Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 131: Hẹn gặp lại

Anh thành kính như vậy.

Giống như một ngày xuân ấm áp, thâm tình trìu mến nhìn Kawaori Rino đầy mong đợi.

Kawaori Rino thật sự không nhịn được, khóc nức nở thành tiếng.

“Em không muốn liên lụy anh.”

Em đã gây ra cho anh rất nhiều chuyện.

Từ kiếp đầu tiên cho tới tận bây giờ.

Anh xứng đáng có một cuộc sống tốt hơn.

Cũng không nên đi vào trong cái thế giới đen tối này.

…… Nếu không phải vì gặp em.

“Em lại nói cái lời ngốc nghếch gì vậy chứ?”

Anh cầm tay Kawaori Rino, không đợi cô gật đầu đã đeo chiếc nhẫn kim cương lên ngón áp út của cô.

Anh thực sự rất vui.

“Nó rất phù hợp.”

Thật sự rất vừa vặn, là anh đã trộm đo cỡ tay nhiều lần khi Kawaori Rino ngủ say.

Hiromitsu hôn lên sườn mặt đẫm lệ của cô, nói vào tai như tâm sự với linh hồn run rẩy ấy: “Bởi vì bóng tối tồn tại nên mới có thể khiến người ta biết ánh sáng chói mắt.”

Xung quanh họ không có một chút ánh sáng nào cả.

Bọn họ chính là ánh sáng của nhau.

Tàu vẫn đang chìm do rò rỉ nước.

Bốn phía giống như tận thế bị bao quanh bởi bóng tối.

Hiromitsu trong bóng đêm nuốt nước mắt của cô, anh thật cẩn vuốt phẳng vết sẹo trong tâm hồn cùng sự tự trách của cô, tuyên bố độc quyền với nhau.

Còn năm phút, bốn phút, ba phút……

Nếu nụ hôn này có thể kéo dài đến năm kiếp luân hồi, Kawaori Rino muốn quay trở lại lúc năm tuổi của mình, lại nhìn chiếc ô đã che chắn cho cô trong cơn mưa lớn.

Hiro.

Hiro của cô.

Hiro yêu cô năm kiếp luân hồi.

Anh đưa Kawaori Rino ra ngoài từ trong đêm mưa ẩm ướt.

Kawaori Rino cũng muốn đưa anh trở lại nhân gian một cách nguyên vẹn.

Nhẫn rất đẹp, là màu đỏ.

Giống màu tóc của cô.

Nhìn độ tinh khiết và màu sắc chắc hẳn phải rất lâu mới tìm được, lại còn đem đi chế tác đúng không?

Kawaori Rino nhìn nụ cười của anh, nhẹ nhõm không sợ cái chết, giống như cái này cũng không phải một điều gì đó quá đáng sợ.

“Em có biết ý nghĩa của chiếc nhẫn này là gì không?” Hiromitsu hơi dùng sức nắm lấy tay cô, lại giống như sợ dùng quá sức làm đau cô, cứ như vậy nửa vời vuốt ve mu bàn tay cô, đưa đến bên môi nhẹ nhàng hôn. “Nó có nghĩa là kể từ khi anh đeo nó vào ngón tay của em, linh hồn và thể xác của em sẽ thuộc về anh, mà anh cũng thuộc về em.”

Vĩnh viễn không chia lìa.

Kawaori Rino không phải là người thích khóc.

Nhưng cảm xúc của cô dường như được khơi dậy trong lần tái sinh này.

Một nỗi buồn không thể tả xiết khiến nước mắt cô rơi xuống.

Như thể muốn rơi hết những giọt nước mắt lẽ ra phải rơi vì cái chết của Hiromitsu trong bốn lần tái sinh trước.

“Rino, anh yêu em.”

Trước mặt chỉ có một Hiromitsu, nhưng bên tai Kawaori Rino lại như tràn ngập năm âm thanh hỗn tạp.

Trong đôi mắt đẫm lệ, cô nhìn thấy năm Hiromitsu đang nói với mình.

—— “Rino, anh yêu em.”

Tình yêu của anh.

Khi lưng ướt đẫm, anh đưa tay đưa cho cô một chiếc ô.

Cũng là ánh sáng xuyên qua màn sương mù dày đặc và chiếu vào.

Kawaori Rino lúc trước không hiểu vì sao Hiromitsu lại nguyện ý vì bạn bè mà hy sinh bản thân

Nhưng là hiện tại.

Cô đã hiểu.

“Hiro, em đã xem đi xem lại bộ phim nhiều lần khi quay lại tổ chức. Đó là bộ phim chúng ta đã xem trong buổi hẹn hò đầu tiên……”

Kawaori Rino giương khuôn mặt nhỏ lên, nước mắt trên mặt giống như những hạt pha lê cuồn cuộn rơi xuống.

“Nếu em bị giết, anh cũng sẽ giống nam chính kia vì em mà báo thù không?”

Nhón tay Hiromitsu chạm vào vệt nước nơi khóe miệng cô, vuốt ve đôi môi đang run rẩy của cô, mắng: “Đừng nói những lời khiến anh lòng như vậy.”

“Nghe này, những chuyện em sắp nói cực kỳ quan trọng.” Kawaori Rino ôm mu bàn tay anh, áp mặt vào lòng bàn tay dày dặn ấm áp của anh.

“Bốn năm sau, sẽ có một học sinh trung học tên Kudo Shinichi xuất hiện, cha cậu ta là Kudo Yusaku, còn mẹ cậu ta trước khi kết hôn là một diễn viên giống Vermouth. Đứa nhỏ này rất thông minh, không cần bởi vì cậu ta còn trẻ mà coi khinh năng lực, cậu ta có thể trợ giúp các anh……”

Nghe giọng điệu của Kawaori Rino như thể đang nói lời hậu sự.

Hiromitsu cũng không biết vì sao cô lại biết trước chuyện bốn năm sau, anh chỉ biết hiện tại cô đang ở ngay trước mặt anh nhưng lại cảm thấy thật xa vời.

Tay Kawaori Rino bị anh nắm lấy, dùng hết toàn bộ sức lực nắm lấy.

Loại cảm giác giống như sợ mất đi cô, quá trực tiếp.

“Chúng ta còn không đến ba phút, tại sao em lại nói cho anh biết chuyện gì sẽ xảy ra vào bốn năm sau, Rino……”

Cô nóng nảy: “…… Tổ chức thật ra còn có rất nhiều chi nhánh, không chỉ có một mình Talisker sẽ bị an bài ở bên ngoài tổ chức làm nhiệm vụ. Tính cách của Boss như vậy, đến em ở trong tổ chức từ bé đều có thể giấu đủ mọi chuyện, thậm chí đến nhóm máu của chính mình cũng không biết. Tổ chức tuyệt đối không có đơn giản như những gì các anh tưởng tượng, nhưng cũng không có đáng sợ như vậy. Nhưng tuyệt đối không thể lại làm những hành động như lúc trước, tuyệt đối không được có nghe hay không……”

Quả bom ảnh hưởng trên phạm vi rộng.

Nút tách phải được ấn trước.

Kawaori Rino bỗng nhiên phát hiện bản thân kỳ thật vẫn rất thông minh, cô đoán được khi Hiromitsu nhấn nút tách khoang, anh nhất định sẽ đẩy cô đến nơi an toàn nên Kawaori Rino đã nói dối.

Còn hai phút rưỡi trước khi quả bom phát nổ......

Hiromitsu đã đẩy cô ra khi anh đưa tay ấn nút màu đỏ, một cái lồng sắt rơi xuống từ trần nhà và bao lại hoàn toàn Hiromitsu.

Lồng sắt vừa khít với sàn kính, đây là một cơ chế đặc biệt được tổ chức sử dụng để ngăn chặn ai đó xâm nhập vào phòng thí nghiệm.

Kawaori Rino cợt nhả mà nhìn Hiromitsu mặt đầy kinh ngạc : “lue~ bị em lừa rồi.”

Màu đỏ không phải là nút tách.

Màu xanh lục mới đúng.

“Rino, em muốn làm gì!” Hiromitsu vươn tay ra ngoài lan can, bắt lấy cổ tay cô dùng hết sở hữu sức lực, xương ngón tay trắng bệch. “Mở ra cho anh!”

Kawaori Rino vỗ mu bàn tay anh, đứng ở bên ngoài lan can, đưa tay chạm vào bộ râu của anh.

Cảm giác hơi thô ráp giống như một đứa trẻ ngây thơ dùng tay chạm vào thế giới của nó.

“Hiro……”

“Mở ra cho anh! Em có nghe hay không!!”

“Không muốn, không muốn, không muốn đâu.”

Sự nũng nịu trẻ con của cô bây giờ rất không thích hợp.

Hiromitsu gấp đến độ gắt gao túm chặt cổ tay áo cô, vô tình xé ống tay áo mỏng lộ ra cánh tay tràn đầy lỗ kim, đem mọi suy nghĩ trong mắt anh xé nát.

Bảo bối của anh như một đứa trẻ.

Ở trong vòng tay anh là người yêu chưa bao giờ rơi một giọt máu nào.

Sau khi trở lại tổ chức, hết thảy tao ngộ anh cũng không biết.

Anh thậm chí còn không biết.

Là anh sai rồi.

Khi ở Cơ quan Cảnh sát Quốc gia anh nên trực tiếp từ chức.

“Hiro, nói đến cùng đều là anh không đúng, nếu tính cách của anh tệ hơn, nấu cơm không ngon như vậy, khi âu yếm không ôn nhu như vậy, yêu em ít đi một chút hoặc là ang ích kỷ một chút trực tiếp đem em nhét trở lại tổ chức, trở về yên ổn làm một sĩ quan cảnh sát. Chỉ cần anh không đối tốt với em như vậy, em sẽ không có một chút tinh thần tự mình hy sinh.”

“Đáng ghét thật đấy, em không biết bản thân còn có thể gặp lại anh hay không, cũng không biết em còn có cơ hội tái sinh hay không. Nếu có thì anh còn yêu em không? Hẳn là sẽ. Dù sao em cũng là cô bé đáng yêu nhất trên đời. Ai nha thật phiền mà, em phải làm thế nào mới có thể khiến Orianko này hoàn toàn biến mất đây? Nếu lúc trước không có gia nhập tổ chức thì tốt rồi, em có thể yên tâm mà để anh yêu em.”

“Em đã nhìn anh chết bốn lần rồi, đổi lại lần này anh nhìn em nhé.”

Kawaori dùng sức mở ngón tay anh ra, để lại nhiều vết đỏ đậm trên cổ tay cô.

Cô đi đến phía bên kia hành lang, chạm vào nút xanh nhưng chưa ấn xuống.

Bóng của những người khác phản chiếu trên kính. Khi công an đến, họ không biết một nam một nữ này định làm gì, hay tại sao Morofushi Hiromitsu lại lồng sắt bao vây.

“Rino, em muốn làm gì! Dừng tay!” Hiromitsu từ trong lồng ngực phát ra tiếng than khóc.

Kawaori Rino bàn tay mà Hiromitsu đeo nhẫn lên, ấn nút màu xanh xuống.

“Kẽo kẹt ——”

“Bùm ——”

Toàn bộ con tàu lại rung chuyển dữ dội, cùng lúc đó lồng sắt xung quanh Hiromitsu mở ra, anh không chút do dự lao tới chỗ Kawaori Rino, nhưng dưới chân Kawaori Rino dâng lên một bức tường thủy tinh ngăn cách hai người.

Hiromitsu gõ lên vách kính, nhìn hai mặt kính dần dần hình thành một khe hở.

Bọt khí bị kéo ra từ từ bay lên, ngăn cách hoàn toàn giọng nói của Hiromitsu.

Kawaori Rino nghe không được anh đang nói gì, chỉ có thể nhìn thấy vẻ mặt gần như sụp đổ cùng nắm đấm liên tục đập vào kính của anh.

Nắm đấm của anh da tróc thịt bong, máu chảy trên tấm kính trong suốt.

Trái tim Kawaori Rino cũng đang đổ máu.

Có hai vị công an lôi kéo Hiromitsu, bảo anh đừng cố dùng tay không đập vào kính nữa, nhưng vô ích.

Kawaori Rino đặt tay lên kính, cảm thấy cái khoang ngầm này đang mất đi trọng tâm và rơi xuống, đến tận cùng của biển sâu.

Cô ấy giống như một nàng tiên cá bị hiến tế cho vùng biển sâu này.

Chỉ đứng thôi cũng đủ mệt mỏi.

Kawaori Rino ngã ngồi trên mặt đất, dùng sức nhìn chăm chú Hiromitsu, cho đến khi khoang tàu chìm càng sâu không còn nhìn thấy anh nữa.

Tạm biệt.

My Hero.

Ba mươi giây, mười giây, năm giây…… Một giây, không!

“Bùm ——”

Tiếng gầm từ đáy biển sâu nuốt chửng mạng sống của một người phụ nữ.

Cú va chạm mạnh khiến con tàu lắc qua lắc lại, vụ nổ tạo ra một tia nước phồng lên trên mặt biển.

Biển sâu cùng ngọn lửa ngắm nhìn.

Nó đã trở thành nơi hiến tế ở vùng đất vắng người.

Mọi người đứng nhìn ngọn lửa xanh bập bùng như bị sóng biển nuốt chửng.

Linh hồn của Hiromitsu như chết cùng trong vụ nổ chói tai này.

—— “Rino!!!!!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro