Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 62: Ồn ào

Kawaori Rino rất thích nhìn bộ dạng khi Scotch đỏ mặt.

Giống như là uống say rồi.

Có màu đỏ thiển trầm, tràn đầy trên gương mặt hắn.

Scotch bị Kawaori Rino câu lấy bả vai, trong ánh mắt nôn nóng của cô, vô thanh vô tức nhẹ nhàng hôn lên khoé miệng cô một chút, sau đó bất đắc dĩ duỗi tay sờ sờ tóc cô.

Khóe miệng ướt lạnh có chút ôn nhu.

Hắn dùng ngữ khí ôn nhu nhất nói lời âu yếm làm nhân tâm xao động: "Hôn môi muốn lưu tại sau cơn mưa, như vậy có thể sao? Rino tiểu thư đáng yêu nhất."

Đương nhiên không thể.

Kawaori Rino còn muốn càng nhiều.

"Em hiện tại buồn ngủ quá, anh có thể ở cạnh em không? Em sợ em ngủ không được." Cô ghé lên trên giường, lộ ra một đoạn tóc đỏ giống một cái đuôi hồ ly.

Scotch ngồi ở mép giường, tay bị cô giữ chặt.

Hắn gật gật đầu, duỗi tay giúp cô đem chăn kéo lên bọc kín.

Đôi mắt Kawaori Rino lộ ra bên ngoài, tay cô nắm chặt lấy bàn tay to của Scotch, gối lên sườn mặt của mình, hơi hơi nhắm mắt, miệng nhỏ bị hôn xong vẫn không ngừng nhỏ giọng thủ thỉ: "Hiro, anh biết vì sao em luôn để dao dưới gối ngủ không? Bởi vì những năm này, mỗi một phút mỗi một giây em đều trong hoàn cảnh tùy thời tùy chỗ có thể chết. Anh nói rất đúng, tổ chức tuy rằng cho em đồ ăn ngon miệng, quần áo ấm áp, nơi ở che mưa chắn gió, nhưng từ đầu đến cuối đều không cho em cảm giác là nhà."

"Ở chỗ này, nếu em không bảo trì cảnh giác, muốn bản thân mỗi thời mỗi khắc đều ở trạng thái cảnh giác cao độ nhất, bởi vì có người một giây còn cùng em chuyện trò vui vẻ, giây tiếp theo rất có khả năng liền sẽ móc ra súng nhắm thẳng vào đầu em. Em không dám để bản thân ngủ quá sâu, có dao găm ở dưới gối ngủ tùy thời có thể giúp mình phản ứng lại kịp thời."

"Chính là một lần ở rạp chiếu phim, em ngả lên vai anh ngủ quên. Đó là một lần duy nhất mà em ngủ đến thoải mái, về sau anh có thể bồi em ngủ vào mỗi tối chứ?"

Nghe những chuyện trước đây, Scotch đau lòng nhìn cô nhắm mắt, lông mi run rẩy, một câu chối cùng làm hắn bất đắc dĩ cười khẽ.

"Cái này......" Scotch do dự một chút, đang nghĩ ngợi trả lời thế nào có thể khiến cô nhóc này không nhắc lại nữa, bỗng nhiên cảm giác được hô hấp trên mu bàn tay tăng thêm.

Miệng nhỏ cô rầm rì thủ thỉ dần dừng lại, chóp mũi hơi chau lại nặng nề hô hấp.

Scotch có chút buồn cười, ngủ rồi? Nhanh như vậy?

Cũng đúng thôi, cả đêm cũng chưa ngủ, đôi mắt đẹp của cô còn nổi lên quầng thâm nữa.

Scotch lẳng lặng nhắm lại cặp mắt cũng có chút chua xót, nhìn cấu tạo cả phòng quá mức ái muội, bởi vì chính mình nỗ lực khắc chế nên mới nhịn xuống được.

Hắn cúi đầu nhìn cô gái nhỏ đem mặt dán lên mu bàn tay của hắn ngủ say, ngón tay của mình được cô nắm chặt không buông, giống như người yêu ngọt ngào dính người.

Bọn họ là người yêu sao?

Ít nhất hiện tại còn chưa phải.

Nhưng vì sao lại có một loại cảm giác bản thân là người của cô rồi?

Ít nhiều đều do tiểu thư Orianko ngang ngược bá đạo.

Scotch khẽ cười nói, cúi người nhìn dung nhan ngủ say như trẻ nhỏ của cô, dùng thanh âm cực kỳ mềm nhẹ tự hỏi.

"Anh phải làm gì với em bây giờ đây."

"Rino."

Không lâu trước đây, Scotch nói cho Bourbon mình đã thú nhận thân phận trước mặt "Eien Yoru".

Phản ứng của Bourbon nằm trong dự liệu của hắn, không có cách nào lý giải nổi, lên tiếng chất vấn: "Cậu điên rồi sao? Thân phận của cậu sao lại có thể nói cho cái loại người này được chứ?"

Chính Scotch cũng không biết.

Lúc ấy, chỉ có lấy thân phận cảnh sát ra mới có thể khiến cho "Eien Yoru" thu hồi tâm tư với Kawaori Rino.

Hắn ngẫu nhiên cũng muốn tùy hứng một chút.

Bourbon và Scotch là hai loại tính cách hoàn toàn bất đồng, nhưng là lại trở thành bạn tốt cùng nhau lớn lên.

Đối với Bourbon mà nói, mỗi khi hắn bởi vì khống chế không được, tính cách thẳng thắn thường xuyên cùng người khác xung đột, Scotch chính là hậu thuẫn của hắn, có thể giúp hắn xử lý tốt khu vực nguy hiểm mà bản thân nhìn không tới.

Người có tính cách như vậy.

Ôn nhu cùng cường đại.

Bourbon vẫn luôn cho rằng hai từ xúc động này không tồn tại trong từ điển của Scotch.

Nhưng là......

"Cậu thích cô ta?" Bourbon run giọng.

Scotch trầm mặc.

Mà trầm mặc, cũng đã là trả lời.

Bourbon hiểu rõ, cũng không thể không nhắc nhở: "Ngay từ đầu cậu cho rằng cô ta là đứa bé mười lăm năm trước kia, dành nhiều sự chú ý cho cô ta. Nhưng là, cho dù cô ta thực sự là đứa bé kia, nhiều năm ở bên trong tổ chức trôi qua như vậy đã hoàn toàn biến thành người của nơi này rồi. Cậu cảm thấy khi cô ta phát hiện thân phận của cậu, sẽ vì cậu mà bán đứng tổ chức hay sao?"

Lúc ấy, Scotch không thể trả lời được.

Nhưng hiện tại, hắn bỗng nhiên có tự tin.

Có lẽ cô nhóc này sẽ vì hắn mà trốn chạy khỏi tổ chức không chừng?

"Em hẳn sẽ làm như vậy đúng không?" Scotch nhỏ giọng hỏi.

Nhưng là trả lời hắn chỉ có hít thở nhẹ nhàng.

Cái đáp án chưa ai có thể trả lời.

Ngực Scotch trống trơn, buồn bã mất mát.

Bourbon luôn mãi nhắc nhở, tựa như một hồi chuông cảnh báo, làm hắn ù tai tim đập nhanh.

-- "Hiro, người của tổ chức đều rất có thủ đoạn, sử dụng bẫy mật ong (*) là hết sức bình thường. Cẩn thận, đừng bản thân bị lừa gạt.

Morofushi Hiromitsu kỳ thật cũng không sợ hãi bản thân mình bị lừa, hắn chỉ lo lắng vì chuyện của mình mà khiến cho những người bên cạnh gặp nguy hiểm.

Đặc biệt là anh trai hắn đang là thanh tra ở tỉnh Nagano.

Mười lăm năm trước.

Hắn đem đứa bé kia ôm vào bệnh viện, bởi vì bản thân mới chỉ có mười tuổi, lại đang sống nhờ nhà họ hàng ở Tokyo, số tiền mà cha mẹ qua đời đều gửi ở thẻ của anh trai lúc ấy 16 tuổi.

Morofushi Hiromitsu lấy tạm tên của Morofushi Takaaki, thay đứa bé kia xử lý thủ tục nhập viện.

Nếu hiện tại mình đi hỏi Kawaori Rino có phải là đứa bé năm đó hay không, như vậy sẽ đem anh trai liên lụy vào việc này.

Tuyệt đối không thể.

Scotch che dấu thân phận Morofushi Hiromitsu, nhẹ nhàng hôn lên gương mặt đang ngủ say kia như một lời thề máu với thần linh.

Vô luận tái sinh bao nhiêu lần.

Morofushi Hiromitsu đều sẽ lôi kéo cô đi ra khỏi hắc ám.

Lần này cũng không ngoại lệ.

Hắn muốn lấy tên của mình tới yêu cô.

Cho dù cuộc tình này là ồn ào hay thành bại.

Kawaori Rino tỉnh lại đã là 3 giờ sáng, cô mới ngủ có một chút, không biết Scotch đã đi đâu rồi.

Tủ đầu giường bày một tờ giấy, bên trên viết --【 Vermouth bảo anh cùng Bourbon đi xử lý một chút tình báo điều tra được về "Eien Yoru", anh tạm thời rời đi một chút, rất nhanh sẽ trở lại, mang cho em bữa sáng khen ngợi, nhớ phải ăn đấy. 】

Scotch khả năng cũng không nghĩ tới, cô cư nhiên tỉnh lại sớm như vậy.

Kawaori Rino nhìn chân trời nùng đêm, nằm liệt trên giường duỗi người một lúc bắt đầu muốn tiến hành chuyện mình đã chuẩn bị từ trước.

Không thể ngồi chờ chết như vậy được.

Cô phải vì Scotch của mình làm chút chuyện.

Nhưng chuyện này, Kawaori Rino khả năng bản thân không có cách nào thực hiện.

Vì thế.

Cô liền gọi tới một cái kẻ xui xẻo.

Mizunashi Rena bị Kawaori Rino gọi tới một cuộc điện thoại đến khách sạn, có chút do dự bất an.

Khi tới nơi.

Kawaori Rino còn bảo Mizunashi Rena chuẩn bị hai bộ quần áo phù hợp hành động ban đêm.

Từ sau khi tiếp nhận nhiệm vụ ở Tateyama lấy đồ vật xong, tổ chức cũng chưa giao nhiệm vụ mới gì cho cô cả.

Lần này Kawaori Rino gọi cô tới, cảm giác tổ chức giống như cũng không biết chuyện này.

Thời điểm Mizunashi Rena đi vào, liền nhìn Kawaori Rino chải tóc búi lên, mặt vừa rửa qua còn lưu lại nước. Hoàn toàn một bộ chuẩn bị làm nhiệm vụ, nhìn thấy cô liền hỏi.

"Đồ vật tôi cần đều chuẩn bị hết rồi chứ?"

Mizunashi Rena gật gật đầu, đem toàn bộ đồ vật mình chuẩn bị tốt bày biện ở trên bàn.

Có một bộ quần áo đen bó sát, còn có một bộ quần áo thay đổi, cùng với một đống khẩu trang che đi gương mặt và tóc giả để đội.

Mizunashi Rena thấy Kawaori Rino lấy ra bộ quần áo đen bó sát mặc lên liền hỏi một câu: "Cô muốn đi làm chuyện gì sao?"

Kawaori Rino gật gật đầu nói: "Ừ, tôi muốn đi một chuyến tới Bộ Công an của Sở Cảnh sát Tokyo."

Mặc tốt quần áo, Kawaori Rino duỗi tay vỗ vỗ quần áo trên người, thử lắc lư cánh tay cùng đùi một chút, xác định sẽ không trở ngại đến hành động của mình, quay đầu lại nhìn vẻ mặt Mizunashi Rena kiểu "tôi không nghe lầm đi", nhìn chính mình muốn nói lại thôi.

Kawaori Rino đem một bộ quần áo nịt đưa cho Mizunashi Rena, ám chỉ cô cũng mặc vào giống tôi đi.

Mizunashi Rena thật sự không rõ Kawaori Rino rốt cuộc muốn làm gì: "Cô muốn tới Bộ Công an làm cái gì?"

Kawaori Rino tổng cảm thấy Mizunashi Rena là muốn hỏi "Cô tới Bộ Công an bằng thân phận gì".

Là xuất phát từ thân phận thành viên của một tổ chức, hay là xuất phát từ thân phận muốn trợ giúp hồng phương.

Kawaori Rino cảm thấy nếu mình đem mọi chuyện ra giải thích rõ ràng với Mizunashi Rena, khẳng định hao phí quá nhiều thời giờ, vì thế liền tinh giản nói một câu: "Nghe nói gần đây công an điều tra một chút sự tình, đối tổ chức mà nói rất quan trọng, tôi nghĩ CIA các cô khẳng định cũng cần mấy thông tin đó đi? Nếu có thể biết được một ít manh mối, có lẽ có thể lập công ở tổ chức, cho cha con hai người ở tổ chức càng thêm dễ dàng hoạt động."

"......" Mizunashi Rena cảm thấy lời nói của cô vô cùng có đạo lý.

Nhưng thật sự không rõ vì cái gì Kawaori Rino muốn giúp mình như vậy.

Kawaori Rino tự nhiên cũng là có tư tâm.

4 năm lúc sau tổ chức huỷ diệt, thành viên của tổ chức khẳng định cũng phải một lưới bắt hết, cô dù sao cũng phải nhờ một ít hồng phương tới giúp bản thân nói chuyện, không phải sao?

Coi như là trước tiên mở rộng quan hệ đi.

Dù sao cô cũng không ngại làm thêm chút chuyện.

"Yên tâm, tôi không cần cô làm cái gì." Kawaori Rino đeo lên một đôi giày mềm, đây là cô bảo Mizunashi Rena đi mua riêng, bên trong có đủ không gian có thể giấu kín một ít dao găm cùng súng ống. "Đến lúc đó tôi sẽ phụ trách lẻn vào đến bên trong Sở Cảnh sát, cô phụ trách giúp tôi trông chừng cùng với lái xe là được."

Mizunashi Rena có một chiếc xe máy, đang đỗ trước cửa khách sạn dưới lầu.

Nghe Kawaori Rino nói như vậy thật ra không có vấn đề gì.

Chính là toàn bộ kế hoạch có phải có một chút qua loa đại khái quá không?

"Chuyện này tổ chức biết không?" Mizunashi Rena nhìn cô lấy cái mũ che đi mái tóc giả vừa đội, tổng cảm thấy chuyện này có chút quá mức lỗ mãng.

Bộ Công an Sở Cảnh sát Tokyo.

Kia cũng không phải là nơi nói đến là đến.

"Nếu tổ chức mà biết thì cô làm sao lập công được chứ." Kawaori Rino cảm thấy tư duy của cô gián điệp này chả nhanh nhạy gì cả.

Có thể là bởi vì thân ở trong hoàn cảnh như vậy.

Rút dây động rừng, rất nhiều chuyện đều thích nghĩ tới nghĩ lui mới hành động, thật là giống một cụ bà quá đi.

Kawaori Rino đi ở phía trước, nhìn Mizunashi Rena theo sau lưng mình: "Hôm nay Bourbon bị Vermouth gọi đi, không có tên công an khó chịu đó ở trong Bộ Công an, sự tình sẽ rất nhanh được giải quyết."

Mizunashi Rena lấy ra chìa khóa cắm vào moto nói "Tốt thôi", sau đó hậu tri hậu giác mới phản ứng lại đây.

"Bourbon là thanh tra cảnh sát á?!!"

--•--•--•--•--•--

(*) Bẫy mật ong (Honey trap): là một hoạt động điều tra liên quan đến việc sử dụng các mối quan hệ lãng mạn hoặc tình dục cho mục đích cá nhân, chính trị (bao gồm cả gián điệp nhà nước) hoặc mục đích tiền tệ. Nồi hoặc bẫy mật liên quan đến việc liên hệ với một cá nhân có thông tin hoặc nguồn lực mà một nhóm hoặc cá nhân yêu cầu; Sau đó, kẻ đánh bẫy sẽ tìm cách lôi kéo mục tiêu vào một mối quan hệ sai lầm (có thể bao gồm hoặc không bao gồm sự tham gia thực tế về mặt thể xác) trong đó họ có thể thu thập thông tin hoặc gây ảnh hưởng lên mục tiêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro