Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 104: Tương lai

Bởi vì hôm nay ở trên khoang “All Gods” có tiệc đính hôn.

Nhiều nhân viên thí nghiệm của tổ chức không thể chen vào nơi này để tránh bị phát hiện, chỉ chừa lại một số thành viên cốt lõi cùng mới Sharei Kiri vừa mới gia nhập tổ chức ở chỗ này trông giữ Kawaori Rino.

Có rất người trong tổ chức trước đây không thể chịu nổi Kawaori Rino.

Bourbon cũng là một trong số đó.

Trước đây trong tổ chức có tin đồn rằng Bourbon muốn thể hiện tình cảm với Kawaori Rino, nhưng không nghĩ tới anh lại thiếu chút nữa bị Kawaori Rino giết chết.

Campari đương nhiên cũng biết chuyện này, cho nên sau khi người cô thích trước đây chết vì Kawaori Rino. Bourbon tiếp cận Campari và nói với cô rằng hiện giờ là thời điểm tốt nhất để đối phó với Kawaori Rino, nhưng anh ta cũng chỉ biết đại khái vị trí của Kawaori Rino, Campari tự mình đi tìm Copper Dog hỏi vị trí cụ thể của Kawaori Rino.

Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình mồi.

Tuy rằng Kawaori Rino thực sự không muốn thừa nhận nhưng Bourbon quả thật là số 1 trong tổ chức khi nói đến việc thấu hiểu lòng người.

Matsuda Jinpei còn mang theo một hộp dụng cụ màu đen trên lưng. Chiếc hộp chứa nhiều dụng cụ cao cấp và trông chuyên nghiệp, có vẻ như là những thứ anh ta sử dụng trong đội xử lý bom mìn.

Morofushi Hiromitsu lấy ra khăn giấy ướt, đơn giản lau vết thương trong lòng bàn tay, đồng thời xoa dịu trấn an cảm xúc của Kawaori Rino.

Những ngày gần đây, thần kinh của Kawaori Rino vẫn luôn duy trì trạng thái căng thẳng, cũng không có ăn thứ gì, cả người kỳ thật đều đang trong tình trạng suy nhược.

Mấy ngày nay Vermouth tới thăm, Kawaori Rino cũng là cố lấy hết sức để cãi nhau với Vermouth.

Hiện tại Morofushi Hiromitsu ở chỗ này, Kawaori Rino hiếm khi bộc lộ ra mặt yếu đuối của mình

“Hiro…… em đói.”

“Hiro…… lưng em ngứa quá.”

“Hiro…… mấy ngày nay em không có một giấc ngủ tử tế nào cả.”

“Hiro……”

Morofushi Hiromitsu duỗi tay xoa trán cô, cụp mắt xuống để cho lông mi dày của anh trở nên nhấp nháy, trái tim anh như bị trầy xước bởi giọng nói như mèo cào kia.

Hiện tại nhìn thấy cô, vẫn là cảm thấy có chút không yên tâm.

Matsuda Jinpei ở bên cạnh nghe được âm thầm cầu nguyện, sẽ thật tuyệt vời nếu bây giờ anh bị điếc tạm thời một thời gian.

Morofushi Hiromitsu nhìn Matsuda Jinpei đứng cạnh chiếc khoá sắt bên khoang giường, vẻ mặt lo lắng dò hỏi: “Cái này tháo ra có dễ không?”

Matsuda Jinpei lắc đầu: “Không dễ tháo rời, là kiểu khoá tớ chưa thấy qua bao giờ, nhưng mà……”

Thiết bị càng tinh tế càng có tính khiêu chiến.

Campari bị Matsuda Jinpei dùng còng tay khoá lại, phòng ngừa cô ta phát ra âm thanh, anh vô cùng cẩn thận mà dán một miếng băng dính đen vào miệng cô ta.

Kawaori Rino hỏi Morofushi Hiromitsu rất nhiều chuyện, cô như là muốn nói hết tất cả những điều mình chưa nói trong vài ngày qua vào thời điểm này. Cô rất muốn biết mấy ngày nay không thấy cô, Morofushi Hiromitsu có khó chịu giống cô hay không.

Nhưng mà trên thực tế.

Morofushi Hiromitsu dường như còn hơn những gì mà cô tưởng tượng.

“Người bên trong chiếc đồng hồ ấy là ai?” Kawaori Rino hỏi.

“Em đã gặp qua.” Morofushi Hiromitsu nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô, nhìn vào cánh tay duỗi ra dày đặc những lỗ kim nhỏ, đôi mắt đau đớn.

Những người mất tích ở Tokyo đều bị tổ chức coi là đối tượng thí nghiệm để phát triển thuốc mà chúng nghiên cứu.

Mà hết thảy ngọn nguồn đều bắt đầu từ Karasuma Renya tàn sát rất nhiều nhà khảo cổ học người ở Twilight Annex 36 năm trước, trong đó có một nhà học giả đã đưa mật mã bí mật về vị trí kho báu cho con gái mình là Sengen Ryo trước khi chết.

Cảnh sát Nhật Bản đã đánh cắp nguồn thông tin này và phát hiện ra rằng nó chỉ về một vị trí địa lý.

Không có nơi nào như vậy được tìm thấy trên hệ thống vệ tinh quốc tế nhưng Morofushi Hiromitsu đã nhìn thấy bản vẽ này trên giá sách.

Đây là hòn đảo trường sinh huyền thoại có tuổi thọ trung bình dài nhất, còn được gọi là bản đồ dẫn đường của Đảo Người Cá.

Mà vị trí cất giấu bản vẽ này lại chính là trường tiểu học Raigufirudo.

Kawaori Rino thở dài một tiếng: “Đó có phải là hiệu trưởng Aika đúng không?”

Morofushi Hiromitsu gật gật đầu.

Kawaori Rino nghe thấy một tiếng “cạch” bên tai, những hạn chế ở chân cô đột nhiên được giải phóng, chiếc vòng sắt vốn che mắt cá chân của cô đã hoàn toàn bị cởi ra.

Cảm giác thư thái đã lâu không có khiến Kawai Rino chợt nhận ra giá trị đáng quý của sự tự do.

Mở ra một cái, cái thứ hai, cái thứ ba liền càng nhẹ nhàng.

Morofushi Hiromitsu biết khả năng tháo gỡ của Matsuda Jinpei là đẳng cấp thế giới.

Kawaori Rino cũng cảm thấy thật đáng tiếc, người như vậy sẽ bị nổ bom chết trên vòng đu quay trong thời gian sắp tới.

Điều đó dường như là do điều gì đó mà?

Kawaori Rino không thể nhớ rõ, cô chỉ nhớ rằng hắn ta có vẻ là một gã rất nổi tiếng ở Nhật Bản, từng phạm tội nhiều lần, trước đó còn hại chết không ít cảnh sát ở Tokyo. Một trong số họ là bạn học của Morofushi Hiromitsu và Bourbon khi còn ở Học Viện Cảnh Sát trước đây.

Mizunashi Rena mặc một bộ đồ bó sát màu đen, đầu đội một chiếc mũ rộng vành, những sợi tóc nhỏ lộ ra trên trán được uốn thành vầng trán xoăn độc đáo của người Mỹ. Ở bên ngoài thông khí nhìn thật lâu, cuối cùng cũng đợi được hai người này mang Kawaori Rino ra ngoài.

Khi Campari nhìn thấy Mizunashi Rena, trong ánh mắt ấy tràn đầy sự kinh ngạc và hoảng sợ.

Mizunashi Rena lười quan tâm đến người phụ nữ này, liền nói bới Matsuda Jinpei và Morofushi Hiromitsu: “Hãy để Campari cho CIA của chúng tôi.”

Hai người đều gật đầu.

Khi Campari bị Mizunashi Rena mang đi, cô ta vùng vẫy la hét.

Đột nhiên cô ta hiểu ra mình đã rơi vào bẫy của ai.

Bourbon cố ý kích thích chính mình, để Campari hỏi được vị trí của Kawaori Rino ở chỗ Copper Dog, sau đó lại để mấy người này đi theo cô ta tìm được khu thí nghiệm này.

Chờ đến sau khi tổ chức phát hiện Kawaori Rino mất tích cũng có đổ hết tội lên đầu Campari, nói rằng chính Campari đã để Kawaori Rino chạy mất.

Mizunashi Rena cùng Bourbon tiếp tục ẩn giấu.

Khi Campari bị vài nhân viên CIA đang đợi ở cửa bắt đi, trong đầu cô ta chỉ có một suy nghĩ.

Cái tổ chức này xong rồi, không phải nằm vùng thì cũng là phản đồ.

Kawaori Rino cảm thấy hoa mắt chóng mặt khi ngồi dậy vì chưa ăn gì hơn nữa cũng luôn ở trong tư thế nằm nên chỉ sau hai bước, cô bắt đầu cảm thấy nặng nề.

Cô rất khó chịu.

Trước khi kịp phản ứng, Kawaori Rino liền cảm thấy hai chân mình nhẹ bẫng, toàn bộ cơ thể được Morofushi Hiromitsu cõng lên.

Bờ vai của anh rắn chắc lại ấm áp, mỗi khi âu yếm nhau Kawaori Rino luôn thích dùng tay ôm lấy bờ vai của anh, lưu lại trên đường cong đẹp đẽ ấy những vết xước. Lúc ấy như mang theo ý xấu phá hỏng đồ sứ nào đó, làm Kawaori Rino hưng phấn lại thuận theo cùng anh chìm vào làn sóng dập dìu của tình yêu.

Matsuda Jinpei dẫn đường đầu, đi dọc theo bậc thang đi lên của “All Gods” để kiểm tra.

Kawaori Rino khoác tay lên vai Morofushi Hiromitsu, quan sát toàn bộ kết cấu của khoang thuyền.

Khoang thuyền ngầm này làm cô cảm thấy có chút quen thuộc, cô đã nghe Vermouth nói về con tàu này ở những lần tái sinh trước đây.

Hình như là dựa trên một mô hình mà Boss đặc biệt thích, cô đã nhìn thấy mộ thiết kế tương tự trên giá sách của Boss trước đây, trên đó có ghi ——【 Quà tặng cho Ya-chan 】

Cái mô hình đó được làm từ gỗ.

Thoạt nhìn càng giống như một vật trang trí trên mặt bàn.

Nhưng vật trang trí này hiện tại bị hiện thực hóa.

Kawaori Rino trước đây còn cảm thấy cái mô hình con tàu này rất thú vị, tại sao lại có thiết kế khoang thuyền dưới biển như vậy?

Vermouth nói cho cô: “Đây là do mẹ Boss tặng khi ông ấy còn nhỏ.”

Boss đối với những đồ vật mẹ ông để lại đều vô cùng coi trọng.

Cho nên này con tàu này phỏng chừng cũng là Boss đã xuống tay bắt đầu chuẩn bị từ rất sớm.

Kawaori Rino vùi mặt vào cổ Morofushi Hiromitsu, hít lấy mùi sợi quần áo tràn ngập ánh nắng tỏa ra từ anh. Bên tai nghe lắng nghe cuộc trò chuyện của Matsuda Jinpei và Mizunashi Rena.

“Sau khi phá hủy chiếc còng sắt vừa rồi, rất có thể tôi cũng đã phá hủy nguồn tiếp nhận ở đâu đó. Chẳng bao lâu nữa sẽ có người đến đây, và chúng ta có lẽ sẽ không thể thoát ra được.” Matsuda Jinpei vừa nói, một bên lấy hộp thuốc lá trong túi ra, cắn một điếu thuốc rồi châm lên môi.

Làn khói xanh cuộn lên, không thể thấy được anh ta đang lo lắng chút nào.

Matsuda Jinpei lui về một bước và hỏi Kawaori Rino, người đang nằm trên lưng Morofushi Hiromitsu xem cô ấy thế nào rồi lấy di động ra kiểm tra tin nhắn Furuya Rei gửi cho cô.

“Tổ chức đã phát hiện, tất cả các cửa trên khoang tàu đều đã bị chặn, chúng ta không thể ra ngoài được.”

Làm sao bây giờ?

Làm sao bây giờ……

Morofushi Hiromitsu rõ ràng cảm giác được cánh tay nhỏ trên vai đang ôm lấy mình bỗng nhiên thu lực. Cánh tay nhỏ nhắn của cô gầy đi, trên đó có thể thấy rõ những mạch máu màu xanh lam chảy không phải là máu giống bất kỳ loại máu quý nào, mà là báu vật của thế giới này.

Chuyện Kawaori Rino là nhóm máu P, Morofushi Hiromitsu trước đó cũng không biết, anh chỉ biết sự chú trọng của tổ chức đối với Kawaori Rino có nhiều điểm rất kỳ lạ, tuyệt đối không có đơn giản như tưởng tượng.

Khi điều tra 7 người mất tích ở Tokyo, Morofushi Hiromitsu có một chất gì đó nhất định trong cơ thể 7 người đó.

Sau đó khi quen với Kawaori Rino, Morofushi Hiromitsu cảm thấy Kawaori Rino có lẽ cũng như vậy.

Cơ thể Kawaori Rino rốt cuộc ẩn chứa bí mật gì, là những gì mà Matsuda Jinpei đã nói với anh sau khi tỉnh lại.

Khi biết được chuyện này, Morofushi Hiromitsu không quá ngạc nhiên mà càng lo lắng hơn, anh cũng hiểu Kawaori Rino có ý nghĩa gì với tổ chức, đồng thời cũng hiểu tổ chức này đang nghiên cứu những gì, nếu nó thực sự phát triển thì đó sẽ là thảm hoạ gì của thế giới.

Cho dù hiện tại tổ chức còn chưa nghiên cứu phát minh ra nhưng những năm gần đây sự chấp nhất đối với nhóm máu P vẫn chưa từng phai nhạt.

Hiện tại mất tích chỉ có 7 người, nhưng trong tương lai châc chắn số lượng sẽ tiếp tục tăng thêm.

Morofushi Hiromitsu vỗ nhẹ nhẹ cánh tay trên cổ mình, trấn an cảm xúc của Kawaori Rino, quay sang Matsuda Jinpei và nói: “Như vậy xem ra nói, khả năng cao chúng ta cần sự giúp đỡ của người đó.”

Mặc dù cảnh sát Nhật Bản vẫn luôn ở gần đó đợi lệnh, nhưng thân phận của Kawaori Rino quả thật có chút đặc thù.

Nếu có quá nhiều người biết Kawaori Rino đến từ mặt tối thì khả năng là cấp cao sẽ dùng vũ lực can thiệp vào vụ việc.

Trước khi thân phận của Kawaori Rino được “Zero” tẩy trắng, Morofushi Hiromitsu không những phải tìm cách đưa Kawaori Rino rời khỏi tổ chức mà còn phải cố gắng che giấu sự tồn tại của Kawaori Rino với cảnh sát công an càng nhiều càng tốt.

Khi Furuya Rei và Matsuda Jinpei biết được ý tưởng này của Morofushi Hiromits, hai người chưa bao giờ có cùng quan điểm ở Học Viện Cảnh Sát lại lần đầu tiên đạt được nhất trí.

Quá nguy hiểm.

Một khi bị phát hiện, Morofushi Hiromitsu khả năng không làm cảnh sát được nữa.

Tuy nhiên……

Matsuda Jinpei cảm thấy nghĩa khí thật sự là khiếm khuyết lớn nhất trong cuộc đời anh, anh chưa bao giờ có ý chí sắt đá được như anh chàng Furuya Rei kia nên vẫn là xách theo hộp dụng cụ chạy tới hỗ trợ Morofushi Hiromitsu.

Khi Ninomiya Yuna khoác lên mình chiếc váy màu hồng lộng lẫy và đắt tiền, cô nhìn thấy một nhóm người bằng cách nào đó đã cạy cửa phòng thay đồ của cô.

Cô còn chưa kịp thét lên liền nhìn thấy mấy gương mặt quen thuộc.

Cô kéo gấu váy chạy tới, nhìn thấy khuôn mặt nhợt nhạt đến mức đang trong tình trạng tồi tệ của Kawaori Rino, cô lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Cô đã sớm nên nghĩ bọn họ thân phận không bình thường, nếu không sao có thể dễ dàng phát hiện được bí mật căn phòng mình đã chuẩn bị ở trên Seraph cơ chứ.

Ninomiya Yuna không hỏi gì, cô lấy bộ tóc giả đen khác của mình từ trên kệ đội lên cho Kawaori Rino, lại tìm một bộ quần áo của mình đưa cho Kawaori Rino mặc vào.

“Nếu có người hỏi, cứ nói cô là trợ lý riêng của tôi.” Ninomiya Yuna xoãoa khuôn mặt nhỉ nhắn của Kawaori Rino, hốc mắt đỏ lên, tràn đầy đau lòng. “Trời ạ, cô sao lại gầy đến thế này rồi.”

Kawaori Rino hiện tại trong cơ thể đã không còn chút sức lực nào, nếu không phải ngày hôm qua ăn canh cá mà Morofushi Hiromitsu nhờ danh nghĩa của Bourbon gửi tới, khả năng cô không còn sức để đứng.

Hoá ra nếu không ăn thì người ta sẽ chết thật.

Giới truyền thông bên ngoài đã bắt đầu thúc giục, Kawaori Rino thay đổi một bộ quần áo không phù hợp với hình tượng của mình chút nào, bị che phủ từ đầu đến chân bởi những thứ linh tinh.

Nói chung giống các trợ lý hoặc quản lý xung quanh nghệ sĩ đều không muốn mình xuất hiện trước ống kính nên sẽ che mặt thật chặt.

Kawaori Rino nằm trên ghế trang điểm của Ninomiya Yuna, ăn một miếng chocolate do Ninomiya Yuna đưa cho cô để bổ sung chút năng lượng cho cơ thể.

Thân phận thật của Mizunashi Rena chưa bại lộ nên cô ấy chỉ có thể rời đi cùng Campari trước.

Morofushi Hiromitsu cùng Matsuda Jinpei thừa dịp này để nhanh chóng liên lạc với đồng nghiệp của mình để xem liệu họ có thể tạm thời gián đoạn một chút thời gian trước khi thành viên của tổ chức tới đây.

Tuy nhiên, có một người đã tìm đến họ trước.

Kanda Sosu gõ cửa phòng thay đồ: “Xin hỏi cô Ninomiya có ở bên trong không?”

Kawaori Rino cùng Ninomiya Yuna đều nhận ra giọng nói này là ai, hai người hai mặt nhìn nhau, vốn dĩ muốn giả vờ như không có ở trong phòng nhưng toàn bộ đèn trong phòng thay đồ đều sáng lên, sao có thể giống như không có ai ở trong cơ chứ.

Ninomiya Yuna sửa sang lại biểu cảm trên mặt mình, đứng dậy mở cửa cho người bên ngoài. Cô dùng phần váy xoè rộng cùng thân thể chặn cửa, mỉm cười thân thiện với người bên ngoài: “Là Kanda-san sao, cảm ơn anh đã tới tham dự tiệc đính hôn của tôi, không biết anh tìm tôi có chuyện gì sao?”

Kanda Sosu hơi hơi gật đầu, từ trong túi lấy ra một tấm bưu thiếp: “Mẹ tôi rất hâm mộ phim của cô và muốn xin một bức ảnh có chữ ký của cô, không biết cô có thể dành một chút thời gian hay không?”

Ninomiya Yuna cười cười: “Đương nhiên là có thể, này lại không phải việc gì khó, ký ở chỗ này là được sao?”

“Đúng vậy, Sở Cảnh sát Tokyo còn có một chút chuyện chờ tôi trở về xử lý, khả năng tôi không có cách nào đến khi tiệc đính hôn của cô kết thúc, đây là một chút tâm ý của tôi. Xin hãy nhận lấy……”

Sau khi Ninomiya Yuna ký tên lên trên tấm bưu thiếp, tiếc nuối nói với Kanda Sosu nói: “Thật là quá đáng tiếc, cảm ơn món quà của anh rất nhiều.”

Khi Kanda Sosu gật đầu chuẩn bị rời đi, đột nhiên nghe thấy trong phòng có động tĩnh nhẹ. Sau đó, anh ta nhìn về phía sau Ninomiya Yuna: “Trong phòng của cô còn có người khác sao?”

Ninomiya Yuna theo bản năng chặn ánh mắt của Kanda Sosu, cười nói: “Là trợ lý của tôi, mấy ngày nay cô ấy đều giúp tôi, bận rộn quá, trong người có chút không thoải mái.”

“Không thoải mái sao? Có cần giúp đỡ không?” Kanda Sosu đẩy gọng kính trên sống mũi, khuôn mặt lộ ra vẻ khiêm tốn và lễ phép rất chuẩn mực. “Bố tôi là viện trưởng bệnh viện, từ đầu tôi vốn là có tính toán học y học chuyên nghiệp……”

“Không cần đâu.” Ninomiya Yuna thu lại ý cười trên mặt, ý tứ từ chối rất rõ ràng.

Tuy rằng pháp y và cảnh sát cách nhau như núi, nhưng khi được nhận vào Sở Cảnh sát Tokyo họ vẫn tiến hành một số chương trình học giống nhau.

Kanda Sosu cảm thấy thái độ của Ninomiya Yuna hơi kỳ lạ, khi hai người đang trong trạng thái giằng co, một người đàn ông khác bước ra từ một phòng thay đồ gần đó nghe được âm thanh nên tiến tới hoà giải.

“Có thể là do dạo này thời tiết thay đổi thất thường, có chút bị cảm, chỗ tôi có thuốc trị cảm, uống vào hẳn là không có việc gì.” Hanaya Sanshiro duỗi tay lau mồ hôi bên thái dương, một bộ thân thiện lôi kéo Kanda Sosu, sử dụng năng lực xã giao của người đại diện.

“Ôi, lúc trước thực sự phải cảm ơn anh rất nhiều, nếu không phải anh kịp thời tiêm thuốc cho Yuna thì không biết hậu quả sẽ ra sao. Vừa rồi nghe nói anh có một số rắc rối trong công việc, gấp vậy sao? Không thể chờ đến tiệc đính của chúng tôi kết thúc rồi hẵng đi không được sao? Đến lúc đó tôi có thể gọi xe cho anh……”

“……” Kanda Sosu.

Nhìn Hanaya Sanshiro dẫn Kanda Sosu đi, Ninomiya Yuna nhẹ nhàng thở ra quay đầu đóng cửa, thuận tiện còn khoá cửa lại.

Kawaori Rino không muốn để Ninomiya Yuna liên quan đến mình quá nhiều, cô ấy hiện tại đang chuẩn bị đính hôn con đường phát triển cũng không tệ lắm, đang chuẩn bị cho việc chuyển hình từ diễn viên sang hướng vũ công.

Ninomiya Yuna và Hanaya Sanshiro là những người bình thường nhất trên thế giới này.

Có lẽ cuộc đời của họ ở kiếp trước rất ngắn ngủi nhưng giờ đây cả hai đã tìm thấy tương lai của chính mình.

Kawaori Rino nhìn chiếc váy hồng dài chạm đất trên người Ninomiya Yuna vô cùng xinh đẹp, bên trên được khảm những hoạ tiết cánh hoa tường vi cùng với những viên kim cương lấp lánh dưới ánh đèn.

Mỗi một viên đều sáng lấp lánh rực rỡ khiến nét thanh tú và xinh đẹp của Ninomiya Yuna cành thêm bắt mắt.

Ninomiya Yuna đem chính tiệc đính hôn của mình tổ chức trwen con tàu này chính vì để giúp cho họ có thể cứu Kawaori Rino.

Ninomiya Yuna đeo một chiếc găng tay ren có hình cánh hoa tường vi, nắm lấy mu bàn tay của Kawaori Rino lắc qua lắc lại: “Quý ông đó thật sự coi cô như một báu vật vô cùng quan trọng, khi anh ấy tìm tôi nhờ tôi dời ngày đính hôn lên sớm hơn, tôi đã hỏi anh ấy tại sao lại muốn làm điều này. Anh ấy nói ——”

Anh ấy muốn tìm kiếm tương lai của mình.

Kawaori Rino nhìn bó hoa trên ngực cô, đột nhiên cảm thấy điều Hiro nói thật sự rất đúng.

Tương lai không ở ngày mai, mà là ở trước mắt.

Vẫn còn mười phút trước khi tiệc đính hôn bắt đầu, đột nhiên có tiếng gõ cửa, giọng nói của Matsuda Jinpei từ ngoài cửa truyền đến.

“Không xong, hình như có tay bắn tỉa ở bên bờ eo biển đang nhắm vào phòng tiệc trên khoang thuyền.”

Tay bắn tỉa.

Kawaori Rino đột nhiên từ trên ghế ngồi dậy.

Là tay bắn tỉa ở kiếp thứ 3 đã bắn vào Scotch?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro