Chương 2: Rino
Mùi vị rượu thơm lan toả khắp gian phòng, bên cạnh là một con chó hoang được chủ tiệm chăm sóc.
Chó con biếng nhác quỳ rạp trên mặt đất, nhìn thấy trước mặt Kawaori Rino đang đi đến liền phe phẩy cái đuôi chào đón. Kawaori Rino ghét bỏ đem chân đá chú chó dính bẩn ra chỗ khác, xoay người đi vào bên trong cánh cửa.
Hành lang quán bar bên trong gấp khúc, đều là hai người cặp đôi ngồi cùng nhau.
Nơi nơi đều tản ra hormone tình thú, đặc biệt khiến người mặt đỏ tim đập.
Ở trong góc một người phụ nữ vai rộng eo nhỏ đang ngồi, chiếc váy bó sát lộ ra đường cong sát theo vòng ba đầy quyến rũ. Trong tay cô ta là ly rượu đỏ, ngước mắt cười liếc tới Kawaori Rino đang hướng về phía mình.
"Hey, Orianko, đã lâu không thấy nha. Hôm nay là ngày đầu tiên đến tổ tài vụ làm việc, công tác hài lòng chứ ?"
Lặp lại bốn lần chào hỏi, Kawaori Rino như cũ đồng dạng trả lời.
"Đến là nhàm chán, khi nào tôi có thể trở lại tổ hành động ?"
Cánh môi màu hồng anh đào của Vermouth hơi nhấp, tươi cười tà mị: "Ai bảo cô cùng Gin đánh nhau đâu, liền nói Gin châm chọc cô vài câu cũng không nên xúc động như vậy. Rốt cuộc...... Hắn ta là Gin nha."
"Ai bảo con quái vật tóc bạc chết tiệt giống như bệnh dịch này nói về tôi một cách kỳ quặc như vậy? Tôi không đi làm nhiệm vụ vào những ngày mưa cũng là điều mà Boss cho phép, hắn ta dựa vào cái gì mà nói tôi !?"
Kawaori Rino cử động hai chân, ngữ khí càng nói càng phẫn nộ.
Vô luận là một đời kia nhớ kỹ, đều khiến cô phi thường không cách nào lý giải.
Rõ ràng là Gin khiêu khích cô trước! Cô cũng chỉ là phản kích mà thôi! Dựa vào cái gì chỉ xử phạt mỗi cô!
Không khí trầm xuống bên trong quán bar cũng lãnh đủ .
Kawaori Rino bưng lên một cốc thủy tinh là rượu Whiskey, một lần uống hết: "Sớm muộn gì cũng có ngày tôi làm thịt hắn."
"Thôi đi, trước hết vẫn là nghĩ cách xem làm thế nào để Rum triệu tập cô trở về thì hơn." Vermouth buông chén rượu, đôi tay để ở trên bàn tiệc thân thể hơi khom, một đầu tóc vàng nhu thuận xinh đẹp rời đi. Ánh mắt xanh tuyệt mỹ của cô nheo lại đầy ý cười, nhìn Kawaori Rino với vẻ mặt yêu thương. "Cô cần tôi nói hộ lời hay ý đẹp không?"
Kawaori Rino tặc lưỡi, nhấm nháp một chút hương vị rượu nguyên chất chưa tan đi vẫn lưu tại khoang miệng.
"Đây là rượu gì?" Cô hỏi.
Vermouth tiếp nhận ly rượu từ tay của cô, để ở chóp mũi nhẹ nhàng ngửi một chút: "là Scotch Whiskey."
Thuần hậu, thơm ngọt.
Dư vị còn vương mùi khói.
Kawaori Rino nhớ tới vị kia giúp cô chăm sóc cánh tay khi bị đạn làm xước da, nam nhân nhéo miếng bông dính rượu thuốc bôi trên mặt vết thương.
Đó là chuyện xảy ra ở kiếp thứ ba.
Cô vì phục kích Amuro Tooru nên bị thương, vết thương chồng chất mà ngã xuống trước mặt người đàn ông đội mũ màu lam mặc áo khoác.
Thân hình hắn cao lớn, đội mũ màu lam như xé rách đi lớp sương mù.
Thời điểm nhìn về phía Kawaori Rino, đôi mắt hắn quá mức nồng đậm, lông mi lay động, sắc điệu cô nhìn không hiểu hướng về bản thân. Hắn vươn tay không phải tấn công Kawaori Rino, mà là che lại vết thương chảy máu trên cánh tay cô.
Bởi vì mất máu quá nhiều dẫn tới xúc giác quanh miệng vết thương của Kawaori Rino như chết lặng.
Tuy rằng không cảm giác được độ ấm của bàn tay kia, nhưng là Kawaori Rino lại có thể ngửi được hơi thở nóng cháy ấm áp như gỗ tùng của hắn dưới vành nón, hồn hậu mà như là ánh nến đầy ôn nhu.
Scotch a.
Scotch......
Vermouth thấy cô không nói lời nào, ngẩng đầu nhìn thoáng qua cái người làm Rum tức đến to đầu: "Cái biểu cảm gì ở trên mặt cô đây, trông đến là sợ."
Kawaori Rino cũng không biết bản thân đang có cái biểu cảm gì, cô duỗi tay sờ soạng một chút, sờ đến khóe miệng đang giương lên.
Cô đây là đang cười sao?
Vermouth liếc mắt nhìn cô một cái, ý vị tươi cười sâu xa: "Nghe nói cô buổi sáng lại tùy tính bắt Copper Dog đưa ra một đống vật tư? Lần trước giáo huấn còn chưa ăn đủ sao? Bởi vì cãi nhau với Rum liền lấy 300 triệu tiền từ trong kho của tổ chức chạy đến trên tháp Tokyo rải chơi, còn khiến cho một đống kẻ chú ý......"
Vermouth lải nhải những lời này, làm Kawaori Rino có chút hoảng hốt.
A, đây là chuyện lúc nào...... Cô đều sắp quên mất.
Luân hồi năm lần, mỗi một lần thời gian trở lại đều là ngày hôm nay tới tổ tài vụ.
Cho nên, Vermouth nói về chuyện rải tiền này, trong trí nhớ Kawaori Rino đều trở thành sự tình ở đời trước.
Hình như là bởi vì cùng Rum ăn sushi chọn nước tương ngọt hay nước tương mặn mà xảy ra ý kiến khác nhau.
Vì thế Kawaori Rino thở phì phì đi đánh bất tỉnh mấy người trông coi kho tiền, cũng không nhìn liền cầm vali nhét đến tràn đầy xách lên tháp Tokyo. Hơn nữa đứng ở phía trên đem tiền giống nước mưa rải xuống phía dưới, thuận tiện còn ném một đống giấy đóng dấu đã chuẩn bị tốt.
Mỗi một mặt trên giấy đều sao chép một câu --【 Ăn sushi là phải dùng nước tương ngọt, nước tương ngọt ăn là ngon nhất thế giới. 】
"...... Có đôi khi thật không hiểu được tư duy của "kẻ điên" nhà cô, Rum đối với cô vừa yêu thích lại vừa hận, thích năng lực của cô, lại hận cô không chịu quản thúc. Ngày đó Rum còn nhất quyết muốn giết chết cô, may mắn Boss nói một câu 'điểm đáng yêu của Orianko còn không phải là ở chỗ đấy sao?' mà ngăn cản lại."
Màu xanh trong ánh mắt Vermouth chảy xuôi như một đại dương mênh mông, cười như không cười.
"Cô cũng thật may mắn, mười lăm năm trước cư nhiên lại cứu được mạng Boss. Đương nhiên, mười lăm năm nay Boss vẫn luôn thực hiện hứa hẹn lúc trước với cô, để cô ở tổ chức bừa bãi tiêu xài tùy hứng."
Mười lăm năm trước, Kawaori Rino chỉ có năm tuổi.
Cũng đã gia nhập tổ chức một năm.
Cô kỳ thật cũng không có làm cái gì, chính là nhìn thấy ông lão hơi thở thoi thóp nằm ở trên xe lăn, giúp hắn uống một viên thuốc, thuận tiện truyền máu cứu mạng ông ta mà thôi.
Vì thế, Kawaori Rino được ông lão kia đưa về tổ chức, cũng nhận được mật danh Orianko.
Orianko.
Rượu vang đỏ nước Pháp, giàu đường bột vô cùng đậm đà nhưng lại có vị cay nồng, đồng thời mềm mại, cương nhu hoà trộn lẫn nhau.
Tuy rằng Kawaori Rino lớn lên là thủ hạ đi theo Rum, nhưng vẫn luôn được Boss chú ý nhất cử nhất động.
Vermouth nói mãi, lúc ngẩng đầu nhìn đến Kawaori Rino một chút cũng không nghe vào, đôi mắt cứ lăng lăng nhìn ly Scotch Whiskey đến phát ngốc.
Vermouth vừa bực mình vừa buồn cười, vươn đầu ngón tay gõ gõ mặt bàn.
"Này này! Orianko! Tôi nói -- cô nãy giờ có tôi nói có nghe không thế?"
Kawaori Rino cũng thành thật trực tiếp trả lời: "Không có."
Vermouth tức đến bật cười: "Hôm nay cô gọi điện thoại gọi tôi ra đây là để nhìn cô ngồi phát ngốc à?"
"À cũng không phải, là muốn cùng cô nói một việc." Kawaori Rino phi thường nghiêm túc, tóc ngắn bên trái vén ra phía sau, sâu trong ánh mắt không như lúc điên cuồng, tựa như một đứa trẻ đơn thuần, một chút ý tứ đùa giỡn đều không có.
"Cô có tin rằng trên thế giới này có sự tái sinh của linh hồn không? "
"?"Vermouth.
Cảm giác bản thân đang tốn thời gian, Vermouth mắng một câu "Kẻ điên nhà cô tốt nhất vẫn là nên đi khám bác sĩ đi thì hơn, tôi chả có nhiều tinh lực mà đi nghe cái nội dung kiểu này" nói xong liền nghênh ngang mà rời đi.
Kawaori Rino cảm thấy Vermouth chính là đồ ngốc.
Rum cũng là đồ ngốc.
Thời điểm ở kiếp thứ hai, Kawaori Rino cũng nói như thế này với Rum, Rum lúc ấy cũng phản ứng y như này.
Chẳng để ý Kawaori Rino nói đúng mấy kẻ đang nằm vùng bí mật trong tổ chức, đem Kir, Rye, Bourbon đều bắt được, Rum cũng không tin tưởng việc luân hồi mà Kawaori Rino nói đến, chỉ cho rằng có thể là kẻ điên lấy được tình báo ở chỗ nào đó trong tổ chức.
Kẻ điên nói không ai tin tưởng.
Đặc biệt là "tái sinh" này đi ngược lại với giải thích của khoa học.
Kawaori Rino an ủi chính mình, bản thân là một người rộng lượng, không cần cùng nhóm người không có trải qua luân hồi chấp nhặt, sau đó đứng dậy thanh toán tiền đi ra khỏi quán rượu.
Cửa kia cô chỉ đá một chân làm chú chó con có chút sợ hãi, rúc ở góc tường không dám lại gần.
Kawaori Rino đứng ở cửa, ngốc ngốc mà nhìn đôi mắt đen lúng liếng của chú chó con kia.
Một người, một chó, bốn mắt nhìn nhau thật lâu.
Kawaori Rino ngồi xổm xuống, duối tay hướng tới chỗ chó con.
Chó con kêu ô ô lên, vẫn là chạy về chỗ cô.
Chó con thật nhu thuận, lông tơ tựa như áo khoác có mũ màu lam.
Cô từ trước đến nay không sờ qua chó con bao giờ nên cũng không biết sờ như thế nào, nhưng là Kawaori Rino nghĩ tới lần thứ ba sống lại, khi Scotch giúp chính mình bôi thuốc, cái cảm giác mềm nhẹ mà thái độ cùng nhẹ nhàng đến mức như thanh âm của bọt khí.
"Không có việc gì, bôi thuốc xong là tốt rồi." Cô bắt chước Scotch, đem chó con giống như chính mình ở kiếp thứ 3.
Lúc ấy, Scotch rõ ràng là dùng cái giọng điệu này.
Nhưng vì cái gì loại cảm giác nói không nên lời này, ngữ điệu làm làm cô thấy thật thoải mái ?
Ừ, dù sao chó con cũng nghe không hiểu ngôn ngữ nhân loại, nó chỉ biết đây là nữ nhân hung thần ác sát vừa dùng một chân đá mình, mặt mày đều là lạnh lẽo.
Kawaori Rino bắt chước ngữ khí lúc đó của Scotch, vuốt ve bụng nhỏ của nó.
Chó con cảm thấy thật thoải mái, nằm xoài trên mặt đất mà lăn lộn.
"Thật tốt, mày giống như chả giận tao một tý nào."
Kawaori Rino cười hì hì thu hồi tay, ôm đầu gối của mình, nghiêng đầu nhìn chó con vẫn luôn vẫy đuôi vây quanh mình.
"Tôi cũng không hận anh, tôi hại chết anh bốn lần, nhưng bốn lần cũng đều vì anh mà chết, chúng ta tính là hoà nhau. Đời này tôi sẽ thử vì anh mà tồn tại, anh vẫn là ngàn vạn lần đừng để bạn thuở nhỏ của anh giết tôi."
Ai cũng không biết lời Kawaori Rino nói ngày đó là đang nói ai .
Mọi người chỉ biết Kawaori-san ngày đầu tiên đi đến tổ tài vụ liền đả thương hai người, trong đó có một người là tổ trưởng tổ tài vụ khiến cho Rum nổi cáu.
"Orianko, tôi cảnh cáo cô một lần cuối cùng, đừng có khiêu chiến sự nhẫn nại của tôi. Đem cô đưa đến tổ tài vụ là xử phạt nhẹ nhất đối với cô, nếu lại cố tình làm bậy, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô."
Bả vai Kawaori Rino kẹp di động, một bàn tay cầm giũa móng tay sửa lại phần móng có chút không mượt mà của mình, giọng châm chọc, cả người bày ra tư thế nửa nằm ở trước bàn: "Cười chết tôi đấy Rum. Những lời này ông nói với tôi không biết bao nhiêu lần, làm ơn không cần phải giảng giải này nói nhiều lần được không? Cái gì mà 'cô thật đúng là to gan dám đánh nhau với Gin', cái gì mà 'nếu không muốn chết tốt nhất nghe theo tôi sắp xếp', rồi cái gì mà 'hiện tại lập tức xuất hiện trước mặt tôi, tôi muốn giết chết cô' loại này, này mười lăm năm qua tôi nghe mà thuộc luôn rồi......"
Toàn bộ văn phòng vô cùng an tĩnh.
Tất cả mọi người chỉ có thể nghe được Kawaori Rino nói chuyện.
Mỗi người đều như đứng đống lửa, như ngồi đống than, không dám thở mạnh.
Trời ạ, Kawaori Rino đây là đang nói chuyện với Rum sao? Là Rum sao? Phó lãnh đạo của tổ chức - Rum?
Như vậy...... kiêu ngạo?
"...... Dù sao tôi là do ông đưa đến nơi đây để xử phạt, lãnh đạo trực tiếp của tôi bây giờ cũng không phải là ông. Tôi đánh lãnh đạo của tôi thì liên quan gì đến ông? Nếu muốn giáo huấn tôi liền đem tôi triệu hồi về đi. Hiện tại a, ông không quản được tôi, hì hì." Kawaori Rino liếc liếc mắt chỗ đồng hồ gắn trên vách tường văn phòng, nhanh chóng kết thúc đối thoại.
"......" Những người khác.
Cư nhiên còn trực tiếp cắt đứt điện thoại với Rum.
Thật là trâu bò.
Mọi người yên lặng hơn cả ve sầu mùa đông, thành viên nữ bị Kawaori Rino chọc một dao kia hận không thể đem cả người mình nhét vào trong một góc, ngày mai liền xin Copper Dog đổi chỗ làm. Cô ta cảm nhận được ánh mắt Kawaori Rino đảo qua mình, cả người đều không ức chế được mà run rẩy.
Ngày hôm qua vốn dĩ muốn đi tới chỗ tổ trưởng tổ tài vụ để cáo trạng, kết quả phát hiện tổ trưởng so với mình bị đánh còn nặng hơn.
Kawaori Rino này chắc chắn là bị điên.
"Này." Kawaori Rino hướng tới cô ta hô một tiếng.
Cô ta đặc biệt run rẩy, đây là do không khống chế được cảm giác sợ hãi "Có chuyện gì sao......"
Kawaori Rino thật sự không nhớ được tên cô ta, diện mạo cũng không phải loại cực kỳ xuất sắc, chỉ có nốt ruồi ở chóp mũi làm điểm đặc biệt, đơn giản trực tiếp nói: "Bà già có nốt ruồi ở chóp mũi kia, có phải ngày mai cô có nhiệm vụ phụ trách đưa vật tư cho thành viên trong tổ chức đúng không?"
Nữ thành viên vừa thẹn vừa tức đến đỏ cả mặt, bản thân năm nay vừa mới 25 tuổi! Như thế nào liền thành bà già?!
Kawaori Rino cũng mới 20 tuổi mà thôi, lớn hơn năm tuổi liền biến thành bà già sao?
Nữ thành viên muốn phản bác vài câu, nhưng lại không dám, vết thương ở trên cánh tay nhắc chính mình phải biết nhịn xuống: "Đúng vậy."
"Cô không cần đi." Kawaori Rino cầm lấy một cái lược gỗ nhỏ, sửa sang lại một chút mái tóc đỏ của mình. "Tôi đi."
Bên ngoài mặt trời toả sáng rực rỡ.
Đối diện bên kia phố chính là hình một người trong giới giải trí rất có giá trị thương mại, bên kia lại là con đường đan xen lẫn nhau.
Scotch đứng ở vạch kẻ đường màu trắng, ánh nắng nhẹ nhàng rơi trên người hắn. Hắn mặc chiếc áo khoác bóng chày màu xanh biển giản dị, ở địa điểm tổ chức đã báo chờ người đem vật tư đến.
Ghế dài bên cạnh công viên có một cô gái tuổi đang ngồi.
Cô gái kia nghiêng nghiêng dựa vào thành ghế phía sau nghịch di động.
Tóc màu đỏ rượu chói mắt, từ bên trái nhìn là thiếu nữ tóc ngắn trẻ con, nhưng khi vòng về phía trước phát hiện cô ấy để tóc bên phải dài đến ngang ngực.
Loại kiểu tóc đến màu tóc đặc biệt này, thật dễ dàng có thể biết đây là một người có tính cách ác liệt bụi bặm.
Kawaori Rino nghe được tiếng bước chân, méo mó mà xoay thân thể một chút khiến cho phía tóc dài bên phải rơi tản ra.
Buông di động xuống, cô đối diện cặp mắt tràn đầy sinh mệnh tươi sống kia......
Giống đôi mắt màu lam của con mèo Ragdoll.
Linh tinh vụn vặt luân hồi liền để hai người chi gian ở chung một chỗ.
Cô nghiêng ngả lảo đảo đứng dậy, nhìn người kia không cười mà vẫn ấm áp.
Nói với hắn, Kawaori Rino chỉ là một thành viên của tổ chức mà thôi, hôm nay gặp, lúc sau chưa chắc đã gặp mặt.
Bèo nước gặp nhau.
Mệnh trung tương ngộ.
Viên đạn xuyên thấu vùng đất hoang vu mọc ra một đoá hoa sống lại.
Kawaori Rino bước nhanh đến, đứng ở trước mặt hắn.
"Tôi tên là Kawaori Rino."
Cô không nói mật danh của mình.
Chỉ nói cho Scotch tên thật chính mình.
Cô hy vọng Scotch nhớ kỹ tên của chính cô chứ không phải là mật danh.
"Tôi hôm nay ngoại trừ tới đưa vật tư cho anh, vẫn là muốn nói cho anh biết, nhiệm vụ tuần sau tôi sẽ đi cùng anh." Cô nhiệt tình, giống như là một đứa trẻ không chịu lớn: "Scotch"
"?"Scotch.
Căn cứ theo diễn biến bốn lần trước.
Rum sẽ phái Scotch làm nhiệm vụ hợp tác với xã hội đen giúp tổ chức rửa tiền, mục đích cũng rất đơn giản, áp chế để thu lợi nhuận.
Nhiệm vụ lúc ấy Scotch xử lý rất tốt, nhưng Rum vẫn vì chuyện này mà sinh lòng nghi ngờ với Scotch .
Cô cần biết là vì sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro