Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 78: Bệnh viện

Copper Dog thật sự không có cố ý nghe lén.

Từ khi biết hai kẻ đột nhập kia dùng vân tay của mình để vào biệt quán, mấy ngày nay Copper Dog căn bản ngủ không yên.

Tuy rằng Boss với Rum chưa nói gì về chuyện này, chỉ là tạm thời để Copper Dog sang một bên xem xét thái độ.

Nhưng trong lòng Copper Dog cũng rõ ràng.

Chỉ cần không tìm ra được kẻ đột nhập thật sự, Copper Dog sớm muộn gì cũng sẽ bị tổ chức đem thành đối tượng bị xử lý cho hả giận.

Đối với phong cách hành sự của tổ chức, Copper Dog cũng hiểu rõ, bất quá, ông biết cái đầu này chỉ tạm thời được đặt trên cổ mình mà thôi.

Mỗi khi nghe nói Gin vừa giết một thành viên mà không cần biết đúng hay sai, Copper Dog liền bắt đầu run theo.

Chờ đến khi Gin tìm không thấy người để giết nữa, Copper Dog chính là kẻ đầu tiên bị hiến tế.

Không được.

Tuyệt đối không được.

Copper Dog ôm đầu chạy qua chạy lại ở tổ tài vụ, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có một người có thể cứu được mình.

Ông đem Kawaori Rino - người dám PK với Gin để tìm kiếm kẻ đột nhập trở thành cọng rơm cứu mạng.

Kể cả Kawaori Rino có đáng sợ nhưng so với Gin thì đỡ hơn nhiều.

Lúc nghe được đoạn đối thoại của Kawaori Rino với Scotch, Copper Dog nhìn Scotch với vẻ mặt đàn ông đều hiểu mà, ông hướng về phía Scotch giơ ngón tay cái lên bội phục tinh thần thép.

Hai người "theo đuổi" Orianko.

Một người phải vào ICU(*), một người lại thành công.

Scotch này không đơn giản.

Kawaori Rino hung tợn mà trừng mắt liếc Copper Dog: "Muốn cái gì?"

"Không có việc gì, không có việc gì, chính là muốn hỏi hai người có việc gì cần hỗ trợ hay không, nếu tra tìm kẻ đột nhập kia có cái gì khó khăn nhất định phải nói với tôi! Tôi không có gì nhiều, tiền......" Copper Dog vừa định nói "không thiếu" lại nhìn thoáng qua Kawaori Rino bên cạnh, nhớ tới chị đại này tiêu tiền như nước, ngạnh sinh đem những lời này nuốt trở vào, đổi thành "Còn có một chút".

Hiện cái chức bộ trưởng tổ tài vụ này của ông cũng như là bị miễn chức. Chính mình cũng không có quyền lực điều tiết khống chế tài chính của tổ tài vụ nữa, toàn bộ đều chuyển tới tay Vermouth.

Nếu phải bỏ tiền ra.

Thì chính là tiền riêng của ông đó!

Kawaori Rino cũng không khách khí với Copper Dog: "Yên tâm đi, khi nào thiếu tiền chắc chắn không thiếu chuyện của ông đâu."

"......" Copper Dog, bây giờ giả vờ không quen biết con bé này có còn kịp không?

Copper Dog thấy ba người đi về hướng không đúng lắm, theo hỏi: "Mấy người muốn đi đâu vậy?"

"Tổ tài vụ......" Mizunashi Rena còn thân thiện trả lời lại một câu. Kawaori Rino thì không có tốt tính như thế: "Đúng rồi, không phải ông cho người đem đồ dọn đi hết rồi hay sao? Toà nhà đấy bây giờ thuộc về tôi, quay trở về thu thập hết mấy cái đồ đạc lung tung của ông đi, mấy thứ vô dụng cũng đem vứt hết luôn đi, vướng chỗ lắm."

"?"Copper Dog.

Đúng là bọn họ đều dọn đi rồi, nhưng Vermouth nói chỉ cần là dính một chút mưa Kawaori Rino liền sẽ đổi chỗ ở, cho nên Copper Dog cho rằng Kawaori Rino mấy ngày nay đi khách sạn tình thú là đã đổi chỗ ở cho nên lại dọn về rồi......

Nếu nói như vậy......

Copper Dog bắt đầu đau não, xong rồi, vị Tôn Phật này từ lúc nào lại thế? Thói quen mười lăm năm bảo sửa liền sửa ngay được à?

Trở lại toà nhà đó cũng không sao cả. Vị trí cùng với không gian đều vô cùng tiện lợi cho Kawaori Rino làm trời làm đất.

Hơn nữa.

Cô cũng không còn sợ nữa.

Kawaori Rino duỗi tay gãi gãi tay áo Scotch, sau đó dùng ngón tay gãi đến lòng bàn tay, rầm rì một chút lại nghe được Scotch khẽ cười một tiếng, bàn tay của cô được một bàn tay to lớn ấm áp nắm chặt lấy.

Ừm, không sai.

Thế giới của cô đã tràn ngập ánh mặt trời.

Mắt thấy thời gian hứa hẹn với Boss càng ngày càng gần.

Copper Dog gấp đến độ lửa cháy lại còn bị đổ thêm dầu.

Mà người chân chính muốn phụ trách điều tra kẻ đột nhập là Kawaori Rino đây lại cả ngày thảnh thơi ở trong tổ tài vụ dưỡng thương.

Sau khi Kawaori Rino trở về liền đem toà nhà thay tên đổi họ.

Mà Kawaori Rino thấy Copper Dog cầu xin "cố mà làm" cho phép tổ tài vụ sử dụng tầng 3.

Tầng 5 là nơi ở của Kawaori Rino.

Tầng 4 sẽ để lại cho Mizunashi Rena.

Tầng 1 cùng tầng 2 để cho "Văn phòng thám tử Utoko" sử dụng.

Ba ngày cuối cùng trước khi đến hạn giao kèo thì Bourbon mới xuống được giường trở về tổ chức.

Bình thường dưới tình huống bị thương nặng như này ít nhất cũng phải tầm một tháng mới đỡ.

Nhưng thời gian mà Bourbon có thể đi lại được kỳ thật so với thời gian tổ chức cho rằng ổn còn muốn sớm hơn một ngày.

Trên người hắn quấn lấy băng gạc thật dày, cùng Scotch trộm đi quét dọn thăm mộ Hagiwara Kenji.

Bên trong mộ viên không có người. Chỉ có một ông lão già mỗi ngày dậy sớm quét dọn sạch sẽ vài mộ phần ở đó.

Hai vị nằm vùng này thừa dịp không có người trực ban tiến vào thăm mộ người đã từng là bạn học để trò chuyện một lát.

Bourbon đứng trước bia mộ, hắn tạm thời không thể ngồi xổm xuống được, bởi vì chỉ cần có một chút động tác lớn liền sẽ khiến miệng vết thương sau lưng nứt toạc ra.

Cho nên chỉ có thể nhìn Scotch cầm một cái chổi nhỏ quét lớp bụi đi, lộ ra ảnh chụp thanh niên anh khí tươi sáng.

Nhưng chung quy cũng đã hy sinh rồi.

"Vẫn chưa có manh mối gì về tên đánh bom đó sao?" Scotch ngồi xổm trước bia mộ, đặt một bó hoa trắng lên thềm.

Bourbon ở phía sau "ừ" một tiếng: "Matsuda vẫn luôn không từ bỏ điều tra, mỗi năm đều đang đợi tên tội phạm đánh bom đó."

Không chỉ có mỗi Matsuda.

Ngay cả lớp trưởng Date cũng dùng mọi khả năng của mình để truy tìm tên khốn đó.

"Cậu và cô ấy......" giọng của Bourbon không có gì dị thường, ngược lại mang theo một chút thử tính dò hỏi. "Ở bên nhau sao?"

Scotch hai tai đỏ bừng nóng bỏng, gật gật đầu: "Ừ."

"Hai người đều nói hết rồi à?"

"Nói hết rồi, tớ cũng nói cho cô ấy tớ là ai."

"So với tớ tưởng tượng còn nhanh hơn." Bourbon trêu ghẹo nói. "Bất quá, cậu có hỏi cô ấy làm sao biết được thân phận cỉa chúng ta không?"

"Nói thực là trước giờ cô ấy vẫn không có nhận ra tớ, là tớ chủ động nói cho cô ấy tớ là 'câm nhỏ' mười lăm năm trước cõng cô ấy tới bệnh viện. Trước đó tớ còn tưởng rằng cô ấy có khả năng đã nhận ra nên âm thầm điều tra, sau đó mới biết được tớ là ai. Nhưng hiện tại xem ra cũng không phải như vậy." Scotch đứng dậy, ống tay áo có hai viên cúc áo cởi ra, lỏng lẻo mà che kín vết cào trên cánh tay.

Bourbon nhớ tới ngày hôm đó ở khách sạn bên trong thùng rác nhìn thấy ba cái chế phẩm cao su kia, bỗng nhiên cảm thấy chính mình quyết định theo bản năng là chính xác.

Hắn buông cổ Kawaori Rino ra là do tin tưởng Scotch.

Người Scotch yêu sẽ không kém.

Ngay lúc đó Bourbon liền ôm tâm thái như vậy mà buông lỏng Kawaori Rino ra.

Mặc kệ lúc ấy có là một cái bẫy đi chăng nữa.

Nhưng có lẽ vận mệnh chú định để cho mấy người bọn họ hợp tác với nhau.

Bourbon là một người theo chủ nghĩa vô thần nhưng ở lúc ấy, hắn thấy được một linh hồn run rẩy nắm dao nhọn khẳng khái kiên định nhìn hắn.

Đó là vận mệnh.

Đem mọi thứ đều giao cho vận mệnh.

"Zero." Hắn lấy thân phận Morofushi Hiromitsu, gọi cái tên bị lắng đọng bởi những năm tháng ở trong bóng tối. Đôi mắt lam co rút lại, bên trong lập loè nào đó gọi là ánh sáng hi vọng.

"Tớ nghĩ, cô ấy chính là vận mệnh của tớ. Từ mười lăm năm trước, lúc một mình tớ cõng cô ấy chạy về phía bệnh viện, vận mệnh của hai bọn tớ ở trong màn mưa ấy đã cuốn lấy nhau rồi."

Morofushi Hiromitsu đứng sừng sững ở trong trang viên này, như là kể hết với người ở nơi xa, lẩm bẩm tự nói: "Lúc ấy bác sĩ tâm lý nói với tớ rằng chứng mất tiếng của tớ không phải vấn đề của cơ thể mà là do tâm lý. Nhiều lúc không phải là không nói được mà là không muốn nói, bởi vì tớ không gặp được người kia, người có thể khiến tớ 'mở miệng'"

Tuy rằng không biết vì sao cô không nhận ra hắn mà vẫn yêu hắn.

Nhưng, Morofushi Hiromitsu biết, chờ tới khi tương lai không còn bóng tối, cô nhất định sẽ nói cho hắn.

Hắn sẽ nhón chân mong chờ, một lòng chờ đợi tới ngày cô hoàn toàn mở rộng cửa trái tim.

Vết thương của Kawaori Rino sau khi uống rượu quả nhiên ngày càng nghiêm trọng.

Lúc tháo băng gạc ra, phảng phất như muốn xé xuống một miếng thịt trên người cô, đau đến mức mồ hôi lạnh của Kawaori Rino ứa ra.

Scotch ngồi ở bên cạnh cô, trên bàn trà trước mặt chất đầy băng gạc dính máu cùng vài khối máu có chút đông đặc lại.

"Vết thương của em quả thực so với Bourbon còn nghiêm trọng hơn." Hắn nói.

Kawaori Rino không tin: "Sao có thể, cái này chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi. Miệng vết thương của anh ta lớn hơn em nhiều, tuy rằng có một chút nhiễm trùng nho nhỏ nhưng tuyệt đối không có gì đáng ngại, tin tưởng em, ngày mai nó liền có thể kết vảy. Không cần xem thường năng lực hồi phục của Orianko...... Tê --"

Vết đạn bỏng rát bởi vì nhiễm trùng mà có xu thế rách to ra.

Scotch không nói chuyện, khi hắn không vui liền có thói quen không nói chuyện, bên tai nghe Kawaori Rino ngồi rầm rì.

Động tác trên tay hắn không có dừng lại, giúp Kawaori Rino cắt bỏ phần da dính trên băng gạc, sau đó đem thuốc bột cầm máu cùng thuốc khép lại vết thương rắc lên băng gạc, một lần nữa Kawaori Rino bởi vì đau đớn mà gắt gao cắn môi, nhưng lại là bộ dáng quật cường không phát ra âm thanh.

Scotch nhớ tới mấy ngày hôm trước ở biệt quán, cô cũng là như thế này nhẫn nại đến ửng hồng cả mặt, nhẹ thở dài một hơi.

"Nếu em lại uống rượu, anh sẽ không giúp em thay thuốc, cũng sẽ không quan tâm đến cái vết thương này của em nữa, có nghe hay không?"

Kawaori Rino miệng bẹp ra: "Anh hung dữ với em."

"Vết thương của em bởi vì nhiễm trùng mà kết thành lớp máu khô rất dày, vốn dĩ tầm một tuần là có thể đỡ rồi, hiện tại ít nhất muốn nửa tháng, em......" Hắn nói.

"Có phải anh sợ miệng vết thương của em còn chưa khỏi thì không thể làm tình được à?" Kawaori Rino cợt nhả. "Không có việc gì, cái vết thương nhỏ này không có ăn nhằm gì, lần trước chúng ta không phải làm rất tốt sao? Đến đây đi."

"......" Scotch gỡ một cái áo khoác từ trên giá treo xuống, khoác lên vai Kawaori Rino.

Cô mặc một chiếc áo ống màu đen, bụng nhỏ cùng khe ngực lộ ra làm tim hắn đập rộn ràng không dứt.

Scotch hít sâu một hơi trấn an lại bản thân, duỗi tay sờ khuôn mặt nhỏ của Kawaori Rino: "Vậy trước tiên em đi theo anh tới một nơi."

"Chỗ nào thế? Mua bao cao su sao?" Kawaori Rino giương giọng dò hỏi, cô bây giờ biết được hơi bị nhiều thứ đấy!

"Không phải cái đấy." Scotch buồn cười nói, "Lúc trước em có lưu lại vết máu ở Sở Cảnh sát Tokyo có nhớ không?"

Kawaori Rino gật đầu: "Nhớ rõ."

Đại khái là lúc cô đá nứt cái bàn bị cọ qua chân.

Scotch mím môi, có chút ám chỉ hỏi: "Bourbon đem nó đưa đến chỗ pháp y của Sở Cảnh sát Tokyo, hôm nay hẳn là có kết quả rồi, chúng ta thuận tiện cùng đi nhìn xem đi?"

"Anh cảm thấy...... Máu của em có vấn đề gì sao?"

Bản thân Kawaori Rino cũng có chút cảm giác nghi ngờ ở phương diện này.

Những kiếp trước Scotch không có nói đến chuyện này, có lẽ là bởi vì còn chưa tín nhiệm cô. Hiện tại hai người đều mở lòng nói ra hết, tự nhiên cũng sẽ không có giấu giếm cái gì quá nhiều.

Kawaori Rino chính mình cũng không biết.

Từ nhỏ cô đã sống ở trong tổ chức, mọi thứ đều do tổ chức xử lý.

Nếu thực sự máu của cô có cái vấn đề gì......

Vì sao người trong tổ chức không có ai nói cho cô?

Thân phận Scotch có hạn chế không thể công khai xuất hiện ở Bộ Công an được, cho nên rất nhiều chuyện đều do cấp dưới hỗ trợ phụ trách.

Trước khi Scotch lẻn vào tổ chức nằm vùng thì cấp trên cũng đem mấy người cấp dưới của Furuya Rei phát cho hắn dùng.

Cho nên khi Kazami Yuya trên mũi còn dán băng gạc nhìn thấy cô gái tóc đỏ đi theo bên người Scotch, ý nghĩ đầu tiên là cô gái lạ mặt này là ai, nhưng đến khi nghe được Kawaori Rino mở miệng trêu chọc câu "Sụn mũi của anh sao đến giờ vẫn chưa tốt lên vậy", Kazami Yuya cũng nhận ra giọng nói này.

Giây tiếp theo liền nhanh chóng rút súng nhắm ngay Kawaori Rino: "Morofushi-san mau tránh ra! Chính là cô gái này chính là kẻ đã đột nhập vào Bộ Công An!"

"......" Kawaori Rino.

Scotch rất là bất đắc dĩ quay đầu lại nhìn thoáng qua Kawaori Rino, trong ánh mắt bất lực "Em đừng làm loạn", quay đầu xua xua tay với Kazami Yuya: "Không có việc gì, Cô ấy...... Là người hỗ trợ của tôi."

"?" Kazami Yuya.

"?"Kawaori Rino.

Ở Nhật Bản, những người nằm vùng mang tính chất đặc biệt quyền lực có thể tìm một người dân hợp tác giúp đỡ mình nhưng cần phải báo lên cho "Zero" ở Cục An Ninh của Cơ quan Cảnh sát Quốc gia, thông qua "Zero" cho phép mới có thể làm "người hỗ trợ" được ghi trong danh sách.

Cho nên cũng gọi là "pháp hành".

Bản thân Furuya Rei chính là "Zero", cho nên bật cái đèn xanh cho bạn thân của mình cũng rất nhẹ nhàng.

Nhưng......

"Người hỗ trợ là cái gì thế?" Kawaori Rino ngơ ngẩn, cô chưa từng nghe nói qua "người hỗ trợ" là cái thứ gì.

Scotch quay đầu nhìn cô, cúi đầu cười khẽ: "Chính là người của anh, nghe mệnh lệnh của anh, giúp anh làm việc."

"Vậy anh cũng phụ trách trả tiền lương cho em sao?" Kawaori Rino hỏi.

"Đương nhiên, bất quá hiện tại 'Zero' còn chưa chính thức phê duyệt, em bây giờ xem như đang trong thời gian thử việc đi. Hảo hảo biểu hiện nha, Kawai-san." Scotch duỗi tay sờ sờ đầu Kawaori Rino.

Kazami Yuya một giây trước còn kinh ngạc khiếp sợ đến giây tiếp theo sợ hãi ngây cả người ra.

Gì gì gì?

Nữ quái lực đột nhập Bộ Công An là người hỗ trợ của cảnh sát Morofushi?

Hai người còn cử chỉ thân mật như là...... Người yêu?!

Nhưng mà vì sao? Mục đích của cô gái này đột nhập vào Bộ Công An để làm cái gì?

"Lúc sau tôi sẽ giải thích lại cho anh, báo cáo kiểm tra máu có chưa?" Scotch hướng tới Kazami Yuya duỗi tay.

Kazami Yuya cũng vội vàng rút báo cáo từ trong tệp công văn ra, cung kính đưa cho Scotch: "Đã có rồi, là Khoa Pháp Y số 2 làm giám định."

Kawaori Rino liếc qua, nhìn đến ở một đống văn tự lung tung rối loạn rậm rạp trên giấy, rành mạch đánh dấu ra nhóm máu của cô.

--【 Nhóm máu kiểm tra: AB 】

Kawaori Rino một bộ "Quả nhiên như thế", thọc thọc eo Scotch: "Xem đi, em có nói sai đâu?"

Scotch biểu tình ngưng trọng lại phức tạp, ánh mắt hắn dừng ở phía cuối báo cáo giám định này.

--【 pháp y ký tên 】

--【 Kanda Sosu 】

--•--•--•--•--•--

(*) ICU (Intensive Care Unit): Chăm sóc tích cực hay còn gọi chăm sóc đặc biệt, là khu vực điều trị cho các bệnh nhân nặng, có đội ngũ bác sĩ, y tá chuyên khoa theo dõi thường xuyên từng bệnh nhân.

Tại đây, máy móc được sử dụng để theo dõi mọi chỉ số của bệnh nhân, từ nhịp tim, thân nhiệt đến tỉ lệ oxy trong máu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro