Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 113: Rơi tiền

Buổi sáng lười biếng bị tuyết nhuộm trắng.

Kawai Rino bị Hiromitsu đánh thức. Cô dụi dụi mắt, không dám cử động, toàn bộ xương cốt trong cơ thể đều như muốn rời ra, đặc biệt là hai chân càng thêm đau nhức phát trướng.

“Anh đi mua thuốc cho em bôi.” Hiromitsu vỗ vỗ bả vai cô, nhìn vết đạn trên lưng cô có chút áy náy.

Đêm qua thật sự là không nhịn được, từ sau khi cô được cứu ra, bởi vì dưỡng thương nên hai người vẫn luôn đơn thuần đắp chăn đi ngủ.

Nhưng cô nhóc này xác thật có chút làm càn.

Mỗi lần đều lén lút động thủ với anh.

Kawaori Rino hừ một tiếng, chui vào trong ngực Hiromitsu: “Đau.”

“Chỉ cần lau đi là sẽ ổn thôi. Cái này sẽ làm giảm sưng tấy.” Hiromitsu đứng thẳng người, bắt đầu đưa tay vào chỗ sưng tấy do ma sát ngày hôm qua.

Kawaori Rino mặt mũi đỏ bừng.

Cừu con biến thành sói xám rồi.

Việc cô thừa nhận sai lầm và giải thích ngày hôm qua cũng không làm Hiromitsu hài lòng nên anh luôn giữ cằm cô đối diện với anh trong suốt quá trình. Anh có thể nhìn thấy cặp má đỏ bừng và thần chí mơ màng của Kawaori Rino.

Ai nha xấu hổ quá đi.

“Mở ra, anh bôi cho em.” Hiromitsu hôn lên tai cô, đưa tay gãi vào phần nách của cô, nhìn thấy cô co lại thành một đoàn vặn vẹo khiến tim anh như tan chảy.

Đây là lần ân ái dài nhất trong số ít những lần âu yếm của họ.

Sau khi Kawaori Rino nhờ anh bôi dầu mát xa lên người, cô mở mắt nhìn đồng hồ và phát hiện mình mới chỉ ngủ được ba tiếng.

Không được.

Cần phải ngủ bù thôi.

Hiromitsu không tính toán buông tha cô, anh bế cô lên, đặt quần áo đã chuẩn bị sẵn cho cô trên ghế sofa trong phòng khách.

“Không muốn, không muốn, không đâu, em buồn ngủ lắm.” Kawaori Rino ở trên sofa lăn lộn.

“Dậy đi, tối nay nhà mình có khách.” Giọng nói của Hiromitsu rất nhẹ nhàng, như đang dỗ dành một đứa bé vừa mới tỉnh dậy.

“Ai vậy?”

“Người quan trọng nhất đối với anh ngoài em.”

“Nam hay nữ!” Kawaori Rino mở to hai mắt.

Hiromitsu bất đắc dĩ mà cười cười, nói từng chữ rõ ràng: “Đương nhiên là nam, anh trai anh.”

“A?” Kawaori Rino cho rằng mình nghe nhầm. “Ai cơ?”

“Anh trai anh, anh muốn đưa em tới gặp anh trai anh.”

“……” Kawaori Rino.

Kawaori Rino vẫn đang suy nghĩ có nên nói với Hiromitsu về những viên thuốc giấu trong kẹo mút hay không, nhưng Kawaori Rino biết rằng câu nói ở mặt sau vỏ kẹo là viết cho cô.

Nếu Hiromitsu biết chuyện nà côy, anh ấy nhất định sẽ không cho phép......

Quên đi.

Kawaori Rino đã chuẩn bị tinh thần từ lâu rồi.

Hiromitsu đã chuẩn bị rất lâu trước khi để Kawaori Rino gặp anh trai mình, đồng thời cũng đã hỏi ý kiến anh trai mình.

Kawaori Rino trước đây đã biết Hiromitsu có một người anh trai là thanh tra tỉnh Nagano, trước đây anh không thể gặp anh trai mình, hiện tại nhiệm vụ gián điệp đã bị hủy bỏ. Tuy rằng chưa thể hoàn toàn trở lại vị trí ban đầu, những ngày này có thể liên hệ với gia đình mình.

Kawaori Rino không biết Hiromitsu muốn dẫn cô đi gặp gia đình anh là có ý nghĩa gì. Cô tưởng rằng đó chỉ là một bữa ăn đơn giản nhưng khi cô nhìn thấy Hiromitsu đã thay một bộ vest màu xanh nhạt rất trang trọng cùng một chiếc cà vạt xanh lam. Bộ dáng chuẩn bị ra ngoài.

Kawaori Rino rất nhàn nhã trong những ngày này. Cô dành toàn bộ thời gian để nằm ở nhà.

Ngày hôm qua bởi vì làm quá muộn, cô ngủ không đủ giấc, nhưng Hiromitsu đối với việc rời giường chưa bao giờ dung túng cho cô.

Cho dù buổi tối ngày hôm trước có ngủ muộn đến đâu thì cũng phải trợn mắt tỉnh dậy nhìn anh.

Viên cảnh sát cho biết anh không thể để đồng hồ sinh học của mình bị phá hủy.

Nghe nói là Hiromitsu đã học điều này từ Amuro Tooru.

Kawaori Rino sau khi nghe xong lại càng ghét bỏ Bourbon thêm vài phần.

Chết tiệt, cô thực sự muốn ngủ một giấc.

Nhìn Kawaori Rino vẫn còn thờ ơ ngồi ở trên sofa, ngón tay Hiromitsu vòng quanh chiếc cà vạt, anh nhìn cô vẫn chưa thay đồ, trêu chọc: “Có muốn anh thay cho em không?”

Liền…… Nói như thế nào nhỉ?

Khi một người đàn ông mặc quần áo nghiêm túc và nói những lời lưu manh.

Sẽ rất dễ dàng khiến người ta muốn làm mấy chuyện đáng xấu hổ.

Kawaori Rino chạy về phía anh, ôm lấy anh, hôn lên bộ râu vẫn còn vương mùi kem cạo râu.

Khi cảm giác hơi ngứa ran chạm vào môi anh, khóe miệng anh không khỏi nhếch lên: “Đừng nghịch.”

Trong khoảng thời gian này, điều Hiromitsu nói với cô nhiều nhất là "Đừng nghịch", nhưng anh chấp nhận mọi cách làm ồn ào tùy hứng của cô và rất vui vẻ với chúng.

Kawaori Rino, người cũng đáng yêu như tên.

Cô bé đáng yêu của nhà Morofushi.

Hiromitsu biết ý cô nên đẩy cô xuống ghế sofa và giúp cô mặc quần áo. Khi Hiromitsu đến Sở Cảnh sát Tokyo chiều hôm qua để bàn giao công việc, anh đi ngang qua cửa hàng quần áo mua cho cô một chiếc váy dài màu trắng sữa. Đường viền cổ áo là kiểu cổ lá sen rất dễ thương.

“Ngày mai anh sẽ phải tới Sở Cảnh sát Tokyo để phục chức.” anh nói.

Kawaori Rino “Hmm” điều này có nghĩa là anh ấy phải chuẩn bị đi làm để kiếm tiền cho gia đình này sao? Công an cảnh sát?

Một ý nghĩa khác của câu này là anh ấy có thể phải làm việc với thời gian làm việc không ổn định cả ngày lẫn đêm, khả năng cao là Kawaori Rino sẽ phải ở nhà một mình trong thời gian dài.

Lời nhắc nhở của Mizunashi Rena với Kawaori Rino tối qua vẫn còn quanh quẩn trong tâm trí cô.

Ngoài việc dưỡng thương ở nhà Morofushi trong những ngày qua, cô cũng đã trải qua một khoảng thời gian rất vui vẻ.

Nhưng thời gian trôi qua, Kawaori Rino luôn cảm thấy bóng tối đang đến gần. Cô tự hỏi không biết liệu lúc trước Sherry có tâm trạng như vậy khi trốn tổ chức hay không.

Loại cảm giác mỗi một phút giây trong những ngày bình đạm và ấm áp hiếm hoi này sẽ sớm trôi qua.

“Bây giờ anh phải đi một chuyến tới Sở Cảnh sát Tokyo giao tư liệu, anh trai đi từ Nagano đại khái phải 7 giờ tối mới có thể đến nơi, em có thể giúp anh đi siêu thị mua nguyên liệu cho bữa tối được không?” Hiromitsu chỉ vào tờ giấy trên bàn bên cạnh và nói với Kawaori Rino: “Danh sách và giá cả anh đều đã ghi ra rồi, em cứ dựa theo nó mà mua là được.”

Kawaori Rino chưa từng đi siêu thi bao giờ nên cảm thấy rất mới lạ.

Trước đây cô đã tiết kiệm rất nhiều tiền trong thẻ của tổ chức và chưa bao giờ sử dụng đến. Nếu muốn mua thứ gì đó thì mua ở hàng chục siêu thị cũng không có vấn đề gì. Nhưng đây hẳn là cuộc sống của người bình thường, cô không được tiêu tiền như nước nữa.

Cô gật đầu: “Vâng.”

“Thật ngoan.” Hiromitsu xoa xoa đầu cô, hôn lên trán cô, sau đó xoay người đi ra ngoài cửa.

Nụ hôn của Hiromitsu chính là sự khích lệ lớn nhất.

Kawaori Rino liếc nhìn danh sách trên giấy. Chúng đều là những nguyên liệu tương đối phổ biến.

Có một số chú trọng đến khẩu vị, Hiromitsu đã dùng bút xanh để viết tóm tắt trong ngoặc đơn ở cuối. Ví dụ như phải mua trứng cá muối có nắp màu đỏ sẽ không có mùi tanh, phải mua mù tạt mè từ thương hiệu ALSSK không gây sặc......

U uây.

Này có cái gì khó?

Kawaori Rino rất phấn khích và bước về phía cửa với số tiền trong túi.

Morofushi Hiromitsu và anh trai đều là người ở Nagano. Vì một vụ đột nhập và giết người xảy ra trong gia đình Morofushi khi họ còn nhỏ nên những người họ hàng ở Tokyo đã nhận nuôi Hiromitsu kể từ đó, Hiromitsu sống ở Tokyo còn anh trai thì vẫn ở Nagano.

Kawaori Rino biết trước đây Hiromitsu có một người anh trai, cô cũng đã từng điều tra lai lịch của người anh trai này.

Nhưng bởi vì đối phương là thanh tra cảnh sát nên Kawaori Rino không có quyền hạn biết được tin tức cụ thể của người này.

Vừa rồi Hiromitsu ở đó, Kawaori Rino không có phản ứng gì.

Giờ đây Hiromitsu đã đi ra ngoài, Kawaori Rino nhận ra rằng đây chẳng phải là cuộc gặp gỡ phụ huynh tiêu chuẩn trong phim thần tượng hay sao?

Cô có chút phiền muộn.

Này nhưng không ổn, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc gặp mặt gia đình bạn trai.

Để đảm bảo bữa ăn này có thể được ăn một cách suôn sẻ.

Kawaori Rino vẫn tính toán đi tìm viện trợ từ bên ngoài.

Ninomiya Yuna đã phản hồi ngay lập tức và chia sẻ đầy đủ với Kawaori Rino về màn ra mắt của cô khi gặp gia đình Hanaya Sanshiro.

“Đầu tiên, kỹ năng nấu nướng rất quan trọng." Ninomiya Yuna liếc nhìn danh sách mà Hiromitsu đưa cho Kawaori Rino và nói rõ ràng điều này.

Kawaori Rino lắc đầu: “Tôi không biết nấu cơm, tôi chỉ biết mua thức ăn.”

“Không sao cả! Cô có thể giúp mua sắm. Bữa ăn này, chồng sẽ chịu trách nhiệm nấu nướng và vợ sẽ chịu trách nhiệm mua đồ. Đây cũng là một bữa tối hoàn hảo!” Ninomiya Yuna cầm tay Kawaori Rino, hai người nhìn nhau, trịnh trọng gật gật đầu.

Từ Ninomiya Yuna trấn cửa, cô và Kawaori Rino cùng nhau đi đến một siêu thị gần đó.

Trên đường đến đây, Ninomiya Yuna đem mình quấn kín mít. Vì cô ấy đã bình tĩnh đối mặt với sự nghiệp cũ của mình nên cô ấy đã thu hút rất nhiều người hâm mộ qua đường vì tính cách này.

Kawaori Rino cảm giác tính cách của mình so với trước đây cũng rộng rãi hơn rất nhiều.

“Sức mạnh của tình yêu thật là vĩ đại mà.” Kawaori Rino nói một câu mà Matsuda Jinpei và Amuro Tooru đã nói lúc trước.

Vì hôm qua tuyết rơi suốt đêm nên những ngôi nhà cao chót vót ngoài đường được bao phủ bởi những lớp tuyết dày đặc.

Có một số người ở ven đường đang dọn tuyết đọng, để lại một con đường sạch sẽ.

Không khí tràn ngập sự trong lành và sảng khoái của tuyết. Có rất nhiều người ở lối vào siêu thị và phải xếp hàng mới vào được.

Kawaori Rino lờ lời khuyên của Ninomiya Yuna, tính toán mang đủ tiền mua một núi đồ ăn hù chết anh trai Hiromitsu.

Kawaori Rino rất vui mỗi khi nếm thử những món ăn do Hiromitsu làm. Cô chưa bao giờ được tận hưởng cảm giác bình thường nhất khi trở thành nữ chủ nhân của một gia đình.

Khi vào trong siêu thị, Kawaori Rino xem qua danh sách Hiromitsu để lại cho cô.

Ninomiya Yuna thấy cô như muốn dọn sạch giá hàng, có chút bất lực. Một chiếc xe đẩy nhỏ và hai giỏ đựng hàng cũng không đủ.

“Không thể dùng... nhiều như vậy, phải không?" Ninomiya Yuna đeo một chiếc khẩu trang che gần hết khuôn mặt, nhìn những chiếc xe và giỏ đầy ắp với giọng điệu bất lực.

Kawaori Rino ban đầu nghĩ đến việc trực tiếp ném danh sách cho nhân viên và yêu cầu họ lấy một phần theo danh sách trên.

Nhưng…… Tổng cảm thấy điều đó sẽ chẳng có ý nghĩa gì cả.

Đồ ăn Hiromitsu nấu sẽ thiếu hương vị nếu không có thực phẩm do cô mua.

Kawaori Rino bước lên lan can xe đẩy, trượt nhanh giữa các kệ trống như một chiếc xe trượt scooter. Cả siêu thị dường như nghe thấy tiếng bánh xe cót két của cô.

Cô coi mọi người thành rào chắn, hàng hóa giá chắn thành chướng ngại vật, toàn bộ siêu thị đều biến thành công viên trò chơi của cô.

Ninomiya Yuna xách theo hai chiếc giỏ chạy phía sau: “Từ từ đã, chờ tôi, chậm một chút……”

Hôm nay Ninomiya Yuna cuối cùng cũng hiểu được ý nghĩa của việc chăm sóc một đứa trẻ.

Người càng ngày càng nhiều.

Khu vực thanh toán chật kín người. Kawaori Rino bước lên xe đẩy và nhìn Yuna Ninomiya, người đang đội chiếc mũ lệch và thở hổn hển bên cạnh cô. Cô đưa ra lời khuyên rất chân thành: “Tôi nghĩ cô nên tập thể dục nhiều hơn.”

“……” Ninomiya Yuna.

Ninomiya Yuna cũng xách theo một số thứ cô ấy mua về nhà và để chung chúng lại với nhau.

“Cô đã đỡ hơn sau những tác dụng phụ trước đó chưa?” Kawaori Rino nhìn cô thở hổn hển và hỏi.

Ninomiya Yuna thở dài: “Tôi đã gặp một số bác sĩ, nhưng kết quả không tốt lắm, và về cơ bản các phán đoán đều giống nhau.”

Kawaori Rino không giỏi an ủi người khác. Ngay khi cô định nói: “Vậy thì tệ thật”, Ninomiya Yuna đã đưa tay chạm vào ví của mình để thanh toán và đột nhiên nói “Ôi”.

“Không xong! Ví tiền của tôi không thấy đâu nữa!”

Kawaori Rino không nhìn thấy vẻ mặt của Ninomiya Yuna, nhưng có thể cảm nhận được sự hoảng loạn và vô thức nhìn xung quanh và cuối cùng cô ấy lại thở nhẹ nhõm một hơi.

“Thôi bỏ đi, chỉ là mấy chục ngàn yên mà không có giấy tờ gì cả.” Ninomiya Yuna thở dài, ảo não vì sao bản thân không chú ý một chút. “Nếu làm lớn chuyện lại khiến cho dư luận chú ý, coi như là phá tiền tiêu tai đi, may mắn trong túi tôi còn đủ tiền……”

“Vậy không được!” Kawaori Rino ghét nhất kiểu trộm cắp vặt này.

Cô từng bị một thành viên trong tổ chức bí mật cướp mất một nhiệm vụ. Dù không muốn thực hiện nhiệm vụ nhưng cô đã đánh người đó một trận.

Nắm đấm của Kawaori Rino cứng lại: “Có kẻ dám trộm tiền của người bên cạnh tôi! Đợi tôi tìm thấy kẻ đó! Tôi giúp cô đập cho kẻ đó một trận!”

Sau đó, Kawaori Rino nhìn thấy một người đàn ông đang xếp hàng phía sau họ.

Người đàn ông đang bấm bấm chiếc điện thoại di động, trên tay chỉ cầm một chai rượu vang đỏ trông đắt tiền. Anh ta dường như không để ý đến hai cô gái trước mặt.

Kawaori Rino đánh giá anh ta, người đàn ông này thoạt nhìn ước chừng khoảng trên dưới 30 tuổi, nhưng diện mạo lại thập phần tuấn tú. Chủ yếu là trên người mặc một bộ vest màu bạc trông đắt tiền, hơn nữa có hai bên ria mép trông trưởng thành rất dễ dàng làm người ấn tượng khắc sâu.

Anh ta tựa hồ cảm giác được có người đang nhìn chăm chú vào mình, khi ngước mắt lên, đôi mắt đẹp xanh như đại dương của anh ta thản nhiên liếc nhìn Kawaori Rino một cái.

Ánh mắt đó như được ngâm trong bạc hà, và cảm giác mát lạnh này đã khuấy động chút DNA nổi loạn nào đó trong xương cốt của Kawaori Rino.

Kawaori Rino kéo Ninomiya Yuna ra, gần như nắm lấy cổ áo người đàn ông ngạo nghễ hỏi: "Này, này, anh đang nhìn cái gì vậy! Anh đã đi theo sau chúng tôi suốt thời gian qua phải không? Ví tiền là anh lấy sao?!”

Ninomiya Yuna có chút ngượng ngùng, kéo tay áo Kawaori Rino: “Có lẽ không chừng là do tôi làm rơi thôi, không có chứng cứ thì không thể nói như vậy……”

Kawaori Rino tuy rằng không chứng cứ, nhưng cô có trực giác.

Người đàn ông này từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài đều có một loại năng lượng làm cô muốn chống cự, loại năng lượng này cô chỉ cảm giác được ở trên người Amuro Tooru. Thật lâu thật lâu sau Kawaori Rino mới hiểu được, đây là khí chất nào đó đã khắc sâu vào xương tủy của một sĩ quan cảnh sát.

Nhưng lúc ấy, Kawaori Rino chỉ cảm thấy anh chàng này có thái độ thờ ơ với người khác khiến cô không hài lòng.

Cái siêu thị này bên trong nhiều người như vậy, chẳng lẽ chỉ vì mua một chai rượu vang đỏ mà xếp hàng lâu như vậy sao?

Kawaori Rino chống tay lên hông, một sợi tóc đỏ xõa ra từ chiếc mũ rộng vành, tông màu rực rỡ như ngọn lửa này được khắc họa qua đôi mắt vô cảm kia khiến cảm xúc của Kawaori Rino đạt đến giới hạn chịu đựng.

“Tôi khuyên anh, nếu không muốn bị đánh thì thành thật đem ví tiền giao ra đây!”

Cô nắm chặt tay và lắc nó trước mắt đối phương.

Sau đó, Kawaori Rino nhìn thấy ánh mắt đối phương đang nhìn cô từ không nói nên lời thành nhìn một kẻ ngốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro