Vương Thiên An
"Lý tiên sinh, ngài muốn chúng tôi gọi cho Nguyễn tổng không? Với sức khỏe của ngài hiện tại muốn rời đi một thời gian mà không có ai bên cạnh phải làm sao? Với cương vị là một bác sĩ riêng tôi không muốn thấy bệnh nhân của mình xảy ra chuyện gì!"
Lý Minh Triết vẫn nửa nằm nửa ngồi trên giường nghe bác sĩ Mạnh không ngừng nói, lại tìm mọi cách giữ anh lại.
"Thừa Hoan, cậu nói xem, với bệnh tim cùng dạ dày tôi thế này có trụ được ba tháng nữa không?"
"Minh Triết..."
"Được rồi, được rồi, tôi chỉ đi hai tháng thôi, nhất định sẽ về làm phẫu thuật, được không?"
Mạnh Thừa Hoan muốn nói gì cuối cùng cũng đành bất lực, anh biết Lý Minh Triết mười năm, mười năm này anh nhìn thấy một cậu bé dù còn nhỏ nhưng luôn cố gắng vươn lên, cũng là mười năm này cậu bé đó đã không biết trải qua bao lần sinh tử. Mọi người biết Lý Minh Triết đều gọi một tiếng Lý Tiên Sinh.
Bước ra ngoài cửa nhìn thấy khuôn mặt non nớt của Nguyễn Tây, nước mắt còn đọng trên khéo mắt, rõ ràng là vừa mới khóc xong.
"Sao lại tới đây? Lý Tiên Sinh... Cậu ấy không sao rồi!"
"Anh ấy định đi đâu chú biết không?"
"Không phải cháu không biết, những chuyện của Lý tiên sinh quyết định, không ai có thể thay đổi được".
"Vậy nãy chú còn ở trong đó khuyên cái gì?"
Bị Nguyễn Tây nói vậy Mạnh Thừa Hoan không thể nói được gì, Lý Tiên Sinh đúng là người không thể lay chuyển. Chuyện cậu ấy quyết định sẽ không thay đổi.
***
Chủ tịch Vương Dư thiên của tập đoàn Vương Thị đã hơn năm mươi tuổi mà vẫn không có một người con nào phụng dưỡng lúc tuổi già, ông cũng không hề quan tâm thế nhưng bên cạnh luôn có những kẻ muốn nhìn ngó gia tài của ông.
----------------
"Chủ tịch, ngài cứ thế này mấy lão già kia không phải sẽ được lợi sao?".
"Lăng Lan, không có ai con gọi ta là ba không phải tốt hơn sao? Còn gọi như thế làm gì?"
Vương Dư Thiên không trả lời câu hỏi của cô mà chỉ cười nhẹ rồi muốn cô đổi cách xưng hô.
"Chủ... Ba không biết con không phải có ý đó mà, chúng ta cũng không phải..."
"Từ khi mẹ con gả cho ta thì con chính là con gái ta..."
Ông lần nữa không để Lăng Lan nói hết câu đã ngắt lời, miệng nở ra nụ cười bí hiểm đi về phía phòng nghỉ ngơi bật lên ti vi lên, trong đó đang phát một tin làm cô phải dùng hai tay bụm miệng mình lại.
"Chủ tịch Vương Dư Thiên muốn tìm đứa con trai đã thất lạc nhiều năm của ông, đây có lẽ là một tin làm chấn đông những người trong giới, mọi người hãy nghe những lời phỏng vấn của chúng tôi".
Trên ti vi phóng viên đang nói không ngừng, còn phát đoạn họ đã phòng vấn ông trước đó.
"Con thấy thế này được không?"
Vương Dư Thiên tắt ti vi đi, ngồi xuống ghế sofa từ tốn hỏi Lăng Lan.
"Là thật sao?"
"Không, ta từng có một người thanh mai trúc mã, về sau lên thành phố lập nghiệp thì không gặp lại cô ấy nữa, lúc trở về là mười năm sau ấy chỉ nghe thấy cô ấy đã kết hôn rồi có một đứa con trai nhưng đã dọn đi từ rất lâu rồi, muốn tìm thử một lần sẵn tiện đếm xem có bao nhiêu người muốn cái mạng này thôi..."
"Ba..."
"Con ra ngoài nghỉ ngơi đi, không chừng mấy tiếng sau phải tiếp hơn chục người ấy".
***
Thật như Vương Dư Thiên nói, chưa tới ba tiếng sau thật có người muốn gặp ông, còn là một đám ba người. Từ trái qua phải Lăng Lan nhìn đi nhìn lại vẫn có một tên vừa mắt.
Người thứ nhất là một người khoảng ba mươi, nhìn như một người thành đạt nhưng ánh mắt lại nóng rực khi nhìn những cô gái đi ngang qua, người thứ hai chắc chỉ hơn hai mươi lăm, khuôn mặt có chút nhợt nhạt, nhưng ăn mặt lại cực kỳ lòe loẹt, luôn nhìn đồng hồ không rõ anh ta muốn gì. Người thứ ba nhìn như sinh viên mới ra trường, khi nói chuyện với cô lại rất đúng lễ tiết, người cô có cảm tình chính là anh ta.
Vương Dư Thiên vừa bước ra nhìn họ cũng không nói gì, chỉ ra hiệu cho Lăng Lan gọi từng người vào phòng ông.
Người đầu tiên bước vào mỉm cười với ông một cái rồi mới ngồi xuống.
"Cậu tên gì? Bao nhiêu tuổi?"
"Trương Lương, ba mươi hai tuổi".
"Cậu có chứng minh gì có thể chứng minh được cậu là con trai tôi".
Trương Lương ngừng một chút mới lấy từ ví tiền ra một tấm ảnh rất cũ, nhưng người phụ nữ trong ảnh làm sao ông không nhận ra được. Người mà ông đã hối tiết một đời vì lỡ lời hứa với bà ấy.
"Tôi là cháu của bà ấy, xin ông đừng làm phiền em họ tôi, không biết ông có ý đồ gì nhưng như ông biết, cậu ấy có một người cha khác không phải ông".
Nói rồi anh rời đi để mặt Vương Dư Thiên vẫn đang ngẩn người vì câu nói của ông. Chưa kịp định thần lại người thứ hai đã tiếng vào, anh cũng không thèm nhìn ông một lần nào, trực tiếp ngồi xuống còn bắt chéo chân rồi đổ trà ra uống xong mới ngẩn đầu lên.
Những hành động này làm ông không khỏi nhíu mày, tên này rõ ràng không biết một chút quy tắt nào.
"Cậu tên gì?"
"Vương Thiên An, hai mươi bảy tuổi?"
Vương. Thiên. An, ông tự lẩm bẩm trong đầu, đây là tên mà ông và Lý Ân An đã định cho đứa trẻ trong bụng bà, nhưng sao chứ, không phải chính Lý Ân An đã không hỏi ý ông mà biết đi đứa trẻ chưa kịp tượng hình kia sao?
"Cậu có gì chứng minh không?"
"Không, mẹ tôi nói chỉ cần ông nghe thấy tên tôi sẽ nuôi tôi mà không cần lý do".
Thiên An vừa trả lời xong, còn lấy thuốc lá ra đốt một điếu. Trong phòng họp vốn dĩ rất kính đáo lại vì khói thuốc của anh mà nồng nặc mùi, Vương Dư Thiên không chịu được liền ho hai tiếng, anh nhìn thấy cũng không dừng lại.
"Cậu ra ngoài đi".
Vương Thiên An cũng thật nghe lời, bước ra khỏi phòng, khi đi ngang qua Lăng Lan còn dùng tay sờ lên mặt cô một cái mới bỏ đi, nếu không phải còn trong cương vị của mình, anh chết chắc.
Khi người thứ ba bước vào, chưa định ngồi xuống đã nghe ông nói: "Cậu đi ra ngoài đi, tôi đã tìm được người rồi".
trong phòng yên lặng trở lại, Vương Dư Thiên ngồi ngả lưng vào sofa, nhắm nghiền mắt, trước mặt ông lại hiện ra những ngày trước đây cùng Lý Ân An vui vẻ, nhưng cũng là những ngày đau khổ nhất. Bây giờ ông không muốn gặp ai cả.
***
"Ông chủ, tôi thất bại rồi, xin lỗi ông".
Trương Lương đứng dựa người vào cửa nhìn thấy cái tên như sinh viên mới ra trường kia vừa ra khỏi cửa đã tháo xuống cặp kính, khuôn mặt lại cực kỳ lạnh lùng. Trương Lương chỉ mỉm cười nói thầm: "Xem ra lão già đó cũng không phải rất ngốc".
"Anh cũng thấy ông ta rất ngốc sao?"
Vương Thiên An đi ngang qua chỉ lướt qua Trương Lương, không nghĩ bên tai nghe thấy Trương Lương gọi mình, nhưng là cái tên này thật rất ít người gọi: "Minh Triết".
Anh không đứng lại, tiếp tục bước đi nhưng chưa được mấy bước tim nhói lên một cái, trước mắt liền tối sầm rồi ngất đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro