Chương 7: Hồ ly
Scotch nhìn cô gái trước mặt biến sắc như bị uy hiếp, đến mắt thường cũng có thể thấy.
Giây trước còn nâng má, giống một học sinh ngây thơ đáng yêu.
Giây tiếp theo liền giống như tử sĩ mới từ trên chiến trường thoát chết.
Bourbon ở trong mắt cô như đen thêm vài phần, chậm rãi mà đến chỗ bên cạnh Scotch hướng về phía Kawaori Rino cười.
"Buổi chiều tốt lành, Orianko-san. Lần đầu gặp mặt tôi là Bourbon, nhiệm vụ tuần sau ba người chúng ta sẽ cùng nhau đồng hành."
Tốt cái b**p.
Kawaori Rino ở trong lòng mắng, cô xê dịch trên sofa, cả người nghiêng đến đối diện Bourbon.
Bả vai cùng thân thể cô nâng cả lên, giống như là một con sư tử nhỏ cực kỳ phòng bị.
Đôi mắt nâu xoay chuyển liên tục, răng cắn chặt môi không khống chế được cảm xúc của mình, chột dạ mà tránh đi tầm mắt giao lưu với Bourbon.
Bourbon cùng Scotch liếc nhau, hai người mặt đều đầy hoang mang.
Bourbon đem vẻ mặt ôn hoà treo ở trên mặt: "Vừa rồi ở dưới lầu nghe được Orianko cùng Scotch nói chuyện thật vui vẻ, là tôi làm gián đoạn sao?"
Đúng vậy đúng vậy.
Anh mau cút đi!
Kawaori Rino ở trong lòng lớn tiếng kêu.
Đuôi mắt cô thoáng nhìn Bourbon lấy di động từ trong ngực ra nhưng lại cảm thấy hắn không lấy di động mà là súng.
Scotch không có đứng dậy, hắn cúi người quan sát một chút trạng thái của Kawaori Rino: "Kawaori-san nhận thức Bourbon sao?"
"Không quen biết." Kawaori Rino cắn răng hàm sau, hung ác mà nhìn Bourbon . "Lần.đầu.gặp.mặt."
Tên khốn giết tôi đến bốn lần.
Phần tóc đỏ bên phải của cô che khuất nửa khuôn mặt, lộ ra biểu cảm bên trái giống như lửa cháy ác liệt.
Hoàng hôn chiếu vào hai người thanh niên trẻ đẹp đối diện, khuôn mặt như vẽ.
Tên da đen đáng ghét cười đến thiếu đánh: "Scotch cùng Orianko thật vui vẻ làm sao? Có phải đến dòng họ cũng trao đổi với nhau rồi không, làm tôi cộng sự với Scotch nhiều lần cũng thật là hâm mộ."
Kawaori Rino ở trong lòng mắng.
Không sai, lại là tiết mục kinh điển đôi bạn lớn lên bên nhau từ nhỏ giả vờ không thân thiết này.
Mỗi lần thời điểm lần đầu gặp mặt, hai vị cảnh sát này đều sẽ ở trước mặt cô diễn diễn diễn.
Cô nhìn đến năm lần, đều phải xem đến phun ra.
"Anh như thế nào biết Kawaori là họ của tôi?" Kawaori Rino ngạnh cổ hỏi lại.
Bourbon hơi giật mình.
Kawaori Rino thanh âm cao một lần: "Nói không chừng là Scotch đang khen tôi kawaii đâu."
Lời thuyết minh.
Hai người giật mình đúng không.
"......" Scotch.
"......" Bourbon .
Nhìn đến Bourbon biểu tình bị nghẹn đến.
Kawaori Rino vui lắm luôn.
Bourbon thực mau sửa sang lại biểu tình, híp mắt cười như hồ ly giảo hoạt: "Như vậy sao, vậy là do tôi không hiểu phong tình rồi."
Một ngày hoàng hôn.
Mới là thời điểm mặt trời trông đẹp nhất.
Màu đỏ trải khắp thế giới.
Hai người kia rời đi, bóng dáng dần hoà lẫn trong dòng người.
Kawaori Rino ngồi ở lầu hai, cách lớp cửa kính nhìn bóng dáng Scotch cùng Bourbon rời đi.
Ánh hoàng hôn sáng ngời đem bóng của hai người kéo dài.
Nhiều năm trước cũng là cái sắc trời như vậy.
Hai cái thiếu niên làm bạn mà đi, cùng tan học đi trên đường.
Vừa nói vừa cười vượt qua năm tháng niên thiếu, trở thanh đối tượng được rất nhiều nữ hài trong lòng ái mộ.
Kawaori Rino thu hồi tầm mắt, nhìn thoáng qua vị trí Scotch ngồi, gọi một cuộc điện thoại bảo Vermouth tới.
Vermouth đi motor tới, trên mặt là biểu cảm vô cùng không thoải mái.
"Tại cô gọi đến nên tôi đã phải để lại một anh chàng đẹp trai da trắng đấy." Vermouth ngồi xuống đối diện Kawaori Rino, xương quai xanh cùng bả vai trắng ngần để lộ ra làm người thèm nhỏ dãi. "Nếu cô còn muốn cùng tôi nói đến cái gì sự kiện luân hồi nghịch khoa học, tôi nhất định sẽ bắn viên đạn xuyên qua cái đầu xinh đẹp của cô, tôi bảo đảm đấy."
"Không có đâu, tôi gọi cô tới để hỏi một vấn đề." Kawaori Rino làm ra một bộ tư thái nghiêm túc.
"Quá hiếm lạ, đầu cô điên điên khùng khùng thế nhưng còn đi hỏi chuyện. Tôi tò mò muốn chết, hỏi mau đi."
"Cô đã làm như thế nào để dụ dỗ đàn ông?"
"?"Vermouth.
Kawaori Rino chân thành đặt câu hỏi, nhìn đến Vermouth bắt đầu duỗi tay muốn chạy liền lập tức nói một tràng: "Không phải cô nói nhiệm vụ lần này muốn ủy khuất tôi sao? Cô dù sao cũng phải cho tôi một đường để phát huy đi chứ, cô biết mà, tôi chưa trải qua yêu đương, kinh nghiệm trên phương diện này hoàn toàn là tay mơ."
Phương diện này kinh nghiệm phi thường lão luyện - Vermouth mặt nhăn lại: "Tôi cảm thấy cô là ở châm chọc tôi."
"Tuyệt đối không có." Kawaori Rino giơ lên ngón tay. "Tôi lấy cái danh hiệu 'Orianko thiên hạ đệ nhất' này thề, chị đẹp Vermouth!"
"Vậy cô dùng hai chữ 'dụ dỗ' nói cũng quá thất lễ! Chúng tôi là quan hệ rất bình thường. You got that? Dumbass!" Vermouth tức giận mắng.
Kawaori Rino gật đầu như giã tỏi: "Biết rồi biết rồi, tôi thu hồi tôi thu hồi, chị gái xinh đẹp như hoa thiên hạ đệ nhất!"
Đôi mắt xanh xinh đẹp của Vermouth mị hoặc, hiện lên một đạo sắc bén hàn ý, cuối cùng hóa thành bất đắc dĩ thở dài. "Được rồi, biết cô là vì nhiệm vụ nên không thèm so đo với cô."
Tuy rằng không biết Orianko vì cái gì mà biến đổi tính tình.
Nguyện ý làm mấy cái chuyện rắc rối.
Nhưng là Vermouth cũng không muốn quản tới con quỷ nhỏ này.
Quản không được.
Ai cũng đều quản không được.
"Với người kinh nghiệm yêu đương bằng không giống như cô thì tương đối thích hợp làm dạng phụ nữ chủ động. Mà dạng phụ nữ chủ động, ở phương diện này phải học được cách nắm giữ tiên cơ." Vermouth để cằm ở trên mu bàn tay, rất có hứng thú mà nhìn cô gái tóc đỏ đối diện. "Xinh đẹp cũng đã chiếm được một nửa. Mà một nửa còn lại là do hành động của cô, điều đó rất quan trọng."
"Cái hành động gì?" Kawaori Rino hỏi.
Vermouth cười hàm súc, móng tay sơn đen bóng chỉ chỉ vào đôi môi đang cười của mình.
Kawaori Rino không hiểu.
Vermouth trợn trắng mắt: "Ngốc muốn chết, chính là miệng của cô đấy."
"Hả......" Cô vẫn là không hiểu.
"Nói lời yêu thương và hôn say đắm, đã hiểu chưa?"
"Ồ......" Cô cái hiểu cái không.
Vermouth thấy cô giống như đã thông suốt, cảm thấy mỹ mãn mà tươi cười, ánh mắt dời xuống, ám chỉ mà bĩu môi: "Còn có chính là, muốn bắt lấy đối phương nhất nhất nhất...... Chỗ đó."
"Cái gì cơ?" Kawaori Rino theo ánh mắt Vermouth nhìn về phía chính mình, xoa chân tìm kiếm nửa ngày.
Vermouth nhìn muốn đau cả gan: "Thôi thôi, cứ như vậy đi, một cái nhiệm vụ mà thôi lại không cần cô thật sự dâng hiến bản thân. Đến lúc đó cô có thể lấy được vân tay Shareikawa là được, mấy cái khác cô cũng đừng quản."
? Cái gì Shareikawa.
Kawaori Rino trong lòng tâm niệm vẫn luôn là Scotch mà.
Cái bà già này đang nói cái gì vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro