Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 100: Kẻ ăn thịt

Kawaori Rino trước nay cũng không biết tổ chức còn có một chỗ như này.

Trước đây cô vẫn luôn cho rằng, kho số 3 hẳn là không khác nhiều so phòng bệnh bình thường, là nơi Boss dưỡng bệnh trị liệu mà thôi.

Nhưng cho đến khi Kawaori Rino xông vào, thấy được đồ vật bên trong mới biết được nguyên lai bản thân mình ở tổ chức ngây người lâu như vậy, hiểu biết về tổ chức căn bản không đến một phần mười.

Nếu muốn lẻn vào phòng thí nghiệm của tổ chức có rất nhiều phương pháp.

Kawaori Rino lựa chọn phương thức dễ dàng bại lộ nhất, chính là đem người trông coi trực tiếp mang lại đây, buộc bọn họ mở cửa.

Trong kho số 3 căn bản là không phải phòng bệnh, cũng không có giường.

Chỉ có ba mặt tường, trên tường phủ đầy những túi máu dày đặc màu đỏ tươi có viết ngày tháng năm cụ thể bằng tiếng Anh đặc biệt.

Mỗi túi máu được nối bằng một ống kỳ lạ với một chiếc hộp khổng lồ ở giữa phòng.

Cái hộp kia cao ngang nửa người, giống một cái quan tài nhỏ, không biết bên trong cất giấu cái gì, chỉ mơ hồ biết rằng nó có thể liên quan đến thiết bị y tế được các nhà khoa học trong tổ chức nghiên cứu.

Không khí trong phòng so với bên ngoài lạnh lẽo hơn bao nhiêu.

Có lẽ là bởi vì nơi này ngày thường căn bản không có người đi vào.

Nơi nơi đều tản ra một tầng tuyết mỏng.

Cả căn phòng được bao phủ bởi một bức màn tối tăm của thời kỳ trước cơn bão.

Lúc Kawaori Rino tới, bên ngoài đã tí tách mưa.

Trên người cô có mang theo ẩm ướt.

Những cái ẩm ướt đó thấm vào trong cốt tủy của cô và biến thành máu chảy.

Những túi máu treo trên tường đó còn nguyên độ ấm như trong cơ thể người.

Là cái hộp cabin cao nửa người kia cung cấp độ ấm.

Ở bên cạnh hộp cabin bày một hòm giữ đồ quen mắt, chính là chiếc hòm Mizunashi Rena mang từ Tateyama về.

Đồ vật Talisker muốn chuyển giao cho tổ chức.

Kawaori Rino bước tới và thấy trong hộp có rất nhiều mẫu giống với túi máu trên tường.

Ánh sáng mỏng manh trong phòng chiếu vào mặt ngoài màng túi máu trên tường, giống như một lát cắt mỏng của trái tim, bao bọc lấy nguồn cung cấp máu.

Đầu óc cô trống rỗng, cô đứng bên trong, nhìn những bức tường phủ đầy túi máu tứ phía, biết rằng máu trong đó đều là của cô.

Là máu rút ra từ trên người Kawaori Rino cô mười lăm năm nay.

Cái hộp cabin lớn kia là để cung cấp oxy và duy trì máu tươi sống, mỗi một ống được nối với một túi máu khiến chúng dường như vẫn còn sống trong cơ thể con người.

Kawaori Rino bỗng nhiên nhớ tới bản thân sau khi vào tổ chức được ba năm, cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy Gin.

Ba năm này từ 5 tuổi đến 8 tuổi, Kawaori Rino liền học được một câu.

Nếu không muốn để cho người khác bắt nạt mình, nhất định phải biến thành đối tượng khiến cho ai nhìn cũng phải sợ hãi. Cho nên ba năm ấy, Kawaori Rino đã mấy lần khiêu khích người khác.

Cô lớn lên từ máu và nắm đấm.

Mà thời điểm khi nhìn thấy Gin, Vermouth nói đứa nhỏ này cũng là đối tượng mà Boss đặc biệt xem trọng.

Kawaori Rino khinh thường nhìn lại, khiêu khích Gin khiến cho hai người bạo phát một hồi không đâu vào đâu lao vào đánh nhau.

Nháo tới chỗ của Boss, Kawaori Rino cho rằng người chủ động gây hấn là cô sẽ bị Boss trừng phạt, cô một chút đều không sợ hãi.

Đối với Kawaori Rino mà nói, tử vong chỉ là chuyện sớm muộn.

Nhưng là thái độ của Boss ngay lúc đó làm Kawaori Rino vô cùng chấn động, cũng rất cảm động.

Boss trách cứ Gin, bảo Gin xin lỗi Kawaori Rino, hơn nữa còn hỏi Kawaori Rino có bị thương hay không.

So với ngôi nhà địa ngục trước kia lúc năm tuổi, đây là đãi ngộ mà Kawaori Rino chưa từng có bao giờ.

Lúc ấy Boss vươn tay vuốt ve đầu Kawaori Rino, dùng khăn tay màu đen sang quý lại sạch sẽ của ông, nhẹ nhàng lau đi vết máu trên mặt Kawaori Rino.

Ông ấy nói: “Orianko, đối đãi địch nhân nếu không một kích trí mạng khiến nó hoàn toàn không có cơ hội lật lọng cắn con thì phải âm thầm tùy thời, không cần hành động thiếu suy nghĩ. Con đối với ta mà nói là đứa bé rất quan trọng, ngàn vạn đừng để bản thân rơi vào nguy hiểm.”

Trước khi gia nhập tổ chức.

Kawaori Rino mỗi ngày đều vượt qua bao trận đòn gậy để sống, chưa ai nói với cô rằng cô là một sự tồn tại quan trọng.

Thì ra, nguyên nhân cô quan trọng chính là bởi vì cô là một phần nghìn hiếm lạ kia.

Bên ngoài kho số 3 kho truyền đến tiếng bước chân xao động, nghe động tĩnh đại khái là mấy người kia tới đây.

Kawaori Rino đem cửa kho số 3 khoá lại từ bên trong, người bên ngoài không vào được, cho dù có chìa khóa cũng chỉ có thể ở bên ngoài nhìn Kawaori Rino đứng ở bên cạnh cái hộp cabin này không nói một lời nhìn những người đó đứng ở bên ngoài.

Vermouth dẫn đầu đám người, Kir cùng Bourbon đều đi theo phía sau, bên cạnh còn có Vodka và một vài nhân vật râu ria không đáng nhắc tới.

Đại khái bảy tám người, Rum và Gin đều không ở đây.

Cũng may mắn bọn họ đều không ở đây.

Nếu bị chế giễu, Kawaori Rino đại khái sẽ càng phẫn nộ, cô đã nghĩ như vậy.

Vermouth đứng ngoài cửa kính, đưa tay gõ vào tấm kính chống cháy nổ trước mặt.

Lúc trước xây dựng nhà kho số 3 này chính là vì bảo đảm bất trắc, chọn loại kính kết cấu giống như kính chống đạn. Hơn nữa hiệu quả cách âm cũng rất tốt, Kawaori Rino chỉ có thể nhìn thấy miệng Vermouth lúc đóng lúc mở, từ khẩu hình mà phán đoán tựa hồ là bảo cô nhanh chóng mở cửa ra.

Kawaori Rino không có hành động nào mà chỉ nhìn mấy người bên ngoài cửa kính, cùng với một ông lão đẩy xe lăn tới.

Bourbon cùng Kir đều vô cùng kinh ngạc, bọn họ cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Ông Trùm của tổ chức.

Toàn bộ bên trong tổ chức có bao nhiêu là thành viên đạt được mật danh cùng thành viên chủ chốt, thành viên bình thường muốn nhìn thấy Boss chính là trời cao khó với tới.

Nhưng hôm nay Boss bởi vì chó điên chính mình nuôi dưỡng mười lăm năm này mà không thể không ra mặt.

Trong tay Boss cầm một cái giống với điều khiển từ xa, ông ta đem miệng nhắm ngay chỗ nói chuyện của điều khiển từ xa ấn xuống cái nút màu đỏ. Kawaori Rino nghe được thanh âm ồn ào bên ngoài.

“Orianko, mở cửa, mọi chuyện không phải như con nghĩ đâu.”

Thanh âm Boss vẫn giống như mười lăm năm trước.

Nghe không ra cái gì hỉ nộ ái ố.

Nhìn vẻ mặt thì thấy ông ấy trìu mến như một người cha yêu thương.

Nhưng Kawaori Rino lại cảm thấy trong lòng trống rỗng.

Cô ngẩng đầu nhìn lên nơi phát ra thanh âm trên trần nhà, lúc ngẩng đầu lên phía tóc dài bên phải sượt qua sườn mặt lạnh lẽo tê dại của Kawaori Rino.

Loại cảm giác này dường như đã qua mấy đời.

Khiến cho Kawaori Rino thiếu chút nữa đã quên mất chính mình lần này tái sinh, cũng từng nghĩ tới khi tổ chức huỷ diệt có thể lưu lại cho Boss một cái mạng, không uổng phí ông ấy nuôi dưỡng mình mười lăm năm.

Nhưng là, nhưng là……

“Các người tại sao phải phải giết anh ấy?” Kawaori Rino hỏi lại.

Tất cả mọi người biết Kawaori Rino nói “Anh ấy” là ai.

Nhưng tất cả mọi người không thể không giả bộ hồ đồ.

Kawaori Rino cũng tự trả lời.

“Là bởi vì anh ấy vẫn luôn muốn biết bí mật trên người tôi là cái gì mà khiến cho tổ chức không thể để chuyện này cho bất kỳ kẻ nào phát hiện, cho nên tổ chức cần phải giết anh ấy, đúng không?”

“Là bởi vì anh ấy vẫn luôn muốn cho tôi hiểu rằng, tổ chức cũng không phải nhà của tôi. Tổ chức không thể cho phép bất kỳ người nào đem cái ngân hàng máu di động này đi, cho nên tổ chức cần phải giết anh ấy, đúng không?”

“Cũng là vì vô số lần lựa chọn, anh ấy đều kiên định không hề thay đổi chọn tôi, cho nên tổ chức cần phải giết anh ấy, đúng không?”

Mọi người đứng ngoài kính đều thấy khuôn mặt của thiếu nữ tóc đỏ trong phòng trông giống như một đống đổ nát sau khi bị phá hủy.

Cô giống như là một sinh vật thể không có bất kỳ dấu hiệu nào của sự sống, có một loại tùy thời tùy chỗ đều có khả năng tan biến.

Giờ này khắc này

Ánh sáng mỏng manh bên ngoài kho số 3 chiếu trên mặt cô giống như sương mù mờ mịt.

Thời gian từng sợi từng sợi dệt thành một tấm lưới đánh cá khổng lồ, quấn trọn lấy cơ thể hơi run rẩy của cô.

Morofushi Hiromitsu vẫn luôn điều tra chuyện dân cư Tokyo mất tích.

Không chỉ có như thế, anh ấy cũng đem bảy người dân mất tích kia cùng Kawaori Rino tiến hành điều tra.

Nếu Kawaori Rino không phải bởi vì chính mình có nhóm máu P này. (Nhóm máu P này là viết tắt của particular: đặc biệt, ngoại lệ)

Kết cục của cô có phải sẽ giống với bảy người mất tích hay không, đến nay đang ở chỗ nào không rõ, không biết sống chết?

Từ góc độ của Morofushi Hiromitsu mà nhìn đại khái là cái dạng này, cho nên anh mới vội vàng muốn đem Kawaori Rino mang đi đến như vậy.

Đúng rồi.

Tất cả đều là vì Kawaori Rino, Morofushi Hiromitsu đã phải đưa Kawaori Rino đi ngay cả khi danh tính của anh bị lộ trong nhiều lần tái sinh.

Vậy mà

Cô đã làm cái gì?

Bốn kiếp trước đó cô đều bán đứng Morofushi Hiromitsu, lừa gạt và làm anh tổn thương, đều vào giờ này khắc này biến một thanh kiếm bén nhọn đâm vào tim cô.

Đem xé mở cái trái tim mỏng manh đang nhảy lên kia chia năm xẻ bảy.

Vermouth bắt đầu cảm giác được mọi chuyện dần phát triển theo hướng nghiêm trọng, cô nhìn Kawaori Rino giống như ngày càng điên cuồng, đứng ở bên ngoài cửa kính liều mạng kêu gọi Kawaori Rino.

Nhưng cửa kính cách âm thật sự quá tốt.

Kawaori Rino chỉ có thể mơ hồ nghe được giọng Vermouth truyền đến từ bộ đàm trong tay Boss

“Orianko, Scotch là nằm vùng, là phản đồ, lời hắn nói cô cũng có thể tin tưởng sao? Hắn đi vào nơi này chính là vì điều tra tổ chức, mà cô chẳng qua là điều đầu tiên mà hắn điều tra thôi, cho dù tổ chức nhiều năm vẫn luôn gạt cô chuyện này, nhưng cũng không có bạc đãi cô……”

Kawaori Rino có chút bật cười.

“Đúng vậy, tổ chức không có bạc đãi tối, vẫn luôn dung túng tôi, vẫn luôn bảo hộ tôi, vẫn luôn để tôi ở trong một phạm vi theo dõi tùy phát tính tình. Đem tôi trở thành một con chó săn bị dây thừng buộc chặt, trở thành 'khứu giác' cùng với người cung cấp máu cho tổ chức, các người chưa từng đã dạy tôi, nên làm như thế nào để trở thành một con người.”

Mà hiện tại, có một người nói cho cô, làm như thế nào để trở thành con người.

Người này, còn bởi vì muốn giúp cô sau khi trở thành con người không bị đám người nuôi chó săn này mạt sát.

Vì cái gì cơ chứ!?

Chỉ bởi vì, cô là cái một phần nghìn hiếm thấy kia thôi hay sao?

“Sống thời gian dài như vậy, tôi cũng không biết chính mình là ai.”

Kawaori Rino cảm thấy thật sự rất buồn cười.

Cô là Kawaori Rino sao?

Cái họ Kawaori này là họ của cái người đã sinh ra cô kia, đến cha mình là ai cô cũng không biết.

Sống thời gian dài như vậy.

Tôi không phải là tôi.

Kawaori Rino đuôi mắt hơi giương lên, sợi tóc màu đỏ đáp ở trên khuôn mặt đầy ý cười của cô, cô như là một con rối bị chọc phải huyệt cười, toàn thân, mỗi một chỗ đều bởi vì cười to mà run rẩy.

Bên ngoài mọi người đều gọi cô.

Orianko.

Orianko……

Cô không phải Orianko, cô cũng không phải Kawaori Rino, cô chỉ là một con mãnh thú bị thế giới màu đen nuôi dưỡng.

Đối với con mãnh thú này, tổ chức cũng chỉ có lợi dụng cùng nuôi dưỡng mà không có tình cảm.

Tất cả mọi người nhìn thấy, Kawaori Rino gỡ xuống bao tay màu trắng, từ bên hông rút ra một con dao ngắn màu bạc.

Dưới ánh mắt ngạc nhiên và sửng sốt của Vermouth, cô dùng tay trái cầm cán dao và đi về phía tương treo túi máu.

Cô đi từ nơi có ánh sáng yếu đến khu vực tối, giơ con dao ngắn lên bằng đôi tay không còn hơi ấm này rạch nát từng túi máu.

Trong phòng truyền đến tiếng rống giận sắc bén.

—— “Orianko! Dừng tay!”

Cảm xúc của Boss trong nháy mắt này cũng bị điều động lên, ông ta nhìn những túi máu chứa oxy mà Talisker đã bỏ ra số tiền khổng lồ để mua cho tổ chức từ nước ngoài, sau khi mỗi túi máu được mua về đều được tổ chức thí nghiệm cải tiến và thiết kế bảo lưu.

Những túi máu dự trữ này không chỉ dành cho Boss mà chúng còn có thể được lấy ra và sử dụng bất cứ lúc nào sau một tai nạn vật lý.

Đó cũng là do tổ chức cần tích hợp thuốc vào đĩa petri chứa máu loại P để khám phá những thay đổi và kết quả thử nghiệm giữa các loại thuốc được nghiên cứu.

Trước khi có Kawaori Rino.

Talisker cũng thay tổ chức tìm không ít đối tượng có nhóm máu P, nhưng cuối cùng xác định cũng chỉ có một người là Kawaori Rino.

Điều này cũng có nghĩa là nếu trong tương lai loại thuốc này được phát triển thành công, các nhà nghiên cứu cho biết loại thuốc này phải được thử nghiệm trên người trước khi đưa cho Boss dùng.

Cho nên, Kawaori Rino cuối cùng còn có khả năng sẽ trở thành người thử thuốc cho Boss trong tình huống chính mình hoàn toàn không biết gì.

Nếu phải tính toán nghiêm túc mối liên hệ tình cảm giữa những người này, đối với Kawaori Rino, Vermouth vẫn là bất đồng.

Trước khi Kawaori Rino trở thành thành viên của tổ hành động, cô vẫn luôn được Vermouth nuôi dạy.

Vermouth thấy được quá trình Kawaori Rino trưởng thành, cho nên cô cũng biết Kawaori Rino sau khi biết chuyện sẽ phản ứng như thế nào.

Dây buộc "chó điên" cứ như vậy bị chặt đứt.

Kawaori Rino đem mỗi một dao đều chọc sâu vào từng túi máu, bên trong đó đều là máu của cô.

Từng giọt máu ấm áp từ nơi bị rạch dần biến thành một cái cột nước nhỏ.

Tí tách tí tách xối lên trên chiếc váy hai dây màu đen trên người Kawaori Rino, đem da thịt trắng nõn lỏa lồ bên ngoài của cô đều biến thành màu đỏ tươi.

Độ ấm của máu vẫn còn, hoàn toàn giống như độ ấm khi vừa bị lấy ra khỏi cơ thể.

Dao nhỏ của cô mỗi một nhát đều phá nát một cái túi máu.

Cái loại thanh âm tan vỡ này giống như là dao nhọn đâm thủng da thịt con người.

Mỗi một dao dường như đều là thọc lên chính Kawaori Rino, có một loại cảm giác đau đớn đến chết lặng.

Người bên ngoài vào không được, chỉ có thể nghiêm túc nhìn, máu từ những cái túi máu bên trong toàn bộ đều phun trào giống như những con thác nhỏ.

Tất cả tưới lên trên người Kawaori Rino, kia không đếm được có bao nhiêu máu ở trên người cô.

Kawaori Rino từ đuôi lông mày đến khóe mắt đều tràn ngập một loại màu xám trắng tĩnh mịch, cô mở đôi tay, hứng lấy những giọt máu nguyên bản đều là máu chảy xuôi trong cơ thể cô.

Mọi thanh âm đều im lặng trong cột nước lan tràn, cô giết chết một người lại một người gọi là Orianko.

Máu tươi đầy đất.

Sự sụp đổ sâu trong con ngươi của cô được phản chiếu màu đỏ, biến thành ngọn lửa nóng chảy, xé toạc ánh sáng và sương mù.

Vermouth ánh mắt tối sầm nhìn chó điên ngẩng cao đầu cười nhạo bọn họ.

Tiếng cười của con bé chói tai mà lại điên cuồng, từng âm thanh cuối cùng giống như những chiếc răng sắc nhọn đang gặm vào tai họ.

Vermouth biết rằng con chó điên này cuối cùng đã có được ý thức của con người và sẵn sàng cắn chủ nhân của nó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro