Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18

Mùa đông Tokyo - 25 tuổi

Thời điểm cuối năm ở Tokyo luôn là lúc bận rộn nhất, nhưng cũng là lúc mọi người tìm kiếm sự ấm áp từ những người thân yêu. Trong khi Yamada Haruna đang dồn hết tâm trí vào việc hoàn thành dự án mới quan trọng trước kỳ nghỉ lễ dài, thì ba người bạn thân còn lại của cô đều đang phải đối mặt với lịch trình dày đặc của lực lượng cảnh sát:

Hagiwara Kenji và Matsuda Jinpei đang bận rộn với các nhiệm vụ của Đội Xử lý Chất nổ, còn Date Wataru cũng phải hoàn thành các nhiệm vụ tồn đọng cuối năm với vai trò là một sĩ quan cảnh sát mẫu mực.

Bỏ lại cái lạnh cắt da ngoài đường, nhóm bạn quyết định tổ chức một buổi tụ tập cuối năm ấm cúng tại căn hộ của Jinpei. Không khí bên trong tràn ngập mùi lẩu nabe cay nóng và tiếng cười. Bốn người ngồi quây quần, cùng nhau thưởng thức bia và đồ ăn vặt.

"Thật là may mắn khi có được khoảnh khắc này..." Haruna thở dài, cô nhấp một ngụm bia, vai tựa vào vai Kenji theo thói quen. "Tớ cảm thấy như không biết mùi giường ngủ từ tháng trước rồi."

Kenji mỉm cười, gắp cho cô một miếng rau củ. "Cố lên, cô gái. Cậu là người bận rộn nhất mà. Nhưng sau Tết là được nghỉ rồi."

Jinpei nhìn Date, rồi ánh mắt anh bỗng thoáng buồn.

"Mấy năm nay tụ tập mà thiếu mất hai đứa kia..." Jinpei lẩm bẩm, cầm lon bia lên. "Tớ đã cố liên lạc với Hiromitsu và Rei nhiều lần, nhưng không được."

Haruna gật đầu đồng cảm. "Đúng vậy. Rei bận rộn với công việc bí mật của cậu ấy và Hiromitsu cũng vậy. Các cậu ấy không trả lời tin nhắn của tớ từ lâu rồi."

Kenji đặt đũa xuống vẻ mặt anh cũng trở nên nghiêm túc. "Công việc của họ... rất đặc thù. Chúng ta chỉ có thể tin rằng họ đang làm tốt nhiệm vụ của mình và vẫn ổn thôi."

Cả bốn người nhìn nhau, thầm hiểu rằng công việc tuyệt mật của Rei và Hiromitsu nguy hiểm hơn nhiều so với công việc xử lý chất nổ và chống tội phạm hàng ngày của họ, đó là những công việc mà mạng sống luôn bị đe dọa trực tiếp.

"Thôi nào, đừng bi quan nữa" Date Wataru lên tiếng, anh cố gắng làm dịu bầu không khí. "Chúng ta hãy nâng cốc chúc sức khỏe cho họ. Mong là Giáng Sinh năm sau, cả sáu đứa chúng ta có thể tụ tập đông đủ."

Cả nhóm cùng nâng cốc: "Chúc cho Hiromitsu và Rei luôn khỏe mạnh!"

Sau lời chúc đó, Jinpei lại bắt chuyện: "Này, Date, cậu cứ im lặng cả tháng nay đấy. Có chuyện gì giấu tụi này à?"

Date Wataru đặt đũa xuống. Anh hít một hơi sâu, nhìn ba người bạn thân với ánh mắt vừa lo lắng vừa phấn khích.

"Không, không phải chuyện xấu..." Date nói, rồi nở một nụ cười rạng rỡ, lần đầu tiên sau nhiều tuần. "Thật ra... tớ có một tin lớn muốn thông báo với mọi người."

Cả ba người—Kenji, Haruna và Jinpei—đều ngừng ăn, dồn sự chú ý vào Date.

"Tuần sau, tớ sẽ đưa Natalie về Hokkaido ăn mừng Giáng Sinh" Date Wataru bắt đầu, giọng anh có chút run rẩy vì hồi hộp. "Và tớ... tớ quyết định sẽ cầu hôn cô ấy ở đó."

Căn phòng bỗng im lặng trong một khoảnh khắc ngạc nhiên, rồi một tiếng reo hò bùng nổ, phá tan bầu không khí ấm cúng.

"Cái gì cơ!?" Jinpei là người phản ứng dữ dội nhất, anh đập tay xuống bàn. "Tuyệt vời, Date! Cuối cùng cậu cũng quyết định rồi! Sao cậu không nói sớm hơn?"

Haruna đưa tay che miệng, đôi mắt cô lấp lánh niềm vui. " Thật tuyệt vời! Chúc mừng cậu! Natalie chắc chắn sẽ hạnh phúc đến phát khóc cho xem!"

Kenji mỉm cười, một nụ cười chân thành dành cho người bạn thân. Anh đứng dậy, đưa cốc bia chạm vào cốc của Date.

"Chúc mừng cậu, Date Wataru" Kenji nói. "Tớ luôn tin rằng cậu và Natalie sẽ đi đến ngày này. Cô ấy là người phụ nữ tuyệt vời."

Date cảm thấy nhẹ nhõm và vô cùng hạnh phúc khi thấy bạn bè ủng hộ. "Cảm ơn mọi người. Tớ đã mua nhẫn rồi" anh thì thầm, cúi xuống mở túi áo khoác, lấy ra cuốn sổ tay cảnh sát cũ kỹ, và từ bên trong, anh rút ra chiếc nhẫn kim cương lấp lánh.

"Ôi!" Haruna thốt lên khi thấy chiếc nhẫn. "Nhưng Date này, sao cậu lại để chiếc nhẫn quan trọng như vậy trong cuốn sổ tay cảnh sát thế? Nó dễ bị rơi mất lắm đấy! Ít nhất cậu phải để nó trong hộp nhung chứ!"

Date cười khổ, gãi đầu. "Tớ biết chứ, nhưng tớ luôn mang theo sổ tay này khi làm nhiệm vụ, nó là vật bất ly thân. Tớ sợ để ở nhà thì mất. Tớ sẽ mua hộp nhung và cất nó cẩn thận trước khi đi Hokkaido."

Kenji nhìn Haruna lo lắng cho Date. Anh thầm nghĩ, cô thật sự là người chu đáo đến từng chi tiết.

Date giải thích thêm về kế hoạch lãng mạn của mình: "Tớ sẽ cầu hôn cô ấy tại một ngôi đền cổ ở Hokkaido, nơi tuyết đầu mùa thường rơi. Tớ đã phải chuẩn bị mọi thứ bí mật gần nửa năm đấy."

Nhìn sự quyết tâm và tình yêu rạng ngời trên khuôn mặt Date, Kenji cảm thấy một sự thôi thúc mạnh mẽ. Điều này khiến anh tự hỏi: Bao giờ thì vở kịch của anh mới có thể trở thành sự thật?

Buổi tối đó, nhóm bạn đã nâng cốc, chúc phúc cho tương lai của Date và Natalie. Lời cầu hôn sắp tới mang lại niềm vui lớn cho cả nhóm, nhưng cũng như một lời nhắc nhở nhẹ nhàng tới Kenji về ranh giới mong manh giữa tình bạn và tình yêu giữa anh và Haruna.

Sau buổi tụ tập ấm cúng ở căn hộ của Jinpei, không khí vui vẻ vẫn còn vương vấn. Dù đã khuya, Haruna và Kenji quyết định đi dạo một đoạn trong công viên gần đó trước khi về nhà. Họ cần một chút không khí trong lành để giải tỏa men bia và những cảm xúc dâng trào sau lời thông báo của Date Wataru.

Công viên Shinjuku Gyoen về đêm vắng vẻ và yên tĩnh, chỉ có ánh đèn vàng lờ mờ từ những cột đèn chiếu sáng. Cả hai đi bộ chậm rãi bên nhau.

"Date thật tuyệt vời" Haruna phá vỡ sự im lặng. Cô thở ra một làn khói trắng mỏng trong không khí lạnh. "Tớ ghen tị với Natalie đấy. Tình yêu của họ cuối cùng cũng có kết quả rồi."

Kenji đi bên cạnh, hai tay đút túi áo khoác. "Cậu cũng sẽ có một tình yêu viên mãn như vậy thôi, Haruna."

Haruna quay sang nhìn anh. "Thật không? Đôi khi tớ thấy tình cảm phức tạp quá. Nhìn Date dũng cảm cầu hôn, tớ thấy mình thật hèn nhát."

"Hèn nhát chuyện gì?" Kenji hỏi.

"Chuyện... đối diện với cảm xúc thật của mình ấy" Haruna nói khẽ, mắt cô nhìn xuống. Cô muốn nói về những cảm xúc lẫn lộn cô đang có với anh, những rung động bất ngờ sau những buổi hẹn hò và sự ấm áp cô cảm thấy khi anh bảo vệ cô. "Tớ sợ phải thay đổi những gì đã quá quen thuộc."

Kenji biết Haruna đang ám chỉ mối quan hệ của họ và anh cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Đây là cơ hội để anh tiến thêm một bước.

"Không sao đâu, Haruna" Kenji dịu giọng. Anh đưa tay ra, khẽ nắm lấy tay cô. "Dù cậu muốn thay đổi hay giữ nguyên, tớ sẽ luôn là chỗ dựa vững chắc nhất của cậu."

Haruna cảm thấy sự ấm áp từ bàn tay anh lan tỏa. Cô chưa kịp đáp lời, thì một giọng nói lạnh lùng, đầy vẻ bất ngờ vang lên ngay gần đó.

"Haruna-san?"

Haruna và Kenji dừng lại. Dưới ánh đèn công viên, họ nhìn thấy một người đàn ông mặc áo khoác dài, khuôn mặt góc cạnh đang đứng nhìn họ với vẻ không mấy vui vẻ. Đó chính là Sasaki, một trong những đối tượng xem mắt mà Haruna đã gặp vài tháng trước—người đã bị cô từ chối vì những suy nghĩ cổ hủ và thiếu tôn trọng người khác.

"Sasaki-san?" Haruna kinh ngạc.

Sasaki tiến lại gần, ánh mắt anh ta lướt qua Kenji một cách đánh giá.

"Tôi không ngờ lại gặp cô ở đây, Haruna-san" Sasaki nói, giọng anh ta chứa đầy sự nghi ngờ. "Và cô lại đi cùng... người bạn cũ này. Tôi cứ nghĩ cô đã quyết định nghiêm túc với cuộc sống của mình rồi."

"Tôi đang rất nghiêm túc" Haruna đáp, cố gắng tỏ ra bình tĩnh. Cô bước lại gần Kenji. "Đây là bạn trai hiện tại của tôi, Hagiwara Kenji."

Sasaki nhếch mép. "Bạn trai? Thật sao? Tôi nghe mẹ cô nói rằng cô đang hẹn hò với một sĩ quan cảnh sát, người bạn từ thuở nhỏ... Tôi cứ nghĩ đó chỉ là lời nói dối để từ chối khéo tôi thôi."

Anh ta nhìn thẳng vào Kenji, không hề che giấu sự khinh miệt. "Tôi xin lỗi, Kenji-san. Nhưng liệu công việc của anh có đủ để lo cho một cô gái ưu tú như Haruna không? Cô ấy xứng đáng với một người có địa vị và tài chính ổn định hơn nhiều."

Kenji cảm thấy một cơn giận sôi lên trong lòng. Anh quyết định lần này đứng lên bảo vệ người con gái mình yêu với tư cách là bạn trai, không phải là bạn thân của cô nữa.

Kenji bước lên trước, đặt tay lên vai Haruna, kéo cô ra phía sau lưng mình.

"Nghe đây, Sasaki-san" Kenji nói, giọng anh trầm và sắc lạnh, hoàn toàn là giọng điệu của một sĩ quan cảnh sát đang làm nhiệm vụ. "Tôi không cần phải chứng minh điều gì với anh về tài chính hay địa vị của tôi. Điều quan trọng nhất là Haruna tin tưởng tôi và tôi có thể bảo vệ cô ấy."

Anh nhìn thẳng vào Sasaki, ánh mắt anh mang sức nặng của lời đe dọa.

"Haruna không cần một người đàn ông giàu có hay giúp đỡ cô ấy ổn định cuộc sống. Cô ấy cần một người hiểu cô ấy, tôn trọng cô ấy và đặt sự an toàn của cô ấy lên hàng đầu. Điều đó, tôi có thể làm tốt hơn bất kỳ ai. Tôi khuyên anh hãy tôn trọng sự lựa chọn của Haruna và tránh xa khỏi cuộc sống của cô ấy."

Sasaki, bị áp đảo bởi khí chất mạnh mẽ và lời nói thẳng thừng của Kenji, chỉ có thể nuốt nước bọt. Anh ta không phải là loại người dám gây sự với cảnh sát.

"Được rồi. Chúc hai người... hạnh phúc" Sasaki lầm bầm, rồi nhanh chóng quay lưng bỏ đi, biến mất vào bóng tối của công viên.

Haruna đứng sau lưng Kenji, cô cảm thấy ấm áp đến lạ lùng. Cô siết chặt tay áo khoác anh, cảm nhận sự vững chãi của tấm lưng rộng.

Khi Sasaki đã đi khuất, Kenji quay lại nhìn cô. "Cậu có sao không, Haruna?"

Haruna lắc đầu, cô mỉm cười. "Tớ không sao. Nhưng Kenji này..."

Cô ngước nhìn anh, ánh mắt cô đầy sự ngưỡng mộ. "Cậu thật sự đáng sợ đấy. Giống hệt một cảnh sát đang thẩm vấn nghi phạm vậy."

Kenji đưa tay lên, nhẹ nhàng vén tóc mai qua vành tai đang dần đỏ của Haruna"Đó là công việc của tớ mà. Bảo vệ những người tớ quan tâm và yêu thương, Haruna à."

Dưới ánh đèn lờ mờ của công viên đêm đông, cô nhìn thấy ánh mắt dịu dàng và kiên định của anh. Không phải với tư cách là người bạn thanh mai trúc mã, mà là một người đàn ông cô thực sự muốn dựa dẫm vào. Bức tường tình bạn đang lung lay hơn bao giờ hết và Yamada Haruna cảm nhận được trái tim mình đang thật sự rung động vì Hagiwara Kenji.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro