
Chương 44
Movie 1: Quả Bom Chọc Trời ( hết )
Bên trong rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tất cả mọi người đều nghi hoặc, nhưng chẳng bao lâu, họ sẽ biết được một tin tức không mấy tốt lành.
"Cái gì? Bom dư thêm một dây dẫn?" Mọi người kinh hãi tột độ.
"Đúng vậy," Thanh tra Megure vội vàng giải thích: "Theo lời nhóm gỡ bom, ban đầu việc hóa giải diễn ra rất thuận lợi. Nhưng đến phút cuối, đáng lẽ chỉ còn một dây đỏ, thì bất ngờ lại xuất hiện thêm một dây đỏ và một dây đen!"
"Cái gì???" Mọi người đồng loạt nghĩ đến lời của Moriya Teiji trước đó. Rõ ràng, đây là cái bẫy hắn cố tình để lại.
"Thêm một dây sao?" Ran lo lắng hỏi, "Chị ơi, có phải cần phải cắt cả hai dây không?"
"Không, không phải vậy," Yui nhẹ giọng nói: "Ran, trong hai dây này, một dây là để dừng kích nổ, nhưng dây còn lại chính là dây kích nổ thật sự. Nếu cắt nhầm, mọi thứ sẽ kết thúc."
"Vậy... giờ phải làm sao?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ran lập tức tái nhợt.
Thanh tra Megure lập tức quay sang nhìn Moriya Teiji, ép hỏi hắn. Nhưng đáp lại chỉ là nụ cười quái dị của kẻ biến thái này.
Thời gian dần trôi qua, bầu không khí càng lúc càng căng thẳng. Mọi người đều biết rằng không thể chậm trễ được nữa.
"Phải làm sao bây giờ? Chỉ còn 15 phút nữa thôi!" Megure sốt ruột hét lớn. "Ran-chan, Yui-chan, hai người có liên lạc được với Kudo không? Cậu ấy chẳng lẽ không có cách nào sao?"
Yui cúi đầu trả lời: "Tôi đã gửi tin nhắn cho cậu ấy, nhưng đến giờ vẫn chưa nhận được hồi âm."
Conan cũng căng thẳng nhìn đồng hồ, lẩm bẩm: "Bây giờ đã 23 giờ 48 phút... Yui, chị có nghĩ ra cách nào không?"
Yui nhíu mày: "Tôi cũng không biết nên cắt dây nào!" Rồi cô quay sang nhìn Moriya Teiji, người vẫn lạnh lùng không nói gì, chỉ thì thầm điều gì đó với chính mình.
Ánh mắt Yui vô tình dừng lại trên đôi môi của Moriya Teiji. Đôi môi hắn khép mở, giống như muốn nói điều gì, sắc mặt lúc sáng lúc tối dưới ánh đèn.
Yui bỗng nói: "Moriya Teiji, ông đúng là tàn nhẫn!"
Câu nói bất ngờ này khiến mọi người đều quay lại nhìn cô.
Yui tiếp tục: "Nhưng đôi lúc, ông cũng có chút nhân nhượng."
Mọi người đều ngạc nhiên, không hiểu ý Yui muốn nói gì.
Cô tiếp lời: "Ví dụ như... với người mà ông hận nhất là Shinichi. Ông cũng đã dành cho cậu ấy ba phút cuối cùng, đúng không?"
Nghe vậy, sắc mặt Moriya Teiji trở nên u ám. Những người khác nhìn nhau, không ai hiểu rõ ý tứ của Yui.
"Yui-chan, ý cháu là gì?" Thanh tra Megure hỏi.
Conan đột nhiên bừng tỉnh, kêu lên: "Chị Yui, ý chị là...?"
Yui nghiêm mặt nói: "Chẳng phải chúng ta đều biết rằng ban đầu Moriya Teiji đã lên kế hoạch để giết Shinichi và Ran sao?"
Thanh tra Megure lộ vẻ nghi ngờ: "Nhưng chuyện này cháu đã nói rồi mà?"
Yui gật đầu: "Đúng, cháu đã nói. Mọi người nghĩ lại xem, các quả bom trước đó được đặt ở đâu? Rõ ràng chúng có một trình tự. Đầu tiên, vụ nổ bên ngoài đã phong tỏa lối ra vào."
"Đúng vậy," thanh tra Megure nhớ lại, "Ban đầu vụ nổ nhằm mục đích bịt kín cửa ra."
"Chính xác," Yui tiếp tục, "Còn quả bom cuối cùng này, nếu Ran tối nay đi cùng Shinichi để hẹn hò, thì chắc chắn nơi này sẽ là điểm đến của hai người."
"Khoan đã!" Mori Kogoro chen ngang, "Yui, chẳng phải tối nay con nói sẽ đi xem phim khuya với Ran và cái cậu thám tử nhỏ kia sao? Sao giờ lại thành Ran đi cùng Shinichi?" Ông bùng nổ với vẻ mặt bực tức, rõ ràng không hài lòng khi nghe Ran đi cùng người khác.
Yui không để ý đến sự bất mãn của cha mình, tiếp tục phân tích: "Mọi người còn nhớ Moriya Teiji từng nói đây là món quà ông ta chuẩn bị cho Shinichi và Ran không? Trong hoàn cảnh này, Ran bị nhốt, Shinichi chắc chắn sẽ làm mọi cách để cứu Ran. Vì vậy, Moriya Teiji mới cố tình để lại ba phút cuối cùng."
"Ba phút cuối cùng sao?" Ran ngạc nhiên hỏi.
"Đúng vậy," Conan giải thích, "Đó là khoảng thời gian để chúc mừng sinh nhật và nói lời tạm biệt. Chính vì vậy, chị Yui mới nói Moriya Teiji cũng có chút nhân nhượng."
Sắc mặt Moriya Teiji càng lúc càng tối sầm.
"Nhưng tất cả điều đó thì liên quan gì đến việc chọn dây nào để cắt?" Ai nấy vẫn chưa hiểu rõ.
"Chính là liên quan đấy!" Yui nói lớn, "Mọi người nghĩ xem, bản thiết kế quả bom này từ đâu mà có?"
"Từ Moriya Teiji!"
"Chính xác," Conan tiếp lời, "Và ông ta cố ý mang nó theo bên người, mục đích là để ép Ran phải đưa ra lựa chọn cuối cùng!"
"Lựa chọn?" Cả nhóm nhìn Ran đầy hoang mang.
Yui khẽ xoa đầu Ran, nói: "Đúng vậy, Ran phải chọn. Giữa dây đỏ và dây đen, em sẽ cắt dây nào?"
Ran bối rối: "Em... em thích màu đỏ."
"Vậy thì cắt dây đen," Conan và Yui đồng thanh nói.
"Cái gì? Tại sao lại cắt dây đen?" Thanh tra Megure khó hiểu.
Conan hơi nhíu mày, nói: "Mọi người quên rồi sao? Moriya Teiji muốn giết chết chị Ran và anh Shinichi, làm sao ông ta có thể để sợi dây đỏ trở thành dây gỡ bom chứ!"
Yui tiếp lời: "Hơn nữa, màu đen tượng trưng cho cái chết. Đặc biệt trong tình huống này, người bình thường sẽ tránh xa màu sắc đó. Vì vậy, đây cũng có thể xem là ám chỉ kép của Moriya Teiji! Tôi nói đúng không, giáo sư Moriya Teiji?"
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Moriya Teiji, người giờ đây lộ vẻ bàng hoàng không dám tin.
Thanh tra Megure lập tức ra lệnh: "Cắt dây đen ngay!"
"Mọi thứ đã sẵn sàng!"
Thời gian trôi qua trong căng thẳng:
23 giờ 59 phút 58 giây.
23 giờ 59 phút 59 giây.
00 giờ 00 phút.
"Không có nổ!"
"Thật tốt quá! Không có nổ rồi!"
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, ôm chầm lấy nhau trong niềm vui mừng. Conan cũng thở phào, cuối cùng vụ án đã khép lại.
Ran tiến đến bên Conan, nhẹ nhàng nói: "Shinichi, chúc mừng sinh nhật cậu."
Nhìn nụ cười ngọt ngào của Ran, khuôn mặt Conan đỏ ửng: "Cảm ơn, Ran!"
Yui đứng từ xa, mỉm cười nhìn hai người. Cô không nói gì thêm, nhưng trong lòng cô cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Ngày hôm sau, ngày 4 tháng 5, cũng chính là sinh nhật của "thám tử học sinh tiểu học" – hay nói đúng hơn, Shinichi Kudo trong hình dạng Edogawa Conan.
Conan, trong bộ áo thun đỏ đáng yêu, tròn mắt nhìn món quà sinh nhật đặt trước mặt mình, khó hiểu hỏi:
"Đây là cái gì?"
"Quà sinh nhật!" Yui đáp, vẻ mặt nghiêm túc.
Ran đứng bên cạnh không nhịn được cười khúc khích, che miệng đầy tinh nghịch.
Conan nhìn kỹ hơn và khuôn mặt lập tức co giật. Trước mặt cậu là một chiếc bánh... nhưng không phải bánh sinh nhật thông thường, mà là một khối bánh nho khô khổng lồ!
Còn chưa kịp phản ứng, bên tai cậu vang lên giọng nói như quỷ mị của Yui:
"Conan-kun, không được kén ăn đâu ~~ phải ăn hết đấy ~~"
"Hả?!?!" Conan chỉ biết hét lên trong lòng, khuôn mặt nhỏ xị ra khổ sở, nhưng vẫn phải miễn cưỡng gật đầu đồng ý:
"Vâng..."
Trời ơi! Đây là món quà sinh nhật thật sự sao? Yui, cậu đang đùa tôi đấy à? Ôi, cuộc đời tôi thật thảm!
Thế nhưng, đúng là Yui rất biết cách "đánh một cây gậy rồi lại cho một trái táo ngọt".
Ngay trước khi đi học, Conan nhận được một món quà khác, lần này là một chiếc móc chìa khóa nhỏ xinh, trên đó có khắc chân dung Sherlock Holmes, đi kèm hình chiếc tẩu quen thuộc của vị thám tử huyền thoại.
"Cảm ơn Yui!" Conan lập tức quên sạch nỗi khổ tâm vừa trải qua với khối bánh nho khô. Khuôn mặt cậu rạng rỡ, nụ cười tươi tắn chẳng khác gì một bông hoa đang nở rộ.
Yui phẩy tay, mỉm cười nhẹ nhàng: "Không có gì, đây là quà mà một người bạn của tôi mang từ London về giúp. Cậu thích là tốt rồi!"
Conan nhìn chiếc móc chìa khóa trong tay, trong lòng tràn ngập niềm vui. Dù chuyện ngày hôm qua căng thẳng và nguy hiểm đến đâu, thì giây phút này, cậu vẫn cảm thấy thật ấm áp và đáng nhớ.
Sinh nhật năm nay, quả thật không tệ chút nào!
________________
Editor: Mới thua bài buồn quá mấy bạn iu ơi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro