Chương 101: Đã từng
Lần này, Kawaori Rino đã liều mạng thách thức Boss.
Cũng là lần đầu tiên khiến cho Boss tức giận sau mười lăm năm Kawaori Rino gia nhập tổ chức.
Cùng ngày, thành viên trong tổ chức đều biết Kawaori Rino phá hủy kho trang bị máu vô cùng quan trọng. Những thiết bị này không chỉ là thiết bị y tế mà tổ chức đã dày công trau dồi trong nhiều năm qua. Nó cũng là nguồn truyền máu cần thiết khi Boss bị bệnh, đồng thời cũng là nguồn cần thiết cho các nhà khoa học tổ chức tương lai khi phát triển thuốc.
Đối tượng nghiên cứu thí nghiệm cần phải là máu tươi mới tiến hành phối trí cùng nghiên cứu.
Những túi máu đó toàn bộ đều là từ trên người Kawaori Rino lấy ra, cũng là vì nhóm máu P quá hiếm thấy, tổ chức cũng không dám tùy tiện trực tiếp đem người duy nhất có cùng nhóm máu với Boss làm đối tượng thí nghiệm.
Đương nhiên, đây cũng là chuyện sớm muộn mà thôi.
Chờ khi thuốc được nghiên cứu phát minh thành công, trước khi đưa cho Boss dùng, khẳng định sẽ tìm một thực nghiệm thể cho dùng trước.
Cho dù những kiếp trước đều không có nghiên cứu phát minh thành công loại thuốc này.
Nhưng cũng không đại biểu mọi chuyện sau này sẽ phát triển y như trước.
Kawaori Rino nằm ở khoang thí nghiệm của tổ chức, nhìn toàn bộ thế giới đều là màu trắng lạnh lẽo, bắt đầu nghĩ.
Nếu những lần luân hồi trước, tổ chức không có diệt vong, cô không có bị Bourbon giết chết, kết quả cũng sẽ không quá tốt đẹp.
Sau khi Kawaori Rino xâm nhập kho số 3, phá nát cái hộp cabin cung cấp oxy bảo trì máu luôn tươi mới, rạch nát tất cả các túi máu có ở đó, cô đã bị người của tổ chức đưa tới một nơi bản thân mình hoàn toàn không biết.
Bên trong tổ chức còn xây dựng rất nhiều mật đạo đặc thù.
Kawaori Rino suy đoán bản thân có thể là bị đặt ở một nơi cùng loại với khoang thuyền linh tinh gì đó.
Bởi vì khi cô bị bịt kín đôi mắt mang tới đây, bên tai nghe được thanh âm sóng biển cùng với tiếng còi nơi khoang tàu.
Tứ chi cô đều bị xích chặt, cánh tay được cột ngang sang hai bên, hai chân bị giam cầm ở một cái cột thẳng tắp.
Cả người thoạt nhìn giống như là một cái chữ thập.
Giống như Chúa Jesus bị đóng đinh ở trên giá chữ thập vậy.
Cô bảo trì cái tư thế này đã bốn năm ngày, bị nhốt ở cái địa phương này cũng đã bốn năm ngày.
Ngày thường người tới nơi này đều là thành viên trong tổ chức, căn bản là cô không quen biết.
Đại khái là vì thay Boss giám thị cô, không để cô chết nhanh như vậy.
Ngày đó, hành động của Kawaori Rino ở kho số 3 khiến tất cả mọi người đều cho rằng Boss nhất định sẽ xử lý cô.
Ngay cả chính Kawaori Rino cũng cảm thấy ngày đó cô là hẳn phải chết.
Nhưng Kawaori Rino nằm ở chỗ này vài ngày mới hiểu được, chính mình vẫn là xem thường sự chấp nhất đối với thuốc của Boss.
Tổ chức tìm nhiều năm như vậy, Talisker giúp Boss tìm kiếm thời gian dài như vậy, thật vất vả tìm được một kẻ có nhóm máu P, sao có thể dễ dàng như vậy liền loại bỏ đi đâu.
Trước đây Kawaori Rino cho rằng bởi vì không biết chuyện này, cho nên tổ chức sẽ nuôi cô, để cô làm một cái thành viên bình thường của tổ chức ở bên ngoài tiếp nhận nhiệm vụ, làm nhiệm vụ.
Mà hiện tại Kawaori Rino đã biết chuyện này, hành vi cũng tỏ vẻ thái độ của cô đối chuyện này, tổ chức tất nhiên sẽ không lại đem cô thả ra.
Cho nên, cô cứ như vậy, bị trở thành một cái đối tượng thí nghiệm chân chính, nhốt ở một cái khoang đến không gian hoạt động cũng không có.
Mỗi ngày sáng trưa chiều sẽ có nhân viên thí nghiệm tới đây xem xét tình trạng của cô, còn có dấu hiệu của sự sống hay không, tiêm vào mạch máu cô một ít đồ vật kỳ quái, sau đó kiểm tra đơn giản mới rời đi.
Vermouth nói là dịch dinh dưỡng giúp các cơ năng của cơ thể hoạt động bình thường, không tổn hại đến cơ thể để cô yên tâm.
Kawaori Rino châm chọc nói: "Nói cái gì vì bảo đảm thân thể của tôi cơ năng hoạt động bình thường, nói trắng ra là chính là muốn tôi tiếp tục ở chỗ này làm kho máu di động chứ gì. Ở chỗ này giả làm cái gì đường hoàng? Giả mô giả dạng, ghê tởm muốn chết."
Máu tích trữ mười lăm năm đã không còn nữa. Bây giờ khẳng định sẽ trông giữ cô thật chặt chẽ.
Kawaori Rino chết lặng nằm ở trên dụng cụ lạnh băng.
Cô bị nhốt bao lâu, đã bao nhiêu lâu không có ăn qua đồ ăn.
Thật ra cũng không phải vì muốn dùng phương thức này để kết thúc sinh mệnh, bởi vì Kawaori Rino biết tổ chức bên trong có rất nhiều chuyên gia y học, tuyệt đối không có khả năng nhẹ nhàng để cho cô chết.
Kawaori Rino chỉ là đơn thuần không muốn ăn, cũng không muốn ăn bất cứ thứ gì từ tổ chức.
Chính mình một con ngốc mấy ngày nay cô đều suy nghĩ, nếu cứ như vậy bị tổ chức giết chết liệu còn có thể tái sinh nữa hay không, nếu cô có thể lại tỉnh lại từ chỗ ngồi ở tổ tài vụ, chuyện đầu tiên cô làm chính là đi tìm Morofushi Hiromitsu, nói với anh rằng cô đã nhận ra anh chính là cậu bé câm mười lăm năm trước.
Thuận tiện nói cho Hiromitsu bảy người mất tích anh vẫn luôn điều tra kia đều biến thành đối tượng thí nghiệm của tổ chức, cô cũng là đối tượng thí nghiệm tương lai của tổ chức.
Hiromitsu sẽ tin tưởng sao?
Kawaori Rino không biết, nhưng cô thật sự sắp chống đỡ không nổi nữa.
Thời gian dài đói khát làm dạ dày cô cuộn tròn, thường hay co rút đau đớn, loại co rút này giúp Kawaori Rino duy trì trạng thái tỉnh táo trước mấy lần suýt chút hôn mê.
Cô đói bụng.
Muốn ăn cơm Hiro làm.
"Cạch --" cửa lớn cabin mở ra, tấm sắt trên mặt đất lôi kéo phát ra âm thanh hơi chói tai.
Một đạo ánh sáng chiếu vào, bóng người từ ngoài cửa đi tới.
Người kia đứng ở cửa, nhẹ nhàng mà thở dài.
Kawaori Rino không có mở mắt ra cũng biết là ai: "Tới làm gì? Xem tôi đã chết chưa à?"
Vermouth bị Kawaori Rino nghẹn một câu có chút bất đắc dĩ: "Cô không ăn cái gì nhiều ngày như vậy, còn có sức mắng chửi người chứng tỏ dịch dinh dưỡng tổ chức nghiên cứu phát minh quả thật cũng không tệ lắm."
Kawaori Rino hừ một tiếng, vẫn không trợn mắt, nhưng là cô ngửi thấy được một hương vị đồ ăn rất thơm, cảm giác như là canh cá hồi nóng hổi.
Trước đây Hiro đã làm một lần cho cô, bởi vì cô không thích ăn tỏi nhuyễn cùng rau thơm nên Hiro đã dùng gia vị đặc biệt, thêm chanh cùng mật ong, cô ăn ngon miệng ăn tận ba chén.
Kawaori Rino không tiền đồ mở bừng mắt, nhìn Vermouth đem cái hộp kia đặt ở bên cạnh tay cô, sau đó không biết ấn cái nút gì ở phía dưới cabin này.
"Lạch cạch --" vòng xích giam cầm đôi tay Kawaori Rino buông ra hoàn toàn rơi vào bên trong khoang giường.
Tổ chức bên trong đều biết Kawaori Rino hung tàn lại linh hoạt, không dám dễ dàng mở trói cho cô. Có thể đem Kawaori Rino đưa tới cái khoang thí nghiệm này cũng là vì lúc ấy Kawaori Rino ở trong kho số 3 bị một đống súng chĩa vào, không thể động thủ.
Người trong tổ chức bày mưu cho Boss, lại không dám thật sự nổ súng với Kawaori Rino.
Cô cũng hoàn toàn không để ý đến mạng mình, hoàn toàn mang ý tự sát nổi điên lên, phải có nhân viên thí nghiệm tiến đến bắt ép tiêm cho cô một liều thuốc an thần mới khiến cô bình tĩnh.
Vermouth cũng chỉ mở còng tay ra để Kawaori Rino có thể tự mình ăn cơm mà thôi.
Kawaori Rino không ăn, tiếp tục nằm ở trên khoang giường, trở mình đưa lưng về phía Vermouth.
Vermouth đứng ở bên cạnh cô, nhìn bóng dáng đứa nhỏ này mấy ngày nay bởi vì không ăn cơm mà càng thêm gầy ốm, rất muốn đi qua duỗi tay sờ mái đầu đỏ của Kawaori Rino, nhưng lại sợ con nhóc điên này quay đầu lại trở tay bóp chết mình.
Con bé tuyệt đối làm được.
Cho nên Vermouth chỉ là đem hộp đựng canh đặt ở nơi Kawaori Rino duỗi tay là có thể sờ đến, mà chính mình đứng ở một cái vị trí tương đối an toàn.
Hai người đã từng là hai người phụ nữ hoành hành ở trong tổ chức không bị ngăn trở, ở quá khứ mười lăm năm qua đã vô số lần mặt đối mặt, tâm tình liêu tâm, lần đầu tiên đơn độc gặp mặt lại cảm thấy xấu hổ như bây giờ.
Có thể nói, Kawaori Rino là Vermouth một tay nuôi lớn.
Đối với một ít tâm tư nhỏ của Kawaori Rino, Vermouth cũng hiểu biết ít nhiều.
Thật lâu sau, Vermouth thở dài.
"Cô thực sự thích cậu ta như vậy sao?"
"Chuyện của nhà cô à." Kawaori Rino đem mặt chôn càng sâu hơn một chút.
"Tôi trước kia...... Cũng thực thích một người. Bất quá, tôi bị anh ta lừa thật thảm." Ngữ khí Vermouth nghe tới cũng không có biến hoá quá lớn, nhưng lại cảm thấy âm cuối mang theo điểm khóc nức nở. "Con nhóc điên nhà cô chỉ biết mười lăm năm trước Boss bởi vì gián điệp Canada đột nhập suýt chút nữa thì chết nên mới gặp được cô đúng không, không có ai nói cho cô gián điệp kia là ai. Nói thực ra, chính là người mà tôi tâm tâm niệm niệm. Cô muốn nghe chuyện xưa của tôi và anh ta không?"
Vermouth nhìn thấy bả vai Kawaori Rino hơi hơi hướng lại một chút, cô cất giọng nói: "Anh ta tên là Vadik Loggins, mật danh trong tổ chức là Granquinch. Là người phụ trách của tổ chức, cũng là tổ hành động. Là tôi giới thiệu anh ta vào tổ chức. Lần đầu tiên tôi gặp anh ta là khi anh ta đang hát trên đường phố. Anh ta có một đôi mắt vàng trong veo và mái tóc dài ngang vai màu vàng nhạt mượt mà được buộc lại bằng một chiếc dây buộc tóc màu đen, giống như vua sư tử trong rừng rậm. Giọng hát của anh ta rất hay và lôi cuốn, giống như tiếng gầm trầm thấp của sư tử. Anh ta nói rằng tôi là quả táo tươi ngon nhất mọc trong rừng, nơi tôi đã ở cùng anh ấy nhiều ngày đêm. "
"Nhưng sau đó tôi mới biết anh ta là chuyên gia tình báo của CSIS ở Canada, thông tin của tôi đã nằm trong tầm kiểm soát của anh ta từ lâu. Và anh ta đã có gia đình ở Ý, thậm chí còn có hai cô con gái. Mục đích tiếp cận tôi là thông qua tôi để thâm nhập vào tổ chức, anh ta gần như đã giết chết tôi..."
Kawaori Rino biết rằng Vermouth muốn thông qua bản thân nói cho cô biết kết cục của mình và Morofushi Hiromitsu.
Nhưng Vermouth hoàn toàn không biết Morofushi Hiromitsu đã làm gì cho cô ở bốn thế giới song song khác mà không ai biết ngoại trừ cô.
"Cô có tin rằng có sự tái sinh của linh hồn trên thế giới này không?" Kawaori Rino mở miệng.
Toàn bộ khoang thí nghiệm im lặng một lúc lâu.
Lâu đến mức Kawaori Rino tưởng rằng Vermouth đã đi rồi, cô mới lặng lẽ nói: "Không tin."
Kawaori Rino thầm nghĩ, đúng rồi, tôi biết.
Họ đều không tin vào sự tái sinh của cô, vậy ai sẽ tin vào một điều quá đáng như vậy?
Nhưng nếu không phải kiếp trước, Kawaori Rino cũng sẽ không tin tưởng Morofushi Hiromitsu đến như vậy.
Vermouth nói: "Tôi từng tưởng rằng mình đã gặp được những vị thần cứu rỗi thế giới, nhưng thực chất đó chỉ là lời nói dối do giới quý tộc bịa đặt mà thôi."
Vermouth đã nói điều này vô số lần với Kawaori Rino suốt mười lăm năm qua.
Bọn họ đều là người bị các vị thần bỏ rơi.
Kawaori Rino ở trong lòng nói, à không, vị thần của cô không có bỏ rơi cô.
Vermouth rời đi, chỉ để lại hộp cơm trưa vẫn tỏa ra mùi hương mà Kawaori Rino thấy rất quen thuộc.
Mùi này gợi nhớ lại quá khứ của Kawaori Rino cùng Morofushi Hiromitsu.
Cô vẫn đưa tay ra và mở nắp.
Mùi thơm ngon của cá phả vào mặt khiến Kawaori Rino choáng váng.
Cô nhìn thấy một lát chanh nổi trên mặt canh, tỏa ra mùi chua ngọt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro