Chương 105: Đối đầu
Con tàu lẳng lặng đứng lặng ở bên bờ này, đối diện với bờ eo biển cao chót vót.
Gió biển gầm thét dữ dội, thổi bay một người đàn ông mặc đồ đen trên bãi đá bên kia.
Hắn ẩn mình ở một nơi mà người khác không thể nhìn thấy, để hình bóng của mình lặng lẽ xuất hiện trong làn sóng phản chiếu màn đêm đen tối, và dựng một chiếc Barrett M99 trên bờ.
Thân súng tỏa ra cảm giác chết chóc lạnh lẽo dưới ánh trăng. Hắn sử dụng kính ngắm siêu chính xác được nhập khẩu từ Đức và đạn làm từ vật liệu chống gió.
Từ tầm nhìn qua thấu kính có thể thấy được mọi việc đang diễn ra trên con tàu.
Một nhóm thượng lưu tụ tập chờ đợi nam chính, nữ chính trong tiệc đính hôn hôm nay, cùng với một nhóm phóng viên đều có máy ảnh, máy quay phim.
Hắn ta đến đây không phải vì điều gì khác mà là để tiếp tục bắn vào người mà lần trước hắn ta không giết được.
Mặc dù không biết tại sao người đó lại xuất hiện trong tiệc đính hôn của một ngôi sao điện ảnh nổi tiếng, nhưng khả năng cao là trước đó anh ta đã có qua lại nào đó, nhưng hôm nay sẽ giải quyết anh chàng này càng sớm càng tốt.
Khi dư ảnh của người đó xuất hiện trong ống ngắm.
Đột nhiên ánh mắt hắn loé lên, mục tiêu trong ống ngắm chính là người mà hắn sắp nhắm tới..
Anh ta rất trẻ và đẹp trai vượt trội so với độ tuổi của mình.
Anh ta có mái tóc xoăn đen tự nhiên và cặp kính râm được cài thong thả trên tai. Khi cười rộ lên, trong mắt ấy chứa nụ cười của tuổi trẻ, đồng thời cũng có sự kiên trì để dũng cảm tiến về phía trước.
Tốt lắm, chính là người này.
Nhưng viên cảnh sát trẻ chỉ loé qua, còn một lý do khác khiến hắn tạm thời không thể ra tay. Hắn phải đợi cho đến khi “người đó” rời đi.
Thời gian không biết trôi qua bao lâu.
Ánh trăng trên đầu càng lúc càng tối.
Tầm nhìn phía trước tương đương với kính viễn vọng và nó cũng là một đối tác tốt đã đồng hành cùng hắn trong nhiều năm.
Nó giống như một con mắt ẩn trong mây khuya, lặng lẽ quan sát mọi chuyện diễn ra trên tàu.
Hắn biết chiếc tàu "All Gods" đại diện cho điều gì của tổ chức, nếu không phải mức giá mà nữ nghệ sĩ này đưa ra đủ cao và còn có thể thu hút giới truyền thông đến quảng bá kinh doanh sau này của "All Gods".
Bởi vì “Eien Yoru” - kẻ vẫn luôn bị tổ chức tìm kiếm kia nói rằng việc bảo quản thuốc phải ở nhiệt độ thích hợp, nhiệt độ trên đất liền không phù hợp nên Boss mới nghĩ tới sử dụng con tàu “All Gods” này.
Ngoài ra, lần này Boss còn dự định thực hiện theo thói quen "nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất".
Để một số thiết bị thí nghiệm quá quan trọng của tổ chức đã được đặt trong khoang thuyền dưới nước của chiếc tàu này.
Boss vẫn luôn cảm thấy cảnh sát Nhật Bản đều là một lũ người rác rưởi không có cái tác dụng gì.
Nhưng bây giờ có rất nhiều "máu mới" trong lực lượng cảnh sát.
Hắn tổng cảm thấy…… cái tên mà ngày đó hắn xuýt giết được trên cầu không hề ngu ngốc.
Nói chính xác thì những cảnh sát trẻ này không hề ngu ngốc đến thế.
Trong đêm tối trong trẻo, khả năng sáng suốt nhạy bén của một tay bắn tỉa khiến hắn nhìn thấy một luồng sáng trắng đứng trên đài quan sát dưới cột tàu.
Hắn đã quá quen thuộc với loại nguồn sáng nhấp nháy này.
Là phản quang từ súng bắn tỉa.
Vì sao!
Vì sao trên “All Gods” lại có một tay súng bắn tỉa?!
Là ai?!
Hắn ấn lên tai nghe Bluetooth, nói với người ở bên kia: “Vermouth, trên tàu còn có một tay súng bắn tỉa, tôi không tìm thấy phương hướng của tên đó.”
Bên kia tai nghe truyền đến tiếng ngạc nhiên của Vermouth: “Cái gì? Ông không có nhìn nhầm chứ?”
Hắn hừ lạnh một tiếng: “Tôi chắc chắn, không có người nào hiểu biết về bắn tỉa hơn tôi. Hơn nữa trước đây tôi cũng đã nói với cô rồi, tên cảnh sát cầm báo cáo máu của Orianko đến khoá pháp y số 2 Sở Cảnh sát để giám định nay cũng có mặt ở trên tàu. Cảm giác hình như là vì tham gia tiệc đính hôn hôm nay, nhưng tôi có cảm giác không đúng lắm……”
“Chuyện này ông đã nói với tôi rồi, không phải ông còn chạy đến trên cầu để bắn tên cảnh sát kia hay sao? Bất quá ông có thể xác định hắn ta là cầm tư liệu máu P của Orianko đến Sở Cảnh sát Tokyo?”
“Đương nhiên, tôi thay Ông Trùm tìm kiếm lâu như vậy, cũng cũng chỉ tìm được một người có nhóm P là Orianko.” Hắn ta không hề chớp mắt nhìn chằm chằm ống ngắm của mình, nhìn hai người đã hoàn toán biến mất ở của sổ. “May mắn là tôi kịp thời phát hiện xử lý, nếu không tôi đã sớm bị mang đi giống như Shareikawa rồi.”
“Từ từ, ông đang hoài nghi Orianko có liên quan đến tên cảnh sát này sao?”
Vermouth ở bên kia cũng bắt đầu rối rắm, trước khi ở trên “Seraph”, Orianko dường như có liên quan gì đó với những người từ Sở Cảnh sát Tokyo.
Nói trắng ra là, cô hiện tại vẫn chưa muốn từ bỏ con chó điên nhỏ này.
Vermouth vẫn như cũ ở trước mặt Boss nói giúp cho Orianko, dù sao cũng là chăm từ nhỏ đến lớn.
Chỉ là chó điên nhỏ này có lẽ trong khoảng thời gian ngắn không thể tiếp nhận sự thật bản thân bị tổ chức lừa gạt, cũng có chút nóng nảy, chỉ cần dỗ dành con bé để nó tiết như trước thì chắc sẽ xong chuyện thôi.
Nhưng thái độ của Boss cũng rất rõ ràng, ông ấy rất tức giận với hành vi lần này của Orianko.
Mà thái độ của Orianko lại càng thẳng thắn, hoàn toàn không muốn chơi đùa với tổ chức nữa.
Vermouth cảm thấy khó chịu khi bị kẹp ở giữa.
Cô nhanh chóng lên tiếng ngăn cản người đang ẩn nấp trong bóng tối: “Đừng vội ra tay, tôi luôn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy. Hơn nữa hôm nay trên tàu 'All Gods' còn có tiệc đính hôn. Nếu ông giết người vào lúc này, 'All Gods' chắc chắn sẽ bị một loạt phóng viên truyền thông ghi lại và đưa tin.
Nếu có người ở Sở Cảnh sát Tokyo tới muốn đem Orianko mang đi……
“Hơn nữa ‘Seraph’ đã bị cảnh sát niêm phong, ông cũng không có đường để buôn lậu thuốc và vũ khí với nước ngoài nữa. ‘All Gods’ chính là dự thay thế cho ‘Seraph’ của chúng ta, không thể lại để xảy ra chuyện……”
Giọng Vermouth trầm xuống có chút do dự.
Cô…… Có nên để con nhỏ ngốc nghếch kia đi không?
“Đã biết.” Hắn có chút không cam lòng. “Nhưng nếu cảnh sát và tay súng bắn tỉa ẩn nấp xuất hiện, tôi nhất định phải đối phó với họ. Họ đã bắt đầu điều tra chuyện của tôi, và tôi cũng không thể chúng sống sót được……”
Vermouth cũng cảm thấy mọi chuyện phát triển theo hướng không tốt, nhưng cô không thể lại để con nhóc Orianko kia chọc Boss tức giận nữa, nghĩ nghĩ, cô quyết định vẫn là trấn an cảm xúc Talisker một chút trước: “Có lẽ chỉ đơn giản là tới tham gia tiệc đính hôn thôi, cái cô minh tinh kia không phải dạo gần đây cũng dính phải mấy chuyện đen đủi hay sao? Có lẽ chỉ là thuê mấy vệ sĩ đặc biệt thôi. Ông trước hết không nên ra tay, đợi tôi xin chỉ thị Ông Trùm.”
Hắn ta có chút không vui, tắt đi hệ thống liên lạc nội bộ với Vermouth và tiếp tục quan sát mọi chuyện diễn ra trên tàu thông qua kính quan sát của mình.
Ở trong tổ chức nhiều năm như vậy.
Ngoại trừ Boss cùng Vermouth ở ngoài, không ai từng nhìn thấy bộ dạng của hắn, đây cũng là điều Boss đã hứa khi hắn gia nhập tổ chức.
Những năm gần đây, hắn đã ẩn mình rất tốt với thế giới bên ngoài.
Đó là điều không tưởng của riêng hắn và không ai có thể quấy rầy hắn.
Có lẽ đó là sự hiểu biết tự nhiên giữa các tay súng bắn tỉa.
Morofushi Hiromitsu nhìn thấy bóng đen ở bờ eo biển phía xa, dựa vào một hòn đá làm hầm để chống đỡ và giương súng.
Anh tháo cây đàn guitar bên trong hộp bass ra và nhìn qua ống ngắm, chỉ thấy một cái bóng.
“Đây là một 'tiền bối' rất có kinh nghiệm." Đôi mắt màu xanh đậm trước mắt bị ống ngắm cắt thành ánh sáng rực rỡ như kim cương. Khi chớp mắt, chúng tràn ngập cảm giác hưng phấn của một tay bắn tỉa.
Matsuda Jinpei nhìn hắn đặt báng súng lên vai, thẳng lưng tạo thành đường nét kiên nghị, tặc lưỡi nói: “Trước đây khi còn ở học viện tớ không nhận ra cậu còn có tài năng ở phương diện này đấy.”
Điều này cũng nhờ vào việc các lãnh đạo lực lượng an ninh đánh giá cao khả năng của Morofushi Hiromitsu, Sau khi anh tốt nghiệp, họ đã liên lạc với căn cứ quân sự Hoa Kỳ và cử anh đi học.
Matsuda Jinpei trêu chọc: “Fushimi Hiro, đây là ai đặt tên cho cậu vậy?”
“Tớ tự đặt.” Morofushi Hiromitsu đặt khẩu súng bắn tỉa của mình xuống, quay lại và nói với Matsuda Jinpei: “Vị trí tên kia tìm được rất tốt, nó hoàn toàn biệt lập, nếu Rino xuất hiện ở trên tàu, chắc chắn sẽ lọt vào tầm ngắm ngay lập tức.”
“Vậy phải làm sao bây giờ? Cũng không thể liên lạc với Cảnh sát biển. Lần trước tớ đi Tottori giúp cậu kiểm tra DNA xong đã bị lớp trưởng mắng cho không ngóc nổi đầu lên đấy. Nếu cậu đưa cô ấy về và bị cảng sát phát hiện, tớ sợ sẽ khiến tình huống của cậu trở nên khó khăn hơn đấy.”
Morofushi Hiromitsu liếc nhìn ánh đèn sân khấu và pháo hoa được chuẩn bị, hắn quay lại hỏi: “Cậu có thể khống chế bàn điều khiển không?”
“……” Matsuda Jinpei.
Matsuda Jinpei cảm thấy đầu óc mình sắp phát điên rồi.
Khi nào cái nghĩa khí chết tiệt này mới bị tước bỏ khỏi cơ thể anh đây?
Anh ngồi xổm trong khoang tối của tàu, nhìn màn hình xanh nhấp nháy trước mặt với cần điều khiển và các loại hộp tối không rõ chức năng, lẩm bẩm: “Nếu trưởng bộ phận của chúng ta biết tớ đang làm loại việc này, nhất định sẽ trói tớ lại và đưa tớ trở lại lớp xử lý bom mìn.”
Tự mình bóp méo bàn điều khiển của tàu người khác chính là phạm pháp.
Matsuda Jinpei thở dài, nhưng anh vẫn đặt hộp dụng cụ lên bàn và bắt đầu tìm kiếm nguồn liên lạc đơn giản nhất.
Vermouth nhận được cuộc gọi từ phòng thí nghiệm, thông báo rằng ai đó đã làm hỏng giường của khoang thí nghiệm. Khi những nhân viên thí nghiệm đến kiểm tra, Orianko đã không còn ở đó nữa.
Ý thức Vermouth bỗng nhiên bị căng chặt, trong lòng có một ý niệm không tốt.
Khoang thí nghiệm của tổ chức bị ngoại phá hủy, Orianko chắc chắn không thể làm được điều này một mình.
“Chuyện này có cần báo cáo với Boss không?” Nhân viên phòng thí nghiệm xin chỉ đạo của Vermouth.
Vermouth trực tiếp trả lời: “Không, tạm thời đừng để Boss biết. Tôi sẽ liên lạc với các thành viên tổ chức lân cận. Nếu tìm được Orianko, tôi sẽ nói thẳng với anh. Tôi nghĩ trên tàu lần này có rất nhiều người phe đỏ, đừng tiến tới khi chưa được phép, nếu không rất có thể các anh sẽ bị họ phát hiện.”
Cùng lúc đó Copper Dog cũng gửi tin nhắn nói rằng Campari đã mất tích.
Tất cả những thứ lộn xộn đều chồng lên nhau, trong đầu Vermouth chỉ có một suy nghĩ.
Hãy mang Orianko về trước khi Boss phát hiện và đừng chọc giận Boss nữa.
Nếu không Orianko thật sự sẽ xong đời, lần này…… Là thật sự.
Tiệc đính hôn bắt đầu rồi.
Rất nhiều người đã tập trung trên boong tàu được đặc biệt di chuyển ra khỏi một khu vực rộng lớn và được trang trí thành một khu vườn rất đẹp. Ánh sáng khuếch tán từ chiếc đèn lồng màu cam chiếu vào cô dâu sắp cưới từ phía sau đám đông.
Toàn bộ khán giả bị sốc trước chiếc váy màu hồng đắt tiền của Ninomiya Yuna và há hốc mồm.
Đôi trai gái đứng dưới ánh đèn sân khấu, mặt biển cuồn cuộn, gió đêm thổi tung tấm màn hồng trên đầu Ninomiya Yuna.
Ánh sáng trắng bạc tỏa ra những làn sóng trắng xóa như sóng biển trên váy sa mạc. Trước sự chứng kiến của nhiều người, họ đã lập lời thề kết hôn.
Kawaori Rino đứng ở cuối vách ngăn, nhìn hai người trên boong thuyền được chiếu sáng bởi tất cả những ánh đèn sân khấu.
Vô số tấm gương nhấp nháy rơi vào người họ, mỗi khung hình trông giống như một tấm áp phích quảng cáo phim.
Cả hai ôm nhau trong sự chúc phúc của nhiều người.
Trong ánh mắt Kawaori Rino có một niềm khát khao.
A.
Điều này có nghĩa là họ sẽ trở thành vợ chồng và trở thành gia đình của nhau trong tương lai sao?
Sau một hồi mở đầu và báo trước, tiệc đính hôn đã sẵn sàng kết thúc với chiếc bánh đính hôn năm tầng được đẩy ra.
Kawaori Rino vẫn chưa nhìn thấy Morofushi Hiromitsu và Matsuda Jinpei, không biết này hai người chạy đến chỗ nào rồi.
Tuy nhiên, sau nhiều năm ở lại tổ chức lâu như vậy, phản ứng đối với một loại vũ khí lạnh nào đó đã trở thành phản ứng tiềm thức trong thần kinh.
Vừa rồi Matsuda Jinpei chạy tới nói một câu, bên bờ có người đang ngắm bắn, Kawaori Rino luôn cảm thấy đó là tay súng hắc ám trong tổ chức.
Tiệc đính hôn sắp kết thúc, giác quan thứ sáu của Kawaori Rino đối với loại vũ khí lạnh nhắm vào càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Dựa theo yêu cầu của Matsuda Jinpei, cô vẫn luôn trốn sau hàng rào và không dám lộ diện, vậy kẻ này đang nhắm đến ai?
“Cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã đến dự tiệc đính hôn cùng những lời chúc phúc dành cho chúng tôi.” Ninomiya Yuna cầm trên tay chai sâm panh vừa được rót ra, bên cạnh có một chấm đỏ như một ngôi sao, lang thang đi xa, cuối cùng tiến về phía ngực cô ấy.
“Cẩn thận!” Kawaori Rino hô to một tiếng, tốc độ của cô nhanh hơn đạn súng bắn tỉa vài mét.
Các vệ sĩ Ninomiya Yuna thuê thậm chí còn không phản ứng khi nhìn thấy một bóng đỏ và lao về phía nghệ sĩ của họ.
“A ——” Ninomiya Yuna cũng không phản ứng lại nghĩ rằng đó là một fan cuồng nào đó, nhưng sau khi nghe giọng nói đó, cô nhận ra đó là Kawaori Rino.
Toàn bộ váy của cô bị Kawaori Rino dẫm lên, hai người phụ nữ bị quán tính của Kawaori Rino làm ngã ra.
Chiếc bánh bên cạnh cũng nằm vương vãi trên sàn.
“Rầm ——” Kem ngọt trộn với mứt chocolate chảy trên chiếc váy đắt tiền của Ninomiya Yuna.
Máu giống như nước trái cây được tô điểm, lăn xuống từ vai Kawaori Rino và trộn với kem trắng cô đặc thành một quả cầu nhỏ chứa máu, giống như là một quả anh đào được trang trí cẩn thận trên đó.
Viên đạn bắn tỉa xượt qua vai Kawaori Rino để lại một vết thương sâu.
Vì cú ngã này mà lưng của Ninomiya Yuna đập mạnh xuống đất đến mức cô gần như không thể đứng dậy.
Trong nháy mắt, tất cả giới truyền thông đều xôn xao.
Những bóng đèn flash liên tục nhấp nháy.
Ninomiya Yuna đau đớn nhận ra vừa rồi cô suýt bị bắn chết. Sau khi nhìn thấy vết thương trên cơ thể Kawaori Rino, giới truyền thông vây quanh, la hét, không quên ghi hình, chụp ảnh. Coo liền đưa tay ra che Kawaori Rino.
“Xin đừng quay phim, xin đừng quay phim. Đây là tôi... em gái của tôi. Cô ấy không muốn xuất hiện quá nhiều trên màn ảnh. Xin đừng quay phim!” Ninomiya Yuna vừa hét lên vừa chịu đựng đau đớn ở xương cổ.
Nhưng những phương tiện truyền thông đó lại không quan tâm đến điều này, giơ máy ảnh trên tay lên.
Hanaya Sanshiro cũng phản ứng lại cũng phản ứng lại. Anh nhanh chóng cởi áo vest ra và che mặt Kawaori Rino.
Giọng nói của Kawaori Rino phát ra từ bên trong bộ đồ, "Đừng đứng dậy, có người sẽ giết cô đấy!”
Một nhóm người tụ tập xung quanh Ninomiya Yuna, đóng vai trò như một hàng rào bảo vệ hoàn hảo.
Nếu Ninomiya Yuna
Làm sao bây giờ?
Phải làm sao bây giờ?
Rốt cuộc là ai?
Người của tổ chức sao?
Tại sao dám nổ súng trước mặt nhiều phương tiện truyền thông như vậy ?
Chẳng lẽ không sợ phòng thí nghiệm của tổ chức ở chiếc tàu này sẽ bị lộ sao?
“Bùm ——” không biết là ai đã ấn vào bảng điều khiển của con tàu.
Toàn bộ pháo hoa được bày biện trên tàu trong nháy mắt khởi động.
Đêm tối cũng sáng như ban ngày.
Người bắn tỉa ở eo biển phía xa không thể tìm thấy Ninomiya Yuna trong đám đông hỗn loạn giữa màn pháo hoa đầy sương mù.
“Đáng chết.” Hắn âm thầm mắng một câu, vừa rồi bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy.
Nếu hắn không có nhìn nhầm thì vừa rồi người đẩy ngã Ninomiya Yuna có kiểu tóc khá giống Orianko.
Chẳng lẽ……
Orianko đã bỏ chạy?
“Vèo ——” Một viên đạn xuyên qua làn khói dày đặc, khi không chú ý, nó đã làm vỡ tảng đá dùng làm nơi trú ẩn dưới chân hắn.
Viên đá vỡ vụn và đập vào mắt nó.
Không xong.
Vị trí của hắn đã bị phát hiện!
Là ai?!
Ai có thể bắn trúng vị trí của nó trong tình trạng khói dày như vậy?
“Vèo ——” lại là một phát dúng nữa.
Bởi vì quá tự tin vào bản thân nên nó không đội mũ bảo hiểm chống nổ mà chỉ thản nhiên đội một chiếc mũ che tóc, vành mũ bị đạn xuyên thủng và bay ra phía sau một mét.
Toàn thân hắn là mồ hôi lạnh.
Nếu viên đạn của đối phương di chuyển thấp hơn vài centimet, hắn sẽ bị tiêu diệt bởi một phát đạn vào đầu chết ngay lập tức.
Ở tầm nhìn phía trước, hắn ta nhìn thấy một chàng trai đang trốn sau lan can của một sân ga cao. Chỉ lộ ra một nửa khuôn mặt.
Người đó cúi mình sau ống khói của phà, giống như một thợ săn xé nát màn đêm, nhắm vào con mồi ở bờ eo biển.
Hắn ta nhận ra được.
Người này…… Là…… Scotch?!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro