Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Vương Thiên An (2)

Câu chuyện này đã xảy ra rất lâu trước đây...

"Thiên Dư, anh lần này khi nào sẽ trở về, chúng ta cũng đã thế này" Lý Ân An ngừng một chút nói: "Em đã có con của anh rồi, anh muốn lần này lại đi bao lâu nữa?"

Vương Dư Thiên muốn nói không biết nữa lại nghe giọng nói có vẻ nức nở bên đầu đây của Lý Ân An, có chút bối rối, suy nghĩ một chút vẫn là nói thật lòng.

"Anh... Không biết chắc nữa... Cơ hội lần này anh không thể bỏ được, xin lỗi em..."

Lý Ân An ngừng một chút, kết quả chỉ hỏi một câu: "Anh muốn đặt tên con chúng ta là gì?"

"Vương Thiên An, dù là trai hay gái đều rất đẹp, nó cũng là tên của anh và em".

"Được rồi, tạm biệt anh".

Lý Ân An tắt điện thoại, ngồi bệch xuống sàn nhà lạnh buốt, cô chỉ mới hai mươi hai tuổi, cô lại ngu ngốc yêu một người đàn ông thế này, cuối cùng có đáng hay không?

Tiếng gõ cửa cắt ngang suy nghĩ của cô, nhìn người trước cửa Lý Ân An cuối cùng biết thế nào là đau khổ.

Hồ Tuyết đứng trước cửa mỉm cười với cô. Hồ Tuyết đứng như người ta đồn, là một tiểu thư nhu mì lại xinh đẹp, khí chất tao nhã làm người nhìn phải yêu thích.

"Tôi có thể vào nhà nói chuyện không?"

Cả hai củng ngồi xuống bàn. Ân An muốn lấy nước liền bị Hồ Tuyết ngăn lại, cô ta sờ sờ lên bụng mình nói một câu làm Ân An chết lặng người.

"Con của tôi cùng Dư Thiên không thể uống nước không rõ có sạch sẽ hay không!"

"Cô có ý gì?"

"Rời xa Dư Thiên, tôi không muốn thấy cô xuất hiện trước mặt anh ấy một lần nào nữa!"

"Cô... Nói tôi rời xa thì tôi sẽ rời xa sao?"

Ân An đã bình tĩnh trở lại, ngồi lại dưới ghế đối diện với Hồ Tuyết, cô cũng không phải là người dễ ăn hiếp như thế.

"Vậy cô cứ chờ nhận xác anh trai cô đi!"

Hồ Tuyết đứng dậy, trên khuôn mặt xinh đẹp lại hiện ra vẻ lạnh lùng kèm theo sự chế giễu nhìn Ân An vẫn lặng người trên ghế.

"Cô đã làm gì anh trai tôi".

Ân An giọng nói có chút run rẩy, cũng không ngẩn đầu lên nhìn Hồ Tuyết.

"Anh ta đánh bài thiếu ba tôi rất nhiều tiền, chỉ cần cô đồng ý rời xa Dư Thiên, món nợ kia xem như xóa bỏ".

Lý Ân An sờ lên bụng mình, nước mắt không biết từ lúc nào đã rơi xuống.

"Cô đi đi, tôi sẽ không bao giờ gặp anh ấy nữa, mong cô hãy nhớ lấy những gì mình đã nói hôm nay, anh tôi mà có chuyện gì tôi sẽ không tha cho mấy người".

"Em không cần phải làm thế!"

"Chị dâu".

Vân Tương vừa bước vào liền ngăn cản, chồng cô Lý Ân Đình là một tên cờ bạc, dù ra sau cũng sẽ không để Ân An chịu thiệt được. Cô bước tới lôi kéo Hồ Tuyết muốn đưa cô ra ra khỏi cửa không nghĩ tới bị Hồ Tuyết hất một cái.

Cơn đau từ bụng truyền tới làm Vân Tương đau đến không thở được, Ân An tiến đến muốn đỡ cô đứng dậy lại không nghĩ tới dưới váy của Vân Tương lại chảy máu không ngừng. Hồ Tuyết cũng nhìn thấy liền xem như không có chuyện gì mà rời đi.

Lý Ân An vội vàng đưa Vân Tương đi bệnh viện nhưng vẫn không kịp.

"Đứa bé chưa tới hai tháng, chúng tôi không thể cứu được, kèm theo thể chất cô ấy rất yếu, có lẽ sau này sẽ không thể sinh con được nữa".

Bác sĩ rời đi để Ân An đang chết lặng ngồi nhìn Vân Tương, là cô hại chị dâu không giữ được đứa trẻ, về sau còn không biết sẽ còn có cơ hội nữa không, nước mắt lại vì thế mà rơi xuống.

Mới bước ra khỏi cửa bệnh viện muốn mua chút cháo cho Vân Tương không nghĩ tới sẽ gặp phải người cô không muốn gặp nhất.

"Anh tới đây làm gì?"

"Em có làm sao không? Anh vừa đến nhà em thấy trên đất toàn là máu thật sự anh rất lo lắng".

"Lo Lắng?" Ân An bỗng nở một nụ cười đầy khinh miệt, lại nhìn trên người mình loang lổ vết máu, lạnh lùng nói: "Tôi vừa mới tự tay giết chết nó - là Vương Thiên An của anh đó, nó không nên tồn tại trên đời này, vì mỗi lần nghĩ tới nói tôi đều cảm thấy anh thật đáng khinh bỉ, còn rất xấu xa".

Nói rồi cô xoay người rời đi cũng không thèm nhìn Vương Thiên Dư một lần nào nữa. Chuyện tìm của họ có lẽ khi bắt đầu rất đẹp nhưng kết thúc lại là một bi kịch mà thôi.

***

Bảy năm sau.

"Minh Triết, em lại đánh nhau không sợ cô biết sẽ đánh em nữa sao?"

Trương Lương lẽo đẽo đi phía sau Lý Minh Triết liên tục chọc cho cậu nói chuyện nhưng tuyệt nhiên Minh Triết vẫn không thèm để ý cậu.

Trương Lương được Lý Ân Đình nhận nuôi, từ khi hiểu chuyện đã chơi với Minh Triết, tính cách hai người lại hoàn toàn khác nhau. Minh Triết lúc nào cũng lạnh lùng, cứng rắn, lại luôn thích gây sự với bạn bè. Trương Lương lại chỉ thích trêu chọc Minh Triết, hôm nay cũng vậy. Người ta nói Minh Triết là đứa trẻ không cha, không ai chơi với cậu bé.

Cả hai vừa về tới nhà, nơi đó không nghĩ tới lại đang cháy rất dữ dội, nhưng mọi người xung quanh không ai chịu vào xem còn ai sống sót không? Minh Triết vẫn lạnh lùng như vậy, chỉ là quăng chiếc cặp trên vai xuống liền lao vào đám cháy, Trương Lương cũng muốn làm vậy liền bị Vân Tương nắm lấy, trên khuôn mặt cô lúc này nước mắt không ngừng rơi xuống.

Hôm nay Ân An bị bệnh, cả ngày nay đều chưa dậy, Lý Ân Đình lại đi làm đêm về nên ngủ trong nhà, chỉ có Vân Tương đi chợ nên mới thoát được. Khi nhìn thấy Minh Triết lao vào đấy cô lại có cảm giác ít kỷ, con của cô vì Ân An nên mới chết, vậy để hai mẹ con cô ấy cùng chết đi.

Khi đám cháy kết thúc, người ta tìm thấy Minh Triết nằm trong đó, cả thân thể được Lý Ân An bảo vệ, trên tay cậu cầm một tấm ảnh.

"Con hãy đi tìm ba con đi, đưa tấm hình này rồi nói với ông ấy con tên là Vương Thiên An, chỉ cần như vậy ông ấy sẽ lo cho con".

Minh Triết tỉnh lại vẫn nhớ tới lời nói của mẹ, cậu chỉ nhìn lên trần nhà, đến khi Trương Lương vào mới nhìn cậu ta một lần.

"Anh giữ giúp em thứ này đi". Minh Triết đưa tấm ảnh cho Trương Lương lại nhắm mắt tiếp tục ngủ.

Trương Lương không nghĩ tới hôm đó là lần cuối cùng cậu nhìn thấy Minh Triết, vì hôm sau Minh Triết mất tích, tấm ảnh cậu giữ vẫn không có cơ hội trả lại.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro