Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 98: Đồng hồ quả quýt

Copper Dog và Campari trước đây từng có một đoạn thời gian tiếp xúc, Copper Dog hảo tâm nhắc nhở Campari "Orianko đối với chuyện Scotch trốn chạy khỏi tổ chức cực kỳ phẫn nộ, đã mấy lần mất bình tĩnh ở trong sơn trang quạ đen rồi, cô lúc ấy là đối tượng ra mặt tố giác Scotch, tốt nhất vẫn nên tránh cô ta một chút......"

Campari lại không cho là đúng "Tôi là vì muốn tốt cho tổ chức, vì tổ chức mới lập công lao, tôi tố giác hắn ta là vì hắn ta có vấn đề, cô ta phải cảm ơn tôi vì không để cho cô ta bị lừa gạt chứ......"

Copper Dog thấy Campari bộ dáng dương dương tự đắc cũng không nói thêm nữa.

Trong lòng nghĩ, vậy chúc cái đồ ngu xuẩn nhà cô may mắn đi.

Sơn trang quạ đen chỉ là chỗ tạm thời cho các thành viên, mọi phương diện hoàn cảnh cùng an toàn đều không bằng biệt quán lúc trước.

Boss thậm chí còn không ở lại nơi này, mà là thay đổi một chỗ khác, chỉ là cho một vài nhân viên thí nghiệm vẫn luôn ở biệt quán cũ chuyển tới sơn trang quạ đen để làm căn cứ thí nghiệm mới. Mà cái căn cứ thí nghiệm này cũng được bố trí ngầm trong toàn bộ sơn trang.

Campari đến sơn trang quạ đen cũng là vì tìm Gin, nhưng không nghĩ tới lại bị con ả kia ngăn cản.

Ban đầu cô ta thậm chí còn không kịp phản ứng, nhưng khi cô ta đang đi trên đường lớn rợp bóng cây của sơn trang quạ đen, cô ta đột nhiên bị một lực kỳ lạ túm lấy tóc và bị cưỡng chế kéo vào góc khuất.

Campari vừa định lên tiếng thét to, bỗng nhiên bị người ấn bẻ xương hàm dưới.

Những ngón tay bám vào nướu của cô giống như một chỗ dựa vững chắc, khiến miệng cô há hốc một góc đáng kinh ngạc, ánh mắt tức giận nhìn người đang nhìn mình dưới ánh đèn nền, trái tim cô như bị bàn tay này túm lấy bóp chặt không thở nổi.

"Cô, cô......"

Kawaori Rino bịt miệng Campari khi ép cô ta vào tường, cô ấn đầu cô ta vào tấm ván cứng, nâng đầu cô ta lên một góc khó nuốt.
túm lấy miệng Campari, đem cô ta lên trên tường, khiến đầu cô ta bẹp dúm với một góc độ khó có thể tả.

Tay Campari cố gắng lay tay của Kawaori Rino, mặc dù dáng người đối phương gầy yếu nhưng sức lực toàn thân cũng không biết là từ đâu mà tới, quả thực tựa như kìm sắt không chút sứt mẻ.

Lời nói của Campari bị hai tay Kawaori Rino đặt lên cổ họng kiềm chế, hơi thở hoàn toàn bị bóp nghẹt, cảm giác sưng tấy và bối rối khiến tâm hồn Campari hoảng loạn và bàng hoàng như thể bị kéo ra khỏi thể xác.

Đối phương căn bản một câu cũng không nói, một bàn tay liền bóp chặt lấy cổ cô ta.

Lực đạo là nháy mắt, hít thở không thông cảm thấy sắp chết cũng là nháy mắt.

Nhưng là vì sao?

Vì sao Orianko muốn giết cô?!

Bởi vì Scotch sao?!

Cảm giác cái chết đến gần khiến Campari bắt đầu sợ hãi, từ ánh mắt đầu tiên cô ta nhìn thấy Orianko ở sảnh tổ tài vụ liền bắt đầu sợ hãi.

Cứ cho là Campari cực kỳ không thích người này, nhưng sợ hãi là từ trong xương tủy cũng cảm thấy sợ hãi.

Cô ta cũng chỉ dám nói bậy trước mặt Copper Dog và Rum mà thôi.

Kawaori Rino như là yêu tinh bỗng nhiên xuất hiện, lặng yên không một tiếng động.

Cô xuất hiện, chính là tới lấy mạng Campari, cũng không có bất luận lời nói dư thừa nào.

Tay Campari quờ quạng loạn lên túm lấy cánh tay Kawaori Rino, để lại vài vết cào xước.

Quả thực giống như là một con mèo nhỏ sắp chết, hoàn toàn không khiến Kawaori Rino thu lực lại.

"Người, người......" Campari cảm giác mình sắp chết thật rồi.

Não cô ta trắng xoá như bị ngốc, khát vọng sống sót buộc cô phải nói ra chuyện Gin yêu cầu mình.

Kawaori Rino biết, mục đích của mình đạt được rồi.

Nhưng là cô không có chịu giảm bớt lực, chỉ là hơi cúi người qua, đem lỗ tai dán bên miệng Campari "Cái gì? Nghe không rõ, lớn tiếng chút."

Đôi mắt Campari đã bắt đầu hoa lên, đây là trạng thái điển hình của thiếu oxy cùng với cơn sốc.

Cô sắp phát điên rồi, cái tay này sắp bẻ gãy cổ cô rồi, thở còn không ra hơi, cái gì mà "Lớn tiếng chút"?

Không có biện pháp, Campari chỉ có thể dùng hết sức lực còn lại của bản thân, từ trong túi lấy ra một cái đồ vật, muốn dùng thứ này để đổi mạng mình.

Kawaori Rino liếc mắt một cái, nhìn thấy đó là một chiếc đồng hồ quả quýt dây bạc đã rỉ sắt.

Kawaori Rino buông lỏng tay ra, Campari như một con rối gỗ dứt dây khỏi thanh đỡ, trực tiếp từ trong tay Kawaori Rino ngã xuống mặt đất.

Hai chân Campari rơi lộp bộp đập mạnh xuống nền đất, một chút sức lực đều không thể chống đỡ cô ta đứng lên, toàn bộ cơ thể xụi lơ trên mặt đất như là con cá bị người đánh cá câu lên từ mặt biển, từng ngụm từng ngụm thở phì phò.

Kawaori Rino cúi đầu nhìn cái đồng hồ quả quýt dây bạc trong tay, bên trên còn lưu lại một ít bùn đất đã khô cạn, thẩm thấu cả mùi nước biển, mặt trên có một hình vẽ quạ đen.

Bên trong đồng hồ quả quýt có một tấm ảnh.

Các mép của bức ảnh bị ăn mòn đến mức gần như không nhìn thấy được, thậm chí còn thiếu một góc.

Từ nửa còn lại của bức ảnh có thể mơ hồ nhìn thấy chiếc váy của một người phụ nữ thời xưa.

Chiếc váy trông đặc biệt giống một chiếc váy ren rỗng bằng vải lanh kiểu mục vụ của Anh thế kỷ 18. Kiểu dáng này cũ hơn và không phải là thứ mà một cô gái trẻ sẽ mặc.

Về phần bàn tay đặt trên quần áo, rõ ràng đó là một bàn tay tương đối già nua theo phong cách retro và cổ kính.

Trên ảnh chụp không có mặt của người này, cũng không có biện pháp cụ thể phán định tuổi tác của người này, chỉ có thể từ quần áo đại khái biết là một người phụ nữ.

Kawaori Rino nhìn sắc mặt tím tái của Campari, nhấc chân đạp lên ngực Campari, giống như hoàn toàn không đem cô ta để ở trong mắt.

Kawaori Rino cầm trong tay chiếc đồng hồ "Cái này là cái gì?"

Campari còn chưa kịp lấy lại bình tĩnh thì một bàn chân đã giẫm lên ngực với thái độ xúc phạm. Đối thủ dường như là thần chết có thể khống chế sự sống và cái chết, cô ta không hề coi trọng cô một chút nào, tư thái từ trên cao nhìn xuống làm Campari sinh một cỗ hận ý.

Chính là loại hận ý này rất nhanh đã bị khát vọng sống thay thế.

Campari căm hận con ả trước mắt này, nhưng cũng không dám thể hiện ra có cái phẫn hận gì, chỉ có thể thành thật trả lời "Cái này là đồ vật mà Scotch điều tra."

Chữ Scotch này đã biến thành vảy ngược của Kawaori Rino.

Kawaori Rino nhìn bộ dạng Campari co rúm lại, duỗi tay nắm lấy tóc Campari, lúc Campari thê lương hô đau liền túm đầu cô ta lên nhìn mình.

"Nói rõ ràng, tôi không thích cái kiểu đối thoại rặn mãi không ra được chữ này, Gin không có dạy quy củ cho cô sao?" Giọng Kawaori Rino cất lên lạnh lẽo.

Cô là kẻ khống chế sinh mạng thực thụ, người trong tổ chức sợ hãi cô không chỉ bởi vì cô có năng lực chém giết quá mức cường đại mà còn có sự miệt thị đối với sinh mệnh.

Loại người này so với Gin vẫn là không giống nhau.

Gin ít nhất còn để ý một ít thành viên tổ chức có hoàn thành nhiệm vụ hay không.

Nhưng Orianko sẽ không, mọi hành động của cô đều do cô muốn là được.

Campari cảm giác toàn bộ da đầu mình căng ra, mọi giác quan đều dừng trên cánh tay đang túm lấy mình của Kawaori Rino, cảm giác đau đớn làm nước mắt cô ta ứa ra.

"Trong lúc chấp hành nhiệm vụ 'Eye of The Wind God', ở trong vỏ sò của 'Eye of The Wind God' cất giấu cái đồng hồ quả quýt dây bạc này." Campari chỉ có thể đem mọi chuyện mà mình biết nói hết cho Kawaori Rino.

Kawaori Rino phiền.

Cô ghét nhất cái kiểu nói chuyện chỉ nói một nửa này, ấp a ấp úng, vừa muốn giữ được mạng của mình lại không muốn nói ra toàn bộ cho người ta.

Phàm là người có chút cốt khí liền sẽ giằng co nói với cô "Cô có bóp chết tôi thì tôi cũng sẽ không nói cho cô", như vậy có khi còn khiến Kawaori Rino xem trọng liếc mắt một cái.

Nếu thế thì cái miệng này cũng để vô ích thôi.

Kawaori Rino bắt đầu từ trong túi lấy ra một con dao găm, để bên miệng Campari, dọc theo đôi môi run rẩy của cô ta cắt mở một cái miệng nhỏ.

Con người a.

Quả nhiên là như thế này.

Sẽ không chịu nói thật nếu không đổ máu.

Cả miệng Campari đều là máu, kêu to "Tôi nói tôi nói! Scotch có vấn đề...... Là bởi vì, bởi vì...... Bởi vì thứ mà tổ chức phải tìm lần này căn bản là không phải cái gì 'Eye of The Wind God' mà là cái đồng hồ quả quýt dây bạc bị giấu ở trong vỏ sò của 'Eye of The Wind God'!!!"

Không.

Nói chính xác hơn, liền -- cũng không phải cái đồng hồ quả quýt dây bạc này.

Mà là bà lão ở trong đồng hồ quả quýt này.

Kawaori Rino thu hồi dao găm trong tay, lại nhìn thoáng qua chỗ bị mài mòn trên tấm ảnh chụp, rõ ràng đó không phải là kết quả của sự mục nát do lâu năm mà là do bị ai đó xé bỏ.

Là bị Scotch xé xuống!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro