Chương 87: Chiếc ô
Kawaori Rino không nhớ mình tách ra như thế nào.
Lúc đó.
Sharei Kiri nói với cô: "Tôi hy vọng cô không cần suy nghĩ lâu quá, dù sao cũng không có người nào sẽ nguyện ý nhìn đối tượng mình thích yêu đương lâu dài với kẻ khác."
Vì sao những kiếp trước Scotch bị lộ thân phận, Kawaori Rino còn chưa xác định được, hiện tại cô gặp phải một đề bài khó khăn.
Kawaori Rino trước khi đi hỏi qua Sharei Kiri: "Mày sẽ không sợ tao đem thân phận của mày nói cho tổ chức sao? Rốt cuộc tổ chức bởi vì mày nhiều lần không phối hợp mà cảm thấy cực kỳ không thoải mái, muốn mờiày tới đó ăn một bữa cơm đấy."
"Đương nhiên là được rồi, dù sao tổ chức của cô có thể nhìn trúng tôi cũng miễn cưỡng coi như các người thật tinh mắt. Lúc trước không muốn đến chỉ là đơn thuần muốn trở lại nơi mẹ tôi đã từng nỗ lực phấn đấu. Nhưng nếu bắt tôi gia nhập cũng không phải không được, dù sao cô cũng ở trong tổ chức đó, tôi lại có thể gần cô hơn một chút."
Sharei Kiri thái độ cợt nhả giống như là kẻ vô tri mặc kệ sự đời, người không biết thân phận thật sự của hắn sẽ cho rằng giống như là một thiếu niên vô tâm không phổi.
Một thanh niên như vậy đầy sát khí.
Hắn rộng mở lòng dạ đối mặt với Kawaori Rino, sau lưng là màn đêm giăng đầy mây đen.
Giọng hắn ta nghe như ác mộng, như tiếng ma khóc.
"Cô hiện tại có thể đi tới đây, vì bảo hộ cái người yêu kia của cô mà cắt đứt cổ tôi. Bất quá tôi còn phải nhắc nhở cô một câu, nếu cô muốn động thủ với tôi, có lẽ cô hẳn là nên nghĩ vì sao tôi dám đứng ở trước mặt cô, dám làm những chuyện này với cô."
Đây là một con rắn độc.
Ngay cả khi một con rắn bị loại bỏ răng nanh vẫn có thể bị nó quấn quanh cổ và siết cổ đến chết.
Đây là một lời đe doạ trắng trợn, uy hiếp Kawaori Rino rời khỏi Scotch.
Bầu trời ban đêm cuồn cuộn mây đen, gió cũng nổi lên cuốn theo bụi đường, lá cây hai bên đường cũng xào xạc theo gió.
Trời sắp mưa.
Kawaori Rino bước đi trong cơn gió mạnh.
Tâm hồn cô bị sự lạnh lẽo hoang vắng xâm chiếm.
Cái loại không khí rét lạnh đến tận xương rất khó tưởng tượng vậy mà lại xuất hiện ở mùa hạ của Tokyo.
Trên cao vang lên một tiếng sấm lớn, hỗn loạn giống như cảm giác của cô bây giờ.
Di động trong túi rung lên liên tục.
Chỉ cần một chút mưa liền sẽ không thể liên lạc được với Orianko là chuyện mà tất cả mọi người trong tổ chức đều biết, hiện tại mưa rền gió dữ, đem toàn bộ thế giới đều biến thành một cái địa ngục ồn ào náo động.
Tiếng chuông điện thoại reo liên tục làm Kawaori Rino cực kỳ bực bội, cô không muốn tiếp nhận cuộc gọi.
Hôm nay sao lại có mưa cơ chứ? Rõ ràng dự báo thời tiết không có nói qua.
Kawaori Rino cũng không biết bản thân đang đi tới nơi nào, cô tìm một cái cầu hình vòm cũ nát, ngồi xổm ở góc trong âm u nhất phía dưới trụ cầu hình cung.
Cô vậy mà lại buông tha cho Sharei Kiri.
Ánh trăng bị mây đen che khuất.
Thế giới này một chút nguồn sáng đều không có.
Cô giấu kín người vào trong góc, dựa lưng vào mép tường của cầu, đem mặt giấu vào đầu gối, gắt gao che lại lỗ tai.
Vì sao.
Vì sao lại có tiếng vang như vậy?
Những tiếng động này toàn bộ đều biến thành tay đấm chân đá, kể hết dừng ở trên người Kawaori Rino.
Cô như là người giấy bị gấp lại, cuộn tròn ở trong góc không bị ai phát hiện, bị cơ mưa lạnh băng xối ướt cả người.
Cái loại cảm giác thân quen ở trong cơn mưa to này làm cô lại nhớ tới những ký ức cố tình giấu kín muốn quên đi, nhưng mỗi lần trời mưa lại giống như bị người ta đào mộ khai quật ra.
--【 Mở cửa, nếu không tao sẽ giết mày! 】
--【 Mở cửa! Nhanh mở cửa cho tao! 】
Kawaori Rino ôm lấy chính mình, đem đầu vùi đến càng sâu, cả đầu cô đau nhức như bị đạn bắn xuyên qua, cả người run đến phát lạnh.
--【 Tên kia là cảnh sát, mà cô là người của tổ chức, hai người lập trường bất đồng......】
--【 Cùng tôi ở bên nhau đi, chúng ta mới là người cùng một thế giới. 】
--【 Đoạn tuyệt đường lui lại xông ra. 】
Trong đầu Kawaori Rino dường như bị vô số chùm ánh sáng kỳ lạ xuyên qua, biến nó thành một màn sương mù bí ẩn.
Trong kết giới bí ẩn này, cô đã nhìn thấy nhiều cảnh tượng khác nhau từ kiếp đầu tiên của mình.
Một bông hoa máu xuyên thấu nở rộ trong trái tim anh.
Khi những giọt máu lăn xuống, chúng biến thành những cành hoa mận nhỏ giọt trên chiếc áo sơ mi trắng của anh.
Mà tay tay cô cầm một khẩu súng, đạn bắn về phía anh, máu của Morofushi Hiromitsu chảy đến chân cô.
Mặc dù như thế.
Morofushi Hiromitsu vẫn hướng về phía cô, vươn đôi tay đẫm máu ấy từng bước từng bước tiến về phía cô.
Trong ảo tưởng là như thế.
Trong hiện thực cũng là như thế.
Tiếng bước chân tới gần bên tai, Kawaori Rino buộc phải tách ra khỏi ký ức đã giam cầm cô.
Cô ngẩng đầu từ hai đầu gối lên, thấy được một chiếc ô màu đen che chắn cho cô trong bóng đêm.
Nước mưa ở trên mặt ô tích tụ thành từng đoàn cột nước dọc theo khung ô lăn xuống, hình thành một màn mưa.
Dưới chiếc ô là cậu bé câm mười lăm năm trước không nói được.
Hắn chạy một mạch đến đây, chiếc ô gần như vô dụng với hắn, chiếc áo sơ mi mà hắn đang mặc cũng đang nhỏ giọt nước.
Những hạt mưa nhỏ như sương đọng lại trên bộ râu quai nón, hắn mỉm cười dịu dàng như thể đã thở phào nhẹ nhõm.
Một bàn tay vươn ra dưới chiếc ô, những hạt mưa nhỏ giọt từ lòng bàn tay.
Chủ nhân của bàn tay lên tiếng.
"Sao em lại chạy tới đây rồi."
Hắn gần trong gang tấc, rồi lại xa cách ngàn trùng.
Kawaori Rino trong khoảng thời gian ngắn thế nhưng có chút phân không rõ đây là hiện thực hay là ảo tưởng, cô sợ khi nắm lấy bàn tay ấy lại phát hiện tất cả chỉ là một giấc mộng.
Bởi vì "Eien Yoru" biết là Scotch đột nhập phòng thí nghiệm của tổ chức, cho nên hôm nay khi đến đây, cô không nói cho bất kỳ ai.
Rốt cuộc Scotch...... Làm thế nào mà tìm được cô?
Mưa rơi tầm tã.
Chân hắn dẫm lên dòng nước lạnh, thấy được đứa bé khóc thút thít trong đêm mưa.
Chiếc ô chậm rãi nghiêng về phía Kawaori Rino, giống như là một vị thần đang lắng nghe nỗi đau.
Người đàn ông cao lớn kia hơi ngồi xổm xuống, làm cho dáng vẻ của hắn hiện rõ trong bóng tối.
Hắn nói: "Thực xin lỗi, mấy ngày nay chuẩn bị tìm cho em một cái thân phận có chút bận rộn nhưng anh vẫn luôn chú ý thời tiết gần đây, cho nên anh tới đón em về nhà."
Cơ thể hắn ấm áp, khi được ôm có cảm giác sống động chân thực.
Anh còn sống, hiện tại còn sống.
Kawaori Rino duỗi tay vòng lấy eo hắn, nghe tiếng sấm bên tai nổ vang, ngực như là bị viên đạn bắn tới liên tiếp.
Ở cái đêm mưa này.
Kawaori Rino nghe được giọng mình gần như cầu xin, nói với Scotch điều mà cả hai muốn nói với nhau.
"Anh rời khỏi tổ chức đi, cầu xin anh đấy."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro