp găng tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tinh tế của nàng. Nụ cười trên môi hắn sắc bén nhưng lại đầy hài hước.
"Nhưng mà thật ra, có một vấn đề giống vậy mà tôi còn muốn ném cho ngài thám tử lừng danh đây. Cậu nói như thế nào? Cậu có sợ rằng đối phương thật ra lại là một người đàn ông so với tôi còn đẹp trai hơn không?"
Kudo Shinichi thực sự không thích nghe lời này. Ai cũng biết, ngài thám tử lừng danh này càng bị khiêu khích thì càng hưng phấn lên.
"Ai sợ ai chứ ——"
Nàng bực bội ngẩng đầu lên, nhưng đối diện với hắn, mắt hắn khép hờ khi cúi xuống gần sát, hơi thở gần kề, mềm mại và ấm áp. Siêu đạo chích đặt một tay còn lại lên vai nàng, lực tác động mạnh mẽ đến mức nàng không thể chống cự, bị hắn kéo vào khoảng không gian chật hẹp giữa hai người.
Nếu không thể kháng cự, vậy chỉ có thể lựa chọn thừa nhận thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro