
16. Tất cả đều là dối trá
"——!"
4567 hít một hơi thật sâu, sắp xếp lại ý thức hỗn loạn khi vừa hồi phục sau cơn ngạt thở. Cô nghĩ mình đã quay lại bể nước kín đó. Đôi tay quờ quạng sờ sờ cần cổ, chiếc vòng cổ lạnh lẽo như chiếc còng kim loại nhắc nhở cô về thực tại.
"...Chị cuối cùng cũng tỉnh rồi?!"
Miyano Shiho ngồi bên giường bệnh, vội vàng nắm chặt lấy bàn tay đang hoảng loạn của 4567. Miyano nhớ rằng trước khi ngất đi, cô đang nằm gục trên sàn, cả cơ thể lạnh giá không một hơi ấm, không có lấy một tim đập hay hơi thở.
Dù sớm đã biết rõ về thể chất đặc biệt của 4567, nhưng khi tận mắt chứng kiến sự hồi sinh kỳ diệu này, cô vẫn cảm thấy một luồng nhiệt dâng tràn trong lồng ngực.
Tuy nhiên, 4567 không nghĩ đến nhiều chuyện như vậy. Cô ngơ ngác nhìn người trước mặt—đây là lần đầu tiên cô tỉnh dậy và thấy có người nắm tay mình với gương mặt chất đầy sự lo lắng.
Gương mặt xinh đẹp của Miyano Shiho thấm mướt mồ hôi, khóe mắt hơi ướt và giọng nói run rẩy, lo lắng như thể sắp phát điên.
"Thật là một cảnh tượng đáng thưởng thức."
"...Gì cơ?"
4567 chỉ vừa hồi sinh lại sau cái chết một lần nữa, nhưng ngay khi mở mắt đã phải nghe thấy mấy lời nói kỳ quặc thế này là sao. Miyano thở dài một tiếng nặng nề, nhìn cái người trưởng thành đang ngơ ngác rồi lại thở dài một cách bất lực. Cô chỉ biết gãi đầu.
"Chị không sao rồi chứ?"
"Ừ, chỉ là thuốc mê thôi."
4567 đột nhiên nhớ ra điều gì đó, vội vàng nhìn đồng hồ. Đã ba giờ trôi qua.
Chỉ là ngạt thở thôi, đáng lẽ chỉ cần một giờ là cô tỉnh lại.
"Bị giật một phát mà cô ngủ hẳn ba tiếng luôn cơ đấy."
Kudo Shinichi đứng bên kia giường, khoanh tay, bên cạnh anh là hai người lạ mặt, nhìn bộ đồng phục họ mặc thì có lẽ là người của Anti-Crime.
Bị giật một phát?
4567 liếc trộm Miyano, có phải cô ấy nói với họ không? Tại sao?
"Chúng tôi đã thu hồi thi thể của cậu Koyama."
Người của Anti-Crime rút từ túi ngực áo vest ra một chiếc bút ghi âm và phát.
"Tôi thực sự chỉ đến tham quan thôi, tiếc là lại đúng lúc tiến sĩ Agasa không có nhà."
"Vậy thì đi thôi."
"Đợi đã."
"..."
"Xin lỗi, tôi làm cậu đau à?"
"Tôi chỉ hơi khát, có thể cho tôi một ly nước không?"
"Bút ghi âm đến đoạn này là hết, bây giờ xin vui lòng thuật lại chi tiết tình huống lúc đó."
4567 ngơ ngác đứng im tại chỗ, liếc nhìn Miyano Shiho lần nữa. Cô ấy đã ghi âm à ? Là lúc nào vậy?
"Koyama đã liên hệ với Miyano và nói rằng muốn đến tham quan một vài vật phẩm trong nhà của tiến sĩ Agasa, vì một vài lý do Miyano đã gọi cho tôi và muốn tôi cùng tới, thay vì đi cùng với Koyama thì tôi đã tới trước và cùng với Miyano ở nhà đợi cậu ta. Vừa bước vào, cậu ta đã nắm tay Miyano, và sau đó chúng tôi mới biết cậu ta dùng thủ đoạn đó để gây mê Miyano."
4567 cố gắng không để ý tới phản ứng của Miyano Shiho, vì nếu cô làm ra bất kỳ hành động nhỏ nào cũng sẽ trở nên đáng ngờ. Cô phải đảm bảo rằng lời khai của mình đủ chặt chẽ, không thể để có bất kỳ lỗ hổng nào.
"Cậu ta định dùng vũ lực với Miyano, nên tôi đã đấm cậu ta một cú. Trước khi bị điện giật ngất đi, tôi thấy Koyama định tấn công Miyano, và cô ấy buộc phải dùng dao của tôi để đâm cậu ta, sau đó thì tôi ngất rồi và không biết gì nữa."
Nếu Miyano muốn tố cáo rằng cô đang nói dối, 4567 sẽ không phàn nàn gì. Nhưng Miyano đã lựa chọn im lặng, cô không hề lên tiếng phản bác bất cứ lời nào của 4567.
Những gì họ đang làm hiện tại đều để che giấu việc 4567 đã chết một lần, và cái chết của Koyama chỉ là hành động tự vệ chính đáng của Miyano Shiho.
"Nhưng dữ liệu cho thấy phán xét xử tử cuối cùng của cô là siết cổ."
"Không thể nào?!"
Mắt 4567 mở to, lập tức phản bác. Chỉ cần chần chừ một giây, mọi thứ sẽ trở nên đáng ngờ. Kudo Shinichi đang đứng ngay bên cạnh, quan sát mọi thứ.
"Thứ này chắc chắn bị hỏng rồi, nếu không thì tại sao tôi vẫn sống?"
Đúng vậy, biến bất lợi thành lợi thế. Không ai trong số những người bình thường sẽ nghĩ rằng 4567 có thể hồi sinh sau khi bị siết cổ.
"Được rồi."
Người đàn ông ngừng việc tra khảo 4567 và quay sang Kudo Shinichi.
"Để đề phòng, phiền cậu vui lòng cung cấp bản ghi âm theo thời gian thực."
"Không cần."
Kudo Shinichi từ chối một cách thẳng thừng yêu cầu của cấp trên.
"Thay cho cô ấy một chiếc vòng cổ mới."
"..."
Người đàn ông cũng không tức giận, chỉ nhìn Kudo Shinichi một cách phức tạp, rồi nhận lấy chiếc vali từ tay người bên cạnh, mở ra. Bên trong là một chiếc vòng cổ mới, khắc dòng chữ "MDG-4567 Terminal."
Họ đã chuẩn bị sẵn, có vẻ như đã đoán trước rằng chiếc vòng cổ đã gặp lỗi trong việc xử lý dữ liệu.
4567 biết chuyện này sẽ xảy ra nên cũng không nói gì thêm, dù có cung cấp bản ghi âm theo thời gian thực thì cũng sẽ không gây bất kì mâu thuẫn với lời khai của cô. Nhưng hành động của Kudo Shinichi khiến cô thấy thật kỳ lạ.
"Mời cô quay lưng lại."
Kudo Shinichi nheo mắt, bàn tay khoanh trước ngực siết chặt phần trong cánh tay. Hành động này chẳng khác nào mở lồng cho mãnh thú.
"Ê, định tháo nó ra à..."
4567 nhìn thấy biểu cảm của anh, mới nhận ra chuyện gì đang xảy ra, giọng điệu cô có chút mỉa mai. Dù chiếc vòng cổ là thứ để kìm kẹp phạm nhân, nhưng với cô nó vô nghĩa, dù thế nào đi nữa cô cũng không chết.
Cô ngồi im trên giường, không động đậy. Chiếc vòng cổ mới đã được thay thành công, cô quay lại cười với Kudo Shinichi.
"Cậu sợ gì chứ ?"
Mặc dù biết rằng nghĩ như vậy là không đúng, nhưng Miyano Shiho vẫn thấy cảnh 4567 ngoan ngoãn để họ đeo vòng cổ cho trông giống như một chú chó lớn. Cô khẽ mỉm cười, đứng dậy và xoa đầu cô ấy.
"Xong việc rồi, tôi đi trước."
4567 bất ngờ trước hành động của Miyano, đầu tóc rối bù, cô níu lấy tay Miyano.
"Em đi đâu?"
"Đi về chứ đâu."
"Để tôi đưa em về!"
4567 lập tức trả lời, rồi quay sang nhìn Kudo Shinichi.
"Tôi xuất viện được chưa?"
Anh thở dài, cuối cùng cũng thu lại gương mặt lạnh lùng.
"Nếu cô cảm thấy không sao thì có thể."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro