Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 103: Nhớ anh

Món canh cá tối qua có hương vị quen thuộc.

Kawaori Rino biết họ chắc chắn đã tìm thấy nơi này.

Tâm trạng của cô không thay đổi nhiều, bởi vì nằm ở đây nhiều ngày như vậy, trên cánh tay cô lại có thêm bốn năm cái lỗ kim.

Các nhà nghiên cứu của tổ chức sẽ đến mỗi ngày một lần để lấy 1-5 ml máu từ cơ thể cô.

Kawaori Rino cảm thấy đây hẳn là một phương pháp trừng phạt khác của tổ chức. Mỗi lần đến cô đều bị đâm một lỗ kim. Tại sao không thể để lại một cây kim cắm trong cơ thể luôn đi?

Vermouth ngày hôm qua mang canh cá đến cho cô đã nói rất nhiều lời, ý nghĩa của những lời đó chẳng qua đơn giản là để cho Kawaori Rino chấp nhận chuyện này.

Đúng là ngoài việc thường xuyên lấy máu định kỳ từ cơ thể Kawaori Rino, mọi sự dung túng và ưu ái dành cho Kawaori Rino là độc nhất vô nhị.

Nếu Kawaori Rino có thể chấp nhận chuyện này, cô vẫn có thể tiếp tục là một con chó điên nhỏ không cần kiêng nể ai trong tổ chức.

Tất cả những lựa chọn này đều phụ thuộc vào suy nghĩ của Kawaori Rino.

Trong lòng Vermouth cũng rõ ràng hơn bất cứ ai.

Kawaori Rino tính tình bướng bỉnh như vậy khẳng định sẽ không nguyện ý, hơn nữa điều quan trọng nhất chính là Kawaori Rino thật sự đã động lòng.

Động lòng, là thứ vừa có thể hồi sinh vạn vật, lại có thể hủy diệt thế giới.

Cũng vào thời điểm đó, đã đến lúc những nhân viên thực nghiệm đến lấy máu cô.

Người hôm nay khác với những người đến trước đó.

Khi bước vào, đầu tiên hắn ta nhếch mép cười khúc khích, sau đó đứng ở cửa rất nhàn nhã, trông không có vẻ vì công việc mà giống như đến đây thăm quan hơn.

Kawaori Rino mở to mắt, nhìn thấy Sharei Kiri đang đứng trước cửa khoang thí nghiệm.

Trên mặt hắn như có một loại chất đen nào đó có thể nhìn thấu trái tim, cười tủm tỉm mà nhìn Kawaori Rino nằm trên giường, như thể Kawaori Rino hoàn toàn trở thành người đẹp ngủ trong rừng của hắn.

"Đã lâu không gặp, nàng thơ của tôi." Trên người hắn mặc bộ đồ chống khuẩn dành riêng cho nhân viên thí nghiệm của tổ chức, từng bước đi về phía Kawaori Rino.

Kawaori Rino lười để ý tới hắn, tiếp tục ngơ ngác nhìn lên trần nhà màu trắng xám.

Bởi vì lần này Kawaori Rino bị nhiều việc cản trở nên nhiều thứ trong lần tái sinh này cũng trải qua một số thay đổi.

"Eien Yoru" thực sự đã gia nhập tổ chức trong lần tái sinh này.

Cũng chính tên khốn kiếp này đã dùng thuốc an thần để gây mê Kawaori Rino khi cô không chú ý, đồng thời yêu cầu tổ chức đưa Kawaori Rino đến nơi này.

"Cô nhìn xem, hiện tại cô ở cái dạng này, vị cảnh sát kia có thể làm được gì cho cô đây?" Hắn đứng ở bên cạnh khoang giường, ánh mắt đảo quanh vòng sắt giam cầm tay chân Kawaori Rino, cuối cùng dừng ở khuôn mặt của Kawaori Rino khiến hắn ám ảnh nhớ thương ngày đêm.

Thời gian dài như vậy không gặp.

Cô gầy đi nhiều, làn da bao lấy ngũ quan rực rỡ của cô khiến cô trông như một con búp bê trong tranh.

Vóc dáng thể trạng như này không phù hợp với tác phẩm nghệ thuật của hắn.

Vẫn là nên giống như lúc còn ở trên "Seraph" vậy, trên mặt có chút thịt trông đáng yêu hơn bao nhiêu.

Sharei Kiri cười hì hì lừa gạt cô: "Cô cầu xin tôi đi, tôi liền thả cô ra."

Kawaori Rino nhắm mắt lại, nghĩ rằng lời Boss nói thực ra cũng có lý.

Khi đối mặt với kẻ thù, bạn phải nắm bắt được cơ hội, nhất định phải một kích trí mạng, nói cách khác rất có khả năng hiện tại cô cũng sẽ không có kết cục như này.

"Mày không biết tao có ý nghĩa gì với tổ chức sao? Nếu mày để tao đi, mày có nghĩ tổ chức sẽ để yên cho mày không?"

Sharei Kiri nhún nhún vai: "Ngay cả trong tình huống này, cô có nghĩ rằng tôi vẫn có thể làm được không? Cảnh sát Nhật Bản đã nắm trong tay toàn bộ tổ chức Sharei, hơn nữa vị cảnh sát kia của cô đã biết tôi là 'Eien Yoru'. Nếu tôi không chủ động tìm tới tổ chức, sớm muộn gì cũng có một ngày tổ chức đem tôi mang về, nếu nói như vậy thì tại sao tôi không tỏ rõ lập trường của mình trước và ít nhất là tìm một chỗ đứng cho mình đúng không?"

"Tao vẫn luôn khá tò mò, mày vì sao lại đối xử với cha mình như vậy? Chỉ bởi vì ông ta đã gửi mày ra nước ngoài khi mày còn nhỏ sao?"

Kawaori Rino từ khi còn nhỏ chưa bao giờ được hưởng qua tình yêu thương của cha.

không biết người cha đóng vai trò gì trong cuộc đời mình.

Cô chỉ biết Sharei Kiri cực kỳ căm ghét cha hắn.

Sharei Kiri hơi hơi cúi đầu, mái tóc của hắn ta đã được tẩy thành màu trắng, khiến khuôn mặt của hắn ta trông giống như một diễn viên được trang điểm kỹ lưỡng.

Trong mắt hắn ta như một ngọn đèn dầu đã cháy hết.

"Mẹ tôi chính là người lúc trước cùng ông ta thành lập và quản lý tổ chức Sharei. Tuy nhiên, khi mẹ tôi lâm bệnh, ông ta chỉ quan tâm đến việc hưởng thụ thành quả mà mẹ tôi đã cùng nhau xây dựng." Sharei Kiri chắp tay sau lưng, hắn duỗi tay tháo xuống khẩu trang trên mặt, lộ ra vẻ mặt nửa cười. "Trước khi mất, mẹ tôi đã bị căn bệnh hành hạ hơn một năm, bà ấy gầy như que củi, bà ấy nói với tôi rằng mong muốn lớn nhất của bà là được chết một cách nhẹ nhàng."

Cho nên.

Sharei Kiri đã hoàn thành tâm nguyện trước khi chết của mẹ mình và giúp nhiều người "chết không đau đớn".

"Cô có biết tế bào ung thư sẽ lây lan trong cơ thể con người trong bao lâu không? Cô có biết cơ quan nào sẽ dừng đầu tiên khi một người sắp chết không?" Sharei Kiri như là một bác sĩ khoa ngoại sắp tiến hành giải phẫu, ánh mắt như biến thành một con dao mổ, lang thang qua lại trên cơ thể Kawaori Rino. "Cô có nghĩ con người có thể sống mãi mãi không?"

"......" Kawaori Rino.

"Cuối cùng con người đều sẽ chết. Thật ngu ngốc khi luôn nghĩ đến việc sẽ sống mãi."

Mấy lời này của Sharei Kiri mà bị Boss nghe được, hắn ta chắc chắn sẽ bị Boss giết chết.

Nhưng hắn ta không coi trọng tổ chức này chút nào.

"Sự phát triển của các chức năng của cơ thể con người là không thể đảo ngược, và nó không thể được hoàn thành cho dù có sử dụng bao nhiêu loại thuốc. Cái gọi là loại thuốc được nghiên cứu trong tổ chức này có thể đưa cơ thể con người trở lại tuổi thơ cũng phản ánh sự thật này, xác suất thất bại cao như vậy cũng thể hiện ra chuyện này không có khả năng."

Sharei Kiri lời này nói rất sâu sắc.

Kawaori Rino nghe không hiểu.

Sở dĩ hắn ta gia nhập tổ chức không chỉ là để giúp cho mình có một nơi ở mà còn vì nó có thể giúp hắn ta có thêm nền tảng để biểu diễn.

Một trong số đó chính là người có nhóm máu như Kawaori Rino.

Huyết thống của con người thực sự quá phức tạp.

Với sự tiến bộ của thời đại và sự gia tăng dân số toàn cầu, ngày càng có nhiều người có các nhóm máu khác nhau. Những loại thuốc đó được triển khai trong cơ thể con người với các nhóm máu khác nhau còn có những thay đổi tinh tế trong tác động lên cơ thể.

Kawaori Rino, người có nhóm máu P siêu hiếm không chỉ là báu vật của Boss.

Cũng là báu vật của Sharei Kiri.

"Tôi sẽ cẩn thận sử dụng từng giọt máu của cô để tạo ra 'viên đạn bạc' của riêng tôi." Hắn nói.

Khi chiếc kim nhọn đâm vào da cô, theo ống tiêm di chuyển, máu đỏ bên trong chiếc kim dần dần tăng lên.

Kawaori Rino nhìn chất lỏng màu đỏ ấy được rút ra khỏi cơ thể mình, bỗng nhiên suy nghĩ......

Vermouth hỏi cô, rốt cuộc tại sao lại yêu Morofushi Hiromitsu.

Kawaori Rino không trả lời, nhưng trong lòng cô đã trả lời rồi.

Bởi vì Morofushi Hiromitsu trước nay đều chưa bao giờ nguyện ý để cô rơi một giọt máu nào.

Kawaori Rino không buồn nói nhảm với người này, không lâu sau khi Sharei Kiri rời đi, cửa khoang thí nghiệm lại được mở ra.

Từ tiếng hít thở mà phán đoán, người tới không phải là Vermouth.

Vermouth mới đến hôm qua, có lẽ sẽ không quay lại trong hai ba ngày tới. Với đống việc gần đây đang diễn ra trong tổ chức, đoán chắc cô ta không có nhiều thời gian để đến thăm cô mỗi ngày.

Có chuyện gì vậy.

Cô có phải là một con khỉ đột trong một vườn thú nào đó đâu?

Nhóm người này nói đến là đến.

Người đến lần này cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.

Chỉ là không có hoành tráng tiến vào như là Sharei Kiri, càng giống như theo dõi Sharei Kiri trộm lẻn vào theo.

Kawaori Rino ngửi thấy được một mùi nước hoa khá quen thuộc, mùi nước hoa này chỉ có ở trên người Campari.

Campari đứng ở cửa, sau khi xác định người bên ngoài đã đi xa, cô ta mới thở phào nhẹ nhõm, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Kawaori Rino.

Trên cằm cô ta còn quấn lấy băng gạc che đậy miệng vết thương trên khoé miệng cô ta.

Campari đi đến trước khoang giường của Kawaori Rino.

Ngay khi Kawaori Rino cho rằng cô ta sẽ mở miệng hỏi Kawaori Rino trước, hoặc là cô ta chửi ầm lên, lại hoặc là hết sức trào phúng nhưng Campari chỉ là bình tĩnh hỏi một câu Kawaori Rino mà cô nghe không hiểu nổi.

"Cô thật sự hoàn toàn quên anh ấy rồi sao?"

Kawaori Rino suy nghĩ một lúc mới nhớ ra người Campari nói là ai.

Chính là cái thành viên nam trước đây từng đặc biệt thích quấn lấy cô một thời gian rất dài.

Campari nhìn biểu tình của Kawaori Rino liền biết, không sai, cô hoàn toàn quên mất.

"Thật thú vị, anh ấy thích cô đến như vậy, thậm chí còn bị tổ chức trừng phạt vì lời nói của cô, đến bây giờ không rõ sống chết, vậy mà đến tên anh ấy cô cũng không nhớ rõ."

Campari phẫn nộ không nằm ở khóe miệng bị cắt mà ở thành viên nam đã bị Kawaori Rino lãng quên đến chín tầng mây kia.

Trên thực tế, Kawaori Rino cơ hồ còn không nhớ rõ cậu ta trông như thế nào.

Kawaori Rino bỗng nhiên cảm thấy trên thế giới này rất nhiều chuyện là nhân quả tuần hoàn, giống như một mắt xích, gắn kết chặt chẽ tất cả mọi người trên thế giới này vào một vòng luân hồi vô tận.

Trước đây khi đi làm nhiệm vụ cùng thành viên nam đó, Kawaori Rino bởi vì chịu không nổi sự dây dưa của cậu ta liền đem biểu hiện của cậu ta khi làm nhiệm vụ nói cho tổ chức.

Boss rất tức giận, thay thế Kawaori Rino xử lý người kia.

Mà hiện tại, Campari cũng bởi vì báo cáo biểu hiện của Morofushi Hiromitsu khi làm nhiệm vụ dẫn tới Morofushi Hiromitsu phải trốn chạy khỏi tổ chức.

Đây là vận mệnh sao?

Kawaori Rino mắt lé nhìn Campari: "Là Copper Dog nói cho cô tôi ở chỗ này sao?"

Campari khẽ cười một tiếng, trên mặt mang theo khinh thường mỉa mai: "Đúng vậy. Tôi không thể làm gì cô thì sao chứ, nhưng ít nhất tôi có thể trả lại cho cô gấp đôi những gì cô để lại trên mặt tôi."

Campari đi tới, đầu ngón tay nắm chặt lưỡi dao, vẩy đi vẩy lại lưỡi dao lạnh lẽo.

Kawaori Rino nằm im trên khoang thực nghiệm nhìn người phụ nữ ngu ngốc này, trong ánh mắt có chút thương hại: "Copper Dog chỉ nói cho cô tôi ở chỗ này, nhưng nếu cô có thể vào đây, nhất định còn có người khác hỗ trợ đúng không?"

Tay chân cô bây giờ đã bị giam cầm, hoàn toàn không năng lực phản kháng.

Nếu Campari thật muốn làm gì đó với cô, cô thật sự không còn biện pháp nào khác.

Campari cười khẩy một tiếng, dường như bởi vì không để ý dẫn đến co rút miệng vết thương, cảm giác đau đớn này khiến cho hận ý trên mặt cô nặng thêm.

"Đúng vậy, Orianko vĩ đại, cô độc đoán ở trong tổ chức lâu như vậy. Nhiều người đều phải chịu thiệt thòi dưới tay cô, tên Bourbon kia cũng suýt chút nữa bị cô giết chết vẫn luôn 'nhớ mãi không quên' cô đâu."

Kawaori Rino đã hiểu.

Ồ, hoá ra là Bourbon "dụ" cô ta tới.

Campari không thích vẻ mặt khinh thường của Kawaori Rino, nó sẽ khiến cô cảm thấy mình vẫn như là con cá trê bị Orianko tóm cổ không thể động đậy.

Rõ ràng bây giờ cô mới là đồ tể đang cầm con dao trong tay!

"Máu trong cơ thể quý giá hơn bất cứ thứ gì trong người cô, nhưng khuôn mặt của cô thì không quan trọng đến thế nhỉ?" Campari nắm chuôi dao.

Khi ánh sáng lạnh lẽo chiếu vào má Kawaori Rino, một tiếng nổ "rầm" đột nhiên phát ra từ cửa ngoài của khoang thí nghiệm.

Âm thanh này chính là miếng dán phát nổ mà Kawaori Rino đặc biệt thích dùng.

Lực sát thương cũng không lớn, nhưng có thể dễ dàng phá hỏng các khoảng trống giữa một số khung cửa.

Campari còn chưa kịp phản ứng lại thì cánh cửa dẫn vào khoang thí nghiệm đã bị hai người đá tung ra.

Vụ nổ tạo ra bụi có mùi hóa chất ở cả hai bên khe cửa, hai bóng đen bay ra khỏi đám bụi.

Tốc độ của hai cái bóng này cực kỳ nhanh, phối hợp cực kỳ tốt.

Khi phản ứng lại, Kawaori Rino cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng người trong chốc lát đã biến làn sương mù xám xịt thành cơn lốc xoáy.

Một người duỗi tay giữ Campari trước mặt Kawaori Rino, với mũi dao cách tròng mắt Kawaori Rino chưa đến 5mm.

Sử dụng một động tác nhỏ tiêu chuẩn, người đó ấn Campari xuống khoang giường bên cạnh, thuận tiện móc chiếc còng trong tay ra, đáp trên tay Campari.

Campari đều còn chưa kịp hét lên thì đầu của cô ta đã bị khẩu Smith & Wessson M37 ấn vào.

Matsuda Jinpei cắn điếu thuốc giữa môi, ôn tồn nói cho Campari: "Trật tự đi, tôi mắc hội chứng khiến tôi phải bóp cò mỗi khi bị tiếng ồn làm phiền đấy."

Mà một người khác tay nắm giữ mũi dao.

Lưỡi dao sắc bén cắt vào lòng bàn tay.

Dòng máu ấm áp hòa cùng với sự hỗn loạn tột độ bị kìm nén của người đó nhỏ xuống má Kawaori Rino, khiến những giọt nước mắt ướt đẫm trong mắt cô trượt xuống khóe môi run rẩy và hai bên mặt.

"Hiro......" Giọng cô như nghẹn lại.

Máu của Morofushi Hiromitsu đã biến làn da có thể coi là cơ tuyết của cô thành một cành hoa xinh đẹp.

Anh ném con dao găm trong tay đi, dùng lòng bàn tay sờ soạng lau đi vết máu trên má Kawaori Rino, ôn nhu nói: "Món canh cá ngày hôm qua hương vị như thế nào?"

Rất ngon.

Chỉ là, em rất nhớ anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro